“Nhược Hằng… mau cứu em…”
“Em sợ lắm… huhu…”
Tuy chỉ là lời nói trong vô thức nhưng cô vẫn mong anh đến cứu cô. Dù cho không còn chút hy vọng nào nữa.
Cho dù cô biết anh làm sao lại đến cứu cô? Anh không thương cô, cô chết anh cũng chẳng quan tâm nữa là.
Anh đã có vợ có con, có gia đình mà anh từng mơ ước. Vậy còn cô là gì? Là một người đi ngang đời anh với tư cách là vợ cũ của anh, một người thứ ba đi ngang qua cuộc đời anh chưa từng thừa nhận. Cô lấy gì mà hy vọng rằng anh sẽ đến cứu cô đây?
Trái tim cô đau đớn vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tại sao mọi bất hạnh cứ vây quanh cô?
Rõ ràng cô chỉ muốn sống một cuộc đời an yên, vui vẻ.
Cô không muốn thân thể mình bị bọn chúng làm cho dơ bẩn. Cảm giác tủi nhục lan tràn trong tâm trí cô.
Bây giờ ai sẽ là người cứu cô đây?
Là Phó Nhược Hằng hay là Tống Tri Hành?
Bốn người đàn ông vây quanh nắm chặt lấy cổ chân cô vuốt ve chân cô lên khuôn mặt cô. Tuy mắt cô không nhìn thấy nhưng cô có thể nghe được nụ cười dâm dê của bọn chúng.
Bọn chúng liếm láp nhìn cô mà chảy cả nước dãi. Trình Ý cắn môi cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, cô không muốn bị thuốc khống chế, không muốn bị làm nhục, không muốn Tiểu An sau này phải bị người khác tiếp tục chê cười.
“Không… Tôi không muốn!”
“Cô cần gì phải làm khổ bản thân thế? Cô không thể chịu nổi với loại thuốc này đâu. Chỉ có quan hệ mới có thể giải được thuốc mà thôi. Mà ở đây ngoài chúng tôi ra thì còn ai có thể giúp được cô?”
Trình Ý vẫn nhất quyết phản kháng, tay chân cô co quắp tự cấu vào da thịt đến đau rát vẫn không muốn từ bỏ hy vọng.
Có lẽ cô là một người không dễ khuất phục nên lại càng khiến cho bọn người kia càng thêm hứng thú với cô.
“Buông ra…”
“Được, để xem cô chịu đựng được bao lâu?”
Trình Ý vuốt ve khắp ngực mình vì khó chịu, cô chủ động đưa tay cởi áo của mình. Cả người cô như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Khi bị bọn chúng chạm qua người cô có một loại khoái cảm khó cưỡng lại, Trình Ý cảm thấy lý trí của mình sắp không thể chịu nổi được nữa. Cô bật khóc nức nở, trong lòng chỉ nghĩ đến Phó Nhược Hằng.
Bọn chúng thấy Trình Ý đã dần mất hết lý trí thì một tên leo lên người cô xé phanh chiếc áo sơ mi trắng của cô để lộ vòng một phập phồng như muốn trực trào của cô.
“Ngực to thật, cơ thể cô em còn thơm nữa. Chắc chắn chơi sẽ rất sướng đây.”
“Ngực này to thật, bóp chắc sướng lắm đây, mông còn to nữa, chơi nát cô ta chắc cũng sướng lắm. Nào ai muốn lên trước?”
Bốn tên nhìn nhau cười, xù xì xem ai trong bọn chúng sẽ làm trước. Cuối cùng tên già nhất, đầu hói được chọn sẽ chơi cô trước, ba tên kia sẽ thi nhau quay lại để sau này lấy cớ uy hiếp không để cho cô tố cáo hành vi đê hèn của bọn chúng.
Tên kia bắt đầu cởi hết quần áo, cười khoái trá đi đến bên cạnh cô. Trình Ý lúc này đã bị thuốc làm cho đầu óc mụ mị, bên dưới cô không ngừng khó chịu và muốn được chạm vào.
Hắn vuốt ve qua da thịt cô. Trình Ý biết mình sắp bị làm nhục mà nước mắt chảy từ khóe mi rơi xuống tấm gối.
“Tránh xa tôi ra… Cầu xin anh…”
“Bây giờ đã quá muộn rồi cô em. Xem đấy, em cũng muốn tôi lắm rồi phải không?”
Hai mắt hắn ta sáng rỡ nhìn vào khe ngực tuyệt đẹp của cô, Trình Ý chỉ có thể giãy dũa yếu ớt.
“Giỏi nhỉ, đến giờ mà vẫn giữ được chút lý trí để phản kháng ư? Nhưng vô ích thôi, thuốc này mạnh lắm, rất nhanh cô em sẽ phải khóc lóc cầu xin dưới thân tôi cho mà xem.”
Cô không muốn bị làm nhục, cô muốn tự vẫn để giữ lại chút lòng tự tôn cuối cùng của cô. Nhưng nếu như cô chết đi vậy thì Tiểu An sẽ làm sao? Cô không muốn con cô làm trẻ mồ côi.
Phó Nhược Hằng không biết đến sự tồn tại của con bé, không biết thì ra trên thế giới này anh vẫn còn một đứa con khác ngoài con với Lâm Tư Hạ. Nhưng anh biết thì sao, anh sẽ nhận nó sao?
Anh đã từng nói, đứa trẻ do cô sinh ra không xứng đáng làm con anh.
Anh từng nói cho dù có, cũng sẽ giết chết nó. Vậy thì Tiểu An đáng thương của cô phải làm sao?
Vậy là hôm nay cô sẽ không thể thoát khỏi số phận bị làm nhục rồi sao?
Đúng lúc cô hoàn toàn từ bỏ hy vọng, muốn buông xuôi cuộc sống này. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đạp mạnh cửa vào bên trong.
Rầm!!!
Phó Nhược Hằng xuất hiện với khẩu súng trên tay, nhìn thấy ba gã đàn ông trần truồng còn một gã đang đè lên người cô. Anh điên máu mà đi đến đạp người hắn ngã sang một bên sau đó giơ súng lên bắn một phát xuyên qua bả vai hắn khiến hắn hét lên đầy đau đớn.
“Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người con gái của tao ngay!”