Em Là Người Thứ Ba

Chương 116: Phản bội.




Bọn họ đi lên giường cùng nhau, Trương Mỹ Nhân đẩy Phó Nhược Hằng xuống giường rồi cởi hết váy cùng nội y rơi xuống sàn rồi ngồi lên bụng anh.

Nhìn thân thể bốc lửa cùng dáng vẻ gợi tình này của cô ta chắc chắn nếu là một người đàn ông bình thường cũng khó mà cưỡng lại được càng huống hồ chi là một người đàn ông đã trúng thuốc như anh.

Mỡ trêu miệng mèo như vậy, cô ta không tin là Phó Nhược Hằng có thể chống lại bản năng của một người đàn ông.

Trước lời khiêu khích của cô ta, Phó Nhược Hằng cũng rất nóng lòng muốn cứu được Trình Ý.

Chỉ cần anh cùng cô ta vui vẻ một đêm liền có thể cứu được Trình Ý rồi.

Dã tâm của người phụ nữ này quả nhiên cực kỳ thâm độc.

Trong phòng này đã lắp sẵn camera dấu kín, chỉ cần cô ta ngủ với Phó Nhược Hằng, ngày sau anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta. Bằng không với những đoạn video được ghi lại cũng đủ khiến cho Phó Nhược Hằng không thể không cưới cô ta.

Cô ta nhìn Phó Nhược Hằng, sau đó liền bò hẳn ngồi trên chỗ kia của anh, ra sức mơn trớn khắp người anh. Không ai có thể nhìn thấy, trong mắt Trương Mỹ Nhân hiện lên tia đắc ý quyến rũ, cô ta biết hôm nay người đàn ông này chính là của cô ta.

“Anh còn đơ ra đó làm cái gì, mau làm đi chứ. Chẳng lẽ anh không muốn cứu vợ mình sao? Có thể bây giờ cô ta đang tận hưởng khoái lạc được phục vụ các ông lớn trong giới giải trí rồi cũng nên. Một người phụ nữ như vậy có gì hơn tôi.”

Phó Nhược Hằng biết như vậy, biết rằng giữa anh và cô sẽ không thể trở lại như xưa. Ánh mắt anh cuồng loạn, nhất là khi tay của Trương Mỹ Nhân chạm đến nơi không nên chạm, hơi thở nóng hổi, hắn chợt có một loại cảm giác, một khoái cảm chết người.

Rất nhanh toàn bộ lý trí của hắn biến mất, một phần vì tác dụng của thuốc, một phần vì cô gái này thật sự rất biết cách làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Trương Mỹ Nhân.

Hắn cố tìm lại một chút lý trí cuối cùng, hình ảnh của cô hiện ra trước mắt, cô đang tươi cười với hắn. Hắn cũng muốn ôm cô, thỏa mãn nhung nhớ, hắn vươn tay ôm lấy người trước mặt.

Trình Ý, cô vui không khi người đàn ông này là của tôi. À, tôi quên mất, cô bị mù mà, làm sao nhìn thấy được cảnh tượng xuân sắc lúc này.

Trước đó khoảng hai tiếng đồng hồ, khi Trình Ý đang ở trong nhà thì đột nhiên nghe thấy điện thoại của ông chủ Hà gọi đến.

“Trình Ý, hôm nay có một bữa tiệc muốn cô đích thân đến trình diễn. Đừng trách tôi tại sao không tạo điều kiện đấy nhé.”

“Được, tôi đi.”

“Vậy bây giờ cô ngay lập tức đến khách sạn Thiên Đường, đến phòng số 419 khách đang đợi.”

Trình Ý không hề nghi ngờ gì, cô chỉ cảm thấy thái độ của ông chủ Hà đột nhiên thay đổi so với hôm qua. Nhưng cô chỉ nghĩ là cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được tài năng của cô. Trình Ý không thể lỡ mất được.

Cô liền nhanh chóng bắt taxi đến đó. Bên ngoài ông chủ Hà theo lệnh của Trương Mỹ Nhân đã sắp xếp sẵn, chỉ cần cô tới, cuộc đời của cô sau này liền sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Ông ta cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn nhưng trước số tiền mà Trương Mỹ Nhân đưa ra, ông ta hoàn toàn không thể chống lại nổi.

Mười phút sau cô đã có mặt tại khách sạn, trước khi vào ông ra còn không quên dặn dò cô.

“Bên trong toàn bộ đều là những nhân vật có máu mặt của Cửu Sơn, cô tuyệt đối đừng có làm tôi thất vọng đấy. Cho dù thế nào cũng đừng làm phật ý bọn họ, sau này cô gánh không nổi đâu.”

“Vâng.” Trình Ý ngây thơ gật đầu.

Trình Ý gõ cửa, một tên mập mở cửa ra. Hắn quan sát cô từ đầu đến cuối, cảm thấy có hơi thất vọng.

“Tại sao lại là một đứa mù? Chê ông đây không có tiền sao?”

Ông chủ Hà vội vàng tiến lên nói đỡ vài lời.

“À ngài xem, tuy cô ta mù nhưng kỹ thuật rất tốt, gương mặt lại xinh đẹp như vậy mà. Ngài châm chước hôm nay để cô ta vào phục vụ ngài đi.”

Trình Ý cảm thấy có hơi sợ hãi, cô cảm thấy bọn họ đàn thôi tại sao lại hẹn trong phòng khách sạn chứ?

“Ông chủ Hà, hay thôi khách hàng không đồng ý thì để tôi đi về.”

“Đi về cái gì mà đi về? Cô đi về thì tôi biết ăn nói sao với người ta. Mau đi vào đi!”

Ông ta đẩy cô đi vào trong phòng, “Trình Ý, cô cũng đừng trách tôi, có trách thì trách cô đắc tội với người không nên đắc tội thôi. Lòng đố kị của phụ nữ quả nhiên đáng sợ mà, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Trình Ý có chút sợ hãi quờ quạng xung quanh. Cô run rẩy hỏi:

“Đàn ở đâu vậy ạ?”

“Đàn ông ở đây này.” Một gã đàn ông đi đến ôm lấy cô khiến cho Trình Ý hoảng sợ vội hét toáng lên.

“Các người làm gì vậy?”

“Vậy cô có biết hôm nay cô đến đây để làm gì không?”

“Tôi đến biểu diễn đàn dương cầm.”

Bọn đàn ông ở đó nghe thấy vậy mà bật cười lớn tiếng. Giọng cười dê xồm của bọn chúng khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, trái tim trong lồng ngực đập như muốn vỡ ra.

“Biểu diễn đàn dương cầm? Chuyện đùa gì vậy? Chúng tôi cần cô làm thỏa mãn chúng tôi thôi. Hôm nay cô đến đây là để phục vụ bốn người chúng tôi.”

Nghe đến đây thì Trình Ý biết mình đã bị lừa rồi. Trên báo cũng có nói về việc một cô gái tố cáo quan chức chính phủ giở trò cưỡng hiếp cô ta. Cô không ngờ bọn họ lại đối xử khốn nạn với cô như vậy.

“Không, tôi chỉ đến để đàn thôi. Tôi bán nghệ chứ không bán thân, các ông tìm người khác đi.”

Cô định mò đường để đi ra nhưng với một cô gái sáng mắt còn khó huống hồ chi là người liền bị một gã đàn ông cản lại.

“Ấy cô định đi đâu vậy? Rõ ràng là nhận tiền rồi còn muốn chạy.”

“Không có, tôi không có đồng ý. Các ông xem tôi bị mù như vậy làm sao mà thỏa mãn được các ông.”

Trình Ý cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có thể nghĩ cách khiến cho bọn họ thả cô đi.

Gã đàn ông kia nâng cằm cô lên quan sát một lượt.

“Đúng là bị mù thật đáng tiếc nhưng kệ nó, lỡ trả tiền rồi thì cứ chơi đại đi. Dù sao cũng chơi phần dưới kia mà, có chơi phần trên đâu mà lo.”

Trình Ý sợ hãi vội vàng quỳ xuống van xin.

“Tôi xin các người, các người muốn gì cũng được nhưng đừng như thế.”

“Tiếc thật, hôm nay chúng tôi chỉ muốn chơi nát cô thôi. Ngoan ngoãn mà phục vụ thì ông đây sẽ nhẹ nhàng còn không thì đừng có trách tôi không nhẹ nhàng với phụ nữ.”

Để cho kích thích hơn, bọn chúng đi đến giữ tay cô lại, bóp miệng cô rồi đổ thuốc gì đó vào trong miệng cô, ép cô uống xuống.

“Các người cho tôi uống gì đó?”

“Thứ thuốc khiến cho cô cảm thấy sung sướng. Loại này cực mạnh đấy.”

Bọn chúng đạt được ý đồ thì nở một nụ cười bệnh hoạn, đem ném cô lên giường. Thuốc ngay lập tức phát huy tác dụng, Trình Ý có thể cảm nhận được cơn nóng ran, cả cơ thể khó chịu không cách nào chịu nổi.

Cô biết loại thuốc này chỉ có xảy ra quan hệ nam nữ mới có thể giải được nhưng cô không muốn bản thân bị những gã đàn ông đê hèn này chà đạp.

“Khó chịu lắm đấy. Bây giờ cầu xin chúng tôi thỏa mãn cho cô đi.”

“Không… không bao giờ.”

Trình Ý sợ hãi nước mắt rơi lộp độp trên tay. Nếu như hôm nay cô bị bốn gã đàn ông này làm nhục ngày sau cô làm sao còn mặt mũi nào sống trên đời.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu thất thanh của Trình Ý. Đầy đau đớn và tủi nhục.

Bất giác cô gọi tên anh trong vô vọng.

“Phó Nhược Hằng… mau cứu em…”