Em Là Người Thứ Ba

Chương 115: Lên giường.




“Cô có biết vợ tôi tên là gì không?”

Cô ta nhìn anh, đôi mắt anh đỏ ngầu, hoảng sợ lắc đầu nói: “Em không biết.”

“Cô ấy tên là Trình Ý. Sao, cô có thấy quen không?”

Lúc này cô ta mới giật mình, không thể ngờ được người phụ nữ vừa mình cướp mất đàn chính đêm qua lại chính vợ cũ của Phó Nhược Hằng.

“Em… em không biết.”

“Vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng đêm qua bởi vì ai kia ghen tị với cô ấy mà giở thủ đoạn không trong sạch cướp mất công việc của cô ấy.”

Bàn tay anh càng bóp mạnh hơn, “Mau đi xin lỗi cô ấy cho tôi!”

“Tại sao? Dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi cô ta?”

Phó Nhược Hằng tức giận, không biết người phụ nữ trước mặt lại hống hách như vậy.

“Dựa vào việc cô ấy là Phó phu nhân, người vợ danh chính ngôn thuận của Phó Nhược Hằng tôi.”

Trương Mỹ Nhân cười nhạt, “Phó phu nhân? Nếu như em nhớ không nhầm thì anh đã ly hôn với cô ta rồi kia mà? Lúc trước anh chẳng phải còn chẳng thèm thừa nhận cô ta là vợ mình sao? Còn tỏ ra chán ghét cô ta để mặc cô ta bị người khác tùy ý bắt nạt sao? Anh ghét Trình Ý, cả thế giới đều biết còn tỏ ra thâm tình làm cái gì? Cô ta bây giờ chỉ là một con mù mà thôi.”

Chát!

“Cô câm miệng!”

Phó Nhược Hằng vậy mà thẳng tay tát vào mặt cô ta. Phó Nhược Hằng tuy tàn nhẫn độc ác nhưng không bao giờ đánh phụ nữ, chỉ có một lần của Lâm Tư Hạ và hôm nay cô ta là người vinh dự thứ hai.

“Cô nghe cho rõ đây, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất, cả đời này tôi cũng sẽ chỉ yêu mình cô ấy thôi. Cô lại dám khiến cho cô ấy khóc sưng mắt như vậy. Nếu như cô không muốn khiến cho Trương thị sụp đổ thì nhanh chóng đến xin lỗi cô ấy. Sau đó trả lại công việc cho cô ấy. Nếu không thì đừng có trách tôi độc ác.”

Trương Mỹ Nhân nghe đến Trương thị sụp đổ lúc này mới biết sợ. Cô ta không thể mất đi danh tiếng tiểu thư Trương gia được, cô ta liên tục gật đầu hứa, “Được, em sẽ lập tức đến xin lỗi cô ấy. Anh mau buông tay ra đi.”

Cô ta quả thật không ngờ Trình Ý vậy mà lại chính là người vợ cũ lúc trước bị ruồng bỏ của Phó Nhược Hằng. Càng không ngờ được sau khi Trình Ý bị mù, Phó Nhược Hằng bây giờ vậy mà lại tỏ ra thâm tình với cô như vậy.

Đột nhiên lúc này dường như thuốc đã phát huy tác dụng. Đầu óc Phó Nhược Hằng bắt đầu choáng váng, một cảm giác nóng rực chạy từ bụng lên cổ họng. Lúc này anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn rồi.

“Cô… các người dám hạ thuốc tôi?”

Thấy anh đã ngấm thuốc, lúc này Trương Mỹ Nhân cũng không tỏ ra e dè nữa cô ta mạnh tay hất anh ra, sau đó lại đẩy anh xuống ghế.

Cả người Phó Nhược Hằng vô lực, toàn thân thể nãy sinh một loại khao khát khó tả.

Chết tiệt, anh vậy mà lại sơ sót để cho hai cha con này hạ thuốc.

Trương Mỹ Nhân đi đến ngồi lên đùi anh, bàn tay cô ta lả lướt vẽ vòng tròn to trên ngực anh.

“Phó tổng, em cũng không muốn vậy đâu nhưng mà để chắc chắn thì em chỉ dùng một chút chất xúc tác thôi mà.”

Thì ra mới nãy hai cha con Trương thị sợ kế hoạch quyến rũ Phó Nhược Hằng của Trương Mỹ Nhân không thành công cho nên để đề phòng liền hạ thuốc sẵn trong trà. Phó Nhược Hằng không biết gì mà một hơi uống cạn.

“Cô dám! Mau cút khỏi người tôi.”

“Ngài đừng như vậy chỉ thêm khó chịu thêm mà thôi. Ngài tại sao lại yêu cô ta, cô ta chỉ là một con nhỏ bị mù mà thôi, làm sao có thể khiến cho ngài sung sướng và thỏa mãn. Hôm nay ngài cứ giao cho em, hãy để em phục vụ ngài đêm nay.”

Vừa nói cô ta vừa đưa tay cởi cúc áo của Phó Nhược Hằng ra. Anh hiện tại bị lửa dục thiêu đốt nên rất khó chịu, hiện tại anh chỉ muốn quan hệ nam nữ mà thôi.

Cả người anh đang rất khó chịu vì thuốc, loại thuốc này bọn họ lại hạ mạnh như vậy. thèm khát mùi vị phụ nữ, Trương Mỹ Nhân cũng đã tụt cả váy xuống, để lộ thân hình gợi cảm với cả cặp ngực căng tròn dụ dỗ anh.

“Em sẽ khiến cho ngài đêm nay được lên đỉnh, cảm giác cô ta chưa thể cho ngài, em sẽ khiến cho ngài sướng đến phát điên lên.”

Cô ta cho rằng, đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần cởi đồ thì tất cả đàn ông không có một ai có thể chống lại sự quyến rũ và xinh đẹp của một cô gái như cô ta cả.

Cô ta bắt đầu cởi áo của anh ra, bàn tay đưa xuống cởi khóa quần thì đột nhiên bị Phó Nhược Hằng xô ngã.

“Cút đi! Cô nghĩ cô làm như vậy thì tôi sẽ ngủ với cô sao? Cô nằm mơ đi, cái loại hồ ly tinh như cô thì làm sao mà so được với Trình Ý của tôi kia chứ?”

“Phó Nhược Hằng, anh đừng có khinh người. Anh muốn đi tìm cô ta giải dược không chừng đã muộn rồi đó. Cô ta cũng chẳng khá hơn anh là bao đâu.”

“Cô đã làm gì cô ấy?”

Phó Nhược Hằng điên máu đưa tay bóp chặt cổ cô ta.

“Làm như tôi làm với anh thôi. Cho cô ta một đêm khoái lạc, không chỉ với một người… mà là với nhiều người. Anh có thể chống đỡ được nhưng cô ta thì tôi không chắc. Thuốc này, có tác dụng với phụ nữ mạnh hơn mà...”

Phó Nhược Hằng càng bóp cổ cô ta chặt hơn, hai tròng mắt rực đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi như muốn bóp chết cô ta.

“Nói, cô ấy bây giờ đang ở đâu?”

Lúc này cả mặt Trương Mỹ Nhân đã trắng bạch không còn chút máu, vậy mà cô ta vẫn cười trước sự bất lực của anh.

“Anh có giết chết tôi cũng không nói đâu. Chi bằng bây giờ chúng ta lên giường vui vẻ với nhau một chút, nếu như tôi thỏa mãn, biết đâu tôi sẽ nói cho anh biết cô ta đang ở đâu.”