“Em nói mình là con gái không biết ngượng sao?”
“Anh…”
Anh đè ép cô trên giường, sức nóng từ hai thân thể tỏa ra khiến căn phòng nhỏ sáng sớm trở nên thật ái muội.
Hơi thở thân mật giữa bọn họ tựa như đã quen biết từ lâu. Nhịp đập loạn trong con tim khiến cho Trình Ý không có cách nào thở nổi. Theo bản năng muốn giãy dũa, chỉ đành quay mặt sang hướng khác trốn tránh.
Nhưng lại bị anh ép quay mặt sang nhìn mình.
“Em trốn cái gì mà trốn chứ?”
Giọng điệu của anh không giống với một bảo mẫu một chút nào mà lại giống với một tổng tài bá đạo hơn.
Cảm giác thân thuộc tràn đến trong tim cô. Anh thật giống với người ấy.
Nhưng rất nhanh Trình Ý đã lấy lại được lý trí. Sao anh có thể ở đây được chứ? Sao anh có thể khom lưng đối tốt với cô được chứ?
Anh là Diêm la mặt lạnh ai cũng biết. Trước đây anh chưa từng lo lắng như vậy vì cô bao giờ.
Anh chính là như vậy. Không cho phép ai chạm vào lớp vỏ bọc của bản thân. Cho dù cô dùng hai năm sưởi ấm nhưng đổi lại cũng không bằng một cái ôm ấm áp của người trong lòng anh.
Sao anh có thể hạ mình mà nấu ăn cho cô? Cô chỉ sợ mình dao động bởi người đàn ông luôn cho cảm giác là anh này.
Nên muốn giữ khoảng cách với anh.
“Tôi không có trốn. Mà đây là thái độ anh cư xử với chủ nhà của mình sao? Anh đi làm công việc bảo mẫu này bao lâu rồi. Có phải trước đây đều vì giở trò đồi bại với chủ nhà mà bị đuổi đi hay không?”
Cô lại nghĩ anh như vậy. Phó Nhược Hằng có chút không nhịn được mà cười, cô nghĩ anh vô lại như thế sao?
Cô có biết anh vứt bỏ cả mớ công việc chồng chất ở công ty để đến đây chăm sóc cho cô. Không phải ai cũng có thể có được vinh dự được anh hầu hạ như vậy đâu.
“Tôi không có vô lại với người khác.”
Tôi chỉ vô lại với mình em.
“Nếu như em không muốn tôi giở trò đồi bại vậy thì ngoan ngoãn nằm im đi.”
Có điên mới đi tin anh ta.
“Anh lại muốn giở trò gì đây?”
Trình Ý không nhìn rõ được, chỉ có thể dùng lực né tránh hơi thở của anh.
“Em nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi sao? Tôi sợ em ướt mưa sẽ bị cảm nên đã nhắm mắt rồi thay quần áo cho em đó. Em lại còn đánh tôi, đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Phó Nhược Hằng giả vờ tức giận đứng dậy bỏ đi xuống lầu nấu ăn.
Trình Ý sau khi ngồi dậy vội vàng chỉnh sửa trang phục, chưa bao giờ trái tim cô lại xao động vì một người đàn ông xa lạ như vậy.
Cô làm sao cũng không thể biết được người đàn ông mấy ngày nay ở trong nhà cô, nấu ăn cho cô, giúp cô chăm sóc con gái chính là Phó Nhược Hằng. Người chồng từng khiến cho cô đau khổ đến chết đi sống lại.
Cô chỉ biết anh là một người đàn ông mới quen biết lại nhân lúc cô ngủ say mà thay đồ cho cô, cô còn chưa từng cho người đàn ông nào khác chạm qua thân thể đâu.
Cho nên cô giận, cô không muốn nói chuyện với anh.
Cho nên nguyên ngày hôm đó cô không thèm nói chuyện với anh một lời nào. Phó Nhược Hằng nhìn thái độ quyết tâm của cô cũng không ngờ cô lại phản ứng gay gắt như vậy.
Cô thủ thân như ngọc là vì anh sao? Hay là vì Tống Tri Hành?
Lúc trước anh mạnh mẽ mà đè cô xuống giường cũng không thấy cô tức giận với anh như vậy. Bây giờ thì lại không chịu nói chuyện với anh, không cho phép anh cùng cô đưa Tiểu An đi học.
Phó Nhược Hằng không có tức giận, anh chỉ chạy đến dúi vào tay cô một mảnh giấy.
Trình Ý đang còn nghĩ, “Cái tên điên này biết mình bị mù còn đưa giấy tin nhắn làm cái quần què gì chứ? Chắc chắn là muốn mình tức chết mà.”
“Tiểu An, con đọc lên cho mẹ!”
Tiểu An sau đó liền cầm tờ giấy đọc lên một cách rành mạch.
“Em đưa con đi học cẩn thận. Ra ngoài nhớ chú ý giữ khoảng cách với đàn ông, tốt nhất là giống như đối với tôi vậy đó.”
Đúng là tức chết cô rồi mà!
Chưa thấy tên bảo mẫu nào lại lắm lời như anh ta. Còn bảo cô hung dữ, cô thì hung dữ chỗ nào chứ?
Phó Nhược Hằng nhân lúc này lại đến Trương thị, anh muốn bắt đám người hôm qua dám bắt nạt cô phải trả giá.
Xe của thư ký Chu đến đón anh, Phó Nhược Hằng ăn mặc bảnh bao chỉnh chu rồi từ trong căn hộ của Trình Ý bước ra ngoài.
“Đến Trương thị.”
“Vâng.”
Nghe tin Phó Nhược Hằng đến, Trương Đình liền ngay lập tức cho con gái của mình là Trương Mỹ Nhân lập tức sửa soạn trang điểm lại cho thật xinh đẹp.
Ai cũng biết Phó Nhược Hằng là chủ tịch tập đoàn Phó thị nổi tiếng. Gia sản mà anh đang nắm giữ cùng với tài năng trên thương trường khiến cho không biết bao nhiêu nhà muốn kết thông gia.
Trương thị cũng không ngoại lệ, ông ta cũng luôn muốn có một người con rể như Phó Nhược Hằng. Nhất là khi Trương thị đáng bị một người nào đó nhắm trúng, phong sát trên thương trường.
Chỉ cần để cho con gái ông ta lọt vào mắt xanh của Phó Nhược Hằng thì mọi thứ đều có thể giải quyết được. Đồng thời sau này có Phó thị chống lưng, làm sao mà có ai dám đụng đến Trương thị của ông ta. Như vậy cũng coi như là vịt hóa phượng hoàng rồi.
Ông ta hoàn toàn không biết con gái ông ta đã chọc phải người không nên chọc nhất.
Ông ta không biết gì, chỉ nháy mắt với con gái.
“Con gái, chuẩn bị cho tốt. Cả Trương thị đang trông chờ vào con đấy.” Cô ta gật đầu.
Phó Nhược Hằng đang ngồi trong phòng chờ, dáng vẻ cao ngạo không ai sánh bằng. Trương Định mở cửa bước vào liền ngay lập tức xởi lởi cung kính chào anh.
Ông ra vừa rót trà mời anh, vừa hỏi:
“Hoan nghênh Phó tổng, hôm nay công ty chúng tôi rất vui khi được ngài đại giá quang lâm.”
Phó Nhược Hằng cười nhạt, nhấp lấy ngụm nước trà ông ta pha, nhìn bộ mặt xu nịnh của ông ta mà thấy ghê tởm.
“Ông có biết con gái ông đã làm gì không? Tôi muốn gặp cô ta.”
“Được.”
Ông ta lập tức mỉm cười, ra hiệu cho con gái ở phía bên ngoài đi vào còn mình thì đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua con gái ông ta còn không quên nháy mắt ám hiệu với cô ta.
Trương Mỹ Nhân mở cửa đi vào. Cô ta mặc nguyên chiếc đầm hai dây body màu đen khoét cổ sâu để lộ rãnh ngực sâu cùng tất lưới với bộ dạng lả lơi.
Anh nhíu mày nhìn lên, không hiểu người phụ nữ này tại sao vừa trơ trẽn vừa thủ đoạn như vậy chứ?
Cô ta thấy Phó Nhược Hằng chỉ đích danh muốn gặp mình trong lòng liền tỏ ra vui mừng. Cô ta mỉm cười đi đến bên cạnh anh. Những ngón tay dài nhanh chóng đặt lên vai anh, cố ý kéo phần cổ áo xuống để anh nhìn thấy ngực của cô ta.
“Phó tổng, nghe nói hôm nay anh đích thân đến đây tìm em?”
“Phải, cô có biết tại sao tôi lại tìm cô hay không?”
Cô ta lầm tưởng là Phó Nhược Hằng đã để ý đến mình cho nên hôm nay bằng cách nào cô ta cũng phải câu được con cá vàng này.
Cô ta thoải mái ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh lả lơi.
“Phó tổng, cho dù ngài muốn gì thì em cũng sẽ chiều ngài. Em vừa xinh đẹp lại còn là con nhà gia giáo, nghĩ sao cũng cảm thấy chúng ta là một cặp trời sinh.”