Em Là Người Thứ Ba

Chương 113: Loạn nhịp.




Sáng sớm khi chuông báo thức reo lên, Trình Ý mới thức giấc. Rất may là Phó Nhược Hằng lúc này đã rời khỏi phòng cô từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con gái.

Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng không biết tại sao bản thân lại ở đây.

Lại nhớ đến hôm qua cô nhào vào lòng anh, đúng là xấu hổ chết mất thôi.

Hai người quen biết nhau chưa lâu nhưng cô lại hành động như vậy, không biết liệu người đàn ông kia có nghĩ cô quá dễ dãi hay không nữa.

Khi cô mơ hồ cảm thấy mát lạnh bên dưới thì cô vội vàng đưa tay sờ xuống ngực, đột nhiên hét lên, “Aaaa…”

Phó Nhược Hằng nghe tiếng hét của cô, đang ở bên dưới cũng vội chạy lên xem thử.

Khi nhìn thấy cô ngồi trên giường, anh liền vội vàng chạy đến.

“Trình Ý, em làm sao vậy?”

“Hôm qua tôi đâu có thay đồ ra đâu, sao bây giờ lại mặc đồ ngủ chứ?”

Lúc này Phó Nhược Hằng mới hiểu ra cô hét cái gì, thì ra là vì chuyện này.

Anh nhìn cô, gãi gãi đầu, dùng điện thoại phát âm.

“Sao em biết mình mặc đồ ngủ?”

“Bộ đồ này rõ ràng là khác với bộ tối qua mà.”

Thì ra tuy cô không nhìn thấy được nhưng trực giác lại cực kỳ mạnh mẽ.

Phó Nhược Hằng cứ tưởng cô sẽ không thể phát hiện ra được.

“Là tôi thay cho em đó…”

Bốp!

Phó Nhược Hằng còn chưa nói xong liền ăn ngay một cú tát của Trình Ý. Anh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Thật không ngờ bây giờ cô lại đanh đá như vậy. Chẳng phải chỉ là thay đồ cho cô thôi sao, có cần thiết phải ra tay nặng như vậy không?

“Ai cho anh tự tiện thay đồ cho tôi chứ? Nói đi, rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì rồi?”

Phó Nhược Hằng quên mất, bây giờ cô không biết người đang ở trước mặt cô là anh. Anh nhìn thấy thân thể của cô cũng không phải mới lần đầu.

Anh tuy cầm thú nhưng cũng không đến mức nhân lúc cô ngủ say mà giở trò đồi bại đâu.

Anh chỉ thay quần áo cho cô rồi đi ngủ thôi. Anh xoa xoa cái má đau, đúng thật là chơi ngu mà. Anh cứ tưởng cô không nhìn thấy nên sẽ không cáu giận, ai ngờ cô lại tức đến mức cho anh hẳn một bạt tai.

Dao mấy năm gần đây cô đúng là hung dữ không ít nhỉ?

“Vậy… tối qua em thật sự ngủ không biết gì đúng không?”

“Tôi không biết mới để anh làm xằng làm bậy. Tôi mà biết anh nghĩ anh còn đứng đây được sao?”

Trong lòng Phó Nhược Hằng có chút thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cô không biết chuyện gì thật. Nếu như để cho cô biết anh nhân lúc cô ngủ say mà lén lút hôn cô, vậy thì có khi giờ này anh không được toàn mạng đứng đây thật đâu.

“Em nghĩ tôi thay quần áo thì không cần mở mắt à?”

Nói đến đây mặt Trình Ý đỏ lịm, “Vậy là anh nhìn thấy hết rồi?”

“Ừm, chính là chỗ nào cũng thấy.”

“Cái tên biến thái này, tôi đánh chết anh.”

Cô đứng lên đánh loạn xa về phía trước, đánh vào ngực anh hại Phó Nhược Hằng đau muốn thổ huyết. Cô có cần phải phản ứng mạnh dữ vậy không?”

Trong lúc đánh loạn không may cô lại vấp té, ngã về phía sau, nắm theo cổ áo anh ngã nhào với cô xuống giường.

Anh nằm đè lên thân thể của cô, đêm qua cô không có mặc nội y.

Chết tiệt, như thế này thì có thằng đàn ông nào chịu nổi chứ?

Anh thủ thân vì cô bao năm, gặp cảnh tượng này làm sao mà trụ nổi chứ? Anh cũng là đàn ông mà, người dưới thân lại là cô, đó chẳng phải là ông trời tạo điều kiện cho cô sao?

Thằng lớn bảo mà thằng nhỏ không nghe, nó bắt đầu phình to bên dưới cọ cọ vào chân Trình Ý. Hình như sau đêm hôm qua, cơ thể của anh bây giờ bắt đầu đòi hỏi mãnh liệt hơn rồi.

Cô đỏ mặt trước cảnh tượng xấu hổ này, gấp gáp chống tay trước ngực anh, tim đập loạn trong lồng ngực, nói.

“Này anh, sao anh đi làm mà lại để dùi cui trong quần thế kia? Nó chống lên đùi tôi rồi.”

“Nó… không phải dùi cui đâu.”

“Vậy thì là cái gì? Nó nóng quá lại còn hình như đang to lên nữa.”

Không to lên mới là lạ đó, khoảng cách gần như vậy, ma sát như vậy không “cương” lên mới là lạ đó.

Cô không biết lúc cô té xuống, một bên dây áo bị tụt ra để lộ cảnh xuân trước mặt Phó Nhược Hằng. Đồi núi mềm mại lộ ra trước mắt anh khiến cho tâm tình của người đàn ông ăn chay nhiều năm như Phó Nhược Hằng làm sao mà chịu nổi.

Có biết từ nãy đến giờ anh đã nhẫn nhịn lắm mới không đè cô ra “thịt” luôn không?

Gương mặt Phó Nhược Hằng cũng đỏ chẳng kém gì mặt cô, thở dốc nói:

“Em không biết thật hay đùa vậy? Cái này là em dụ dỗ tôi đấy có biết không?”

Lúc này Trình Ý mới nghĩ đến, thì ra thứ kia chính là tiểu huynh đệ của anh. Sao lại có thể to đến như vậy chứ?

Mặt cô đỏ tràn lan đến hai bên mép tai. Sao tên này có thể tranh thủ lợi dụng con gái người ta như vậy chứ?

Cô hét lớn đẩy mạnh anh ra.

“Tránh ra đi, cái tên dê xồm này! Ngay cả một cô gái mù mà anh cũng không tha luôn sao?”

Phó Nhược Hằng nhìn cô cười cười tà mị, “Con gái? Em đã là mẹ một con rồi thì còn là con gái ở chỗ nào vậy?”