Em Là Người Thứ Ba

Chương 112: Bí mật.




“Chú làm gì mẹ con vậy ạ?”

Hình như là Phó Nhược Hằng vừa bị con gái bắt quả tang làm chuyện xấu ngay tại trận rồi.

Anh bối rối nhìn con gái, cô bé tròn xoe mắt nhìn anh. Anh cũng không biết phải làm sao, sao lại sơ suất quên mất con bé vẫn còn đang ở nhà kia chứ?

“Chú… chú và mẹ con đang làm chuyện người lớn.”

“Chuyện người lớn ạ? Chuyện người lớn mà sao chú hôn mẹ ạ?”

Nghe con gái nói, trong lòng Phó Nhược Hằng càng thêm có tật giật mình. Anh đi xuống giường đến chỗ Tiểu An, ôm bé vào lên.

“Khụ… khụ… Không phải như con nghĩ đâu Tiểu An. Hôm nay mẹ con có chuyện không vui, hôn là để an ủi người khác.”

Tiểu An ngây thơ, chớp chớp đôi mắt hỏi lại anh, “Thật vậy sao chú?”

Đối với một đứa trẻ bốn tuổi, vấn đề hoàn toàn chỉ là hành động kỳ lạ mà thôi. Dù sao thì cô bé vẫn chưa nhận thức được hành động vừa nãy của Phó Nhược Hằng là ám muội với mẹ cô bé.

“Đúng vậy, cho nên chuyện hôm nay con đừng kể lại với mẹ nhé. Xem như đây là bí mật nhỏ khác giữa hai chúng ta.”

Anh nhìn con gái, lại âm thầm dụ dỗ. Thơm lên má con gái yêu ngọt ngào. Tiểu An bị anh dụ dỗ, chỉ chu môi làm nũng với anh.

“Vậy con muốn được nghe kể chuyện có được không?”

“Được, vậy chúng ta về phòng của con nhé.”

“Dạ.”

Anh bế Tiểu An về phòng. Đắp chăn để cho con gái ngủ, sau đó lại tìm đại một quyển truyện rồi leo lên giường nằm với bé.

“Con gái ngoan, trước đây mẹ đều kể chuyện cho nghe à?”

“Dạ, nhưng mẹ toàn kể có một câu chuyện cũ rích chán ngắt. Lại còn đẫm nước mắt như vậy.”

Nghe đến đây, Phó Nhược Hằng lại càng tò mò, “Mẹ kể con nghe chuyện nào vậy?”

“Mẹ kể chuyện về nàng tiên cá Ariel đem lòng yêu chàng hoàng tử. Con chỉ là không hiểu, tại sao rõ ràng là cô ấy cứu chàng hoàng. Rõ ràng là cô ấy liều mạng đánh đổi cả tính mạng để đổi lấy đôi chân con người để có thể ở bên cạnh người mình yêu nhưng cuối cùng lại chỉ nhận lấy kết cục tan biến thành bọt biển. Mỗi lần kể xong mẹ đều sẽ khóc, sau đó con không kêu mẹ kể chuyện nữa.”

Phó Nhược Hằng nghe đến đây dường như cũng đã hiểu được lý do tại sao mỗi lần kể chuyện cô lại cứ khóc như vậy.

Rõ ràng là cùng một câu chuyện, một kết cục. Là từ trong câu chuyện của nàng tiên cá nhìn thấy câu chuyện của bản thân mình.

Tại sao rõ ràng là cô nhưng tất cả công lao đều là của Lâm Tư Hạ? Cô bị anh hiểu lầm, bị anh sỉ nhục vì Lâm Tư Hạ. Rõ ràng cô đến trước, lại biến thành kẻ thứ ba trong cuộc tình này.

Rõ ràng là có hàng vạn lần cô nói tất cả sự thật với anh. Anh lại không tin bất kỳ một lần nào. Cho nên kết cục của cô mới chẳng khác nào nàng tiên cá kia.

Phó Nhược Hằng ôm lấy con gái, dau lòng mà nói: “Là bởi vì chàng hoàng tử đó mắt bị mù, tim bị chó tha, cho nên mới không nhận ra được người yêu mình. Cho nên kết cục của hắn ta là vĩnh viễn mất đi người mình yêu, cô độc đến già. Nếu như là con, con có đồng ý tha thứ cho chàng hoàng tử một lần không?”

“Người đã chết rồi, tha thứ hay không, có ý nghĩa gì nữa.”

Phải nhỉ, chàng hoàng tử đã vì sai lầm của bản thân mà đánh mất đi người yêu mình. Cô tuy trở lại, nhưng trái tim dành cho anh đã không còn như trước.

Nói không chừng cô vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn, không muốn hắn phá vỡ đi cuộc sống yên bình hiện tại của cô.

Không muốn cùng hắn dây dưa…

“Nói cho chú biết, hai năm qua con và mẹ sống như thế nào?”

“Mẹ bị mù nên chỉ có thể sống ở đây. Ba Tri Hành dọn vào để tiện chăm sóc cho mẹ, ba cũng rất tốt với con, nhưng gần đây ba nói ba đi công tác, sớm sẽ trở về.”

“Giữa chú và ba Tri Hành, con thích ai hơn?”

Tiểu An suy nghĩ một chút, Ba Tri Hành đã chăm sóc cô bé từ nhỏ đến lớn, cũng rất tốt với mẹ. Nhưng cô bé đối với Phó Nhược Hằng là một loại cảm giác thân thuộc đến mức khó mà cưỡng lại được.

“Con thích ba Tri Hành nhưng lại cũng thích chú nữa. Ba Tri Hành đều dẫn con đi ăn món ngon, dẫn con đến khu vui chơi giải trí. Còn chú thì đưa con đi học, nấu ăn ngon cho con. Hay là sau này chú và ba Tri Hành sống cùng với con luôn có được không?”

Lời của một đứa trẻ bốn tuổi cũng đỉ khiến cho Phó Nhược Hằng. Anh để lỡ bốn năm bên cạnh con gái nhưng lại để mất mười hai năm bên cạnh cô.

Đó là khoảng thời gian anh không thể bù đắp lại được cho con. Đó là khoảng thời gian đã có một người đàn ông khác thay anh chăm sóc cho cô và con. Một người đàn ông đã thay thế vị trí của anh trong trái tim cô.

“Vậy mẹ con có thích ba Tri Hành không?”

“Mẹ trước giờ chưa từng nói nhưng đều cười với ba Tri Hành. Có lẽ là mẹ cũng thích ba nữa.”

Nghe đến đây trái tim Phó Nhược Hằng không ngừng co rút. Thì ra hai năm anh không ở bên cạnh cô đã có một người thay anh chăm sóc và yêu thương cô.

Một người trân trọng cô, đối tốt với cô.

Có phải rời xa anh, cô mới có thể sống hạnh phúc hay không?

Cuối cùng hôm nay hắn cũng hiểu được cảm giác của làm người thứ ba thì ra chẳng hề dễ chịu gì.

Lúc cô còn ở bên cạnh anh, anh không biết cách trân trọng cô. Anh coi tình yêu của cô là chuyện đương nhiên. Anh chưa từng cảm thấy muốn trân trọng cô.

Đây là cái giá anh phải trả trong cuộc tình này.

Nhưng có phải là quá đắt rồi hay không?

Phó Nhược Hằng ôm lấy Tiểu An, cẩn thận kể lại một câu chuyện khác cho cô bé. Một câu chuyện có hậu, kể xong, nhìn sang đã thấy cô bé đã ngủ rồi.

Anh vẫn thức, lặng lẽ đắp chăn cho bé, tắt đèn đi ra bên ngoài. Anh đi đến hành lang lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Chu.

“Tôi muốn ngày mai Trương thị phải phá sản. Ức hiếp ai lại dám ức hiếp người phụ nữ của Phó Nhược Hằng tôi.”

“Vâng, tôi sẽ lập tức làm ngay thưa Phó tổng.”

Anh để lỡ cô mười hai năm, bây giờ anh muốn dùng quãng đời còn lại để yêu thương và bảo vệ cho cô.

Cho nên anh rất không hài lòng khi ở sau lưng anh lại có người dám ức hiếp người phụ nữ của anh.

Anh lại đi vào phòng cô, khẽ ngắm nhìn cô lúc ngủ say. Sau đó lại đi đến bên giường ôm lấy cô vào lòng.

“Trình Ý, xin em hãy tha thứ cho kẻ ngu si đần độn như tôi có được không? Nhường em cho người đàn ông khác, tôi thật sự không cam lòng.”