Cô ngước gương mặt lên nhìn anh. Dù không thể nhìn thấy nhưng dường như có một loại cảm giác an toàn lan tràn trong tim.
Anh ôm cô, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh, rất nhanh, nhanh đến nổi không thể bắt kịp được.
Ngoài Tống Tri Hành ra, hình như anh là người đầu tiên đối tốt với cô như vậy. Nhưng cô thật sự không biết bây giờ cô phải đối diện với cuộc sống sắp tới thế nào đây.
Khó khăn cô mới có được công việc hiện tại. Bọn họ không chê bai một người mù như cô. Có công việc yêu thích, dù chỉ thi thoảng được đi đàn thôi đối với cô cũng là một vệt sáng trong màn đêm đen tối của cô.
“Không cần đâu, bọn họ anh không đụng nổi đâu. Tôi không muốn liên lụy đến người khác.”
“Rõ ràng là trái tim đang rỉ máu vậy mà còn nghĩ cho người khác. Bọn họ ức hiếp em kia mà?”
Phó Nhược Hằng nhìn thấy cô như vậy mà không khỏi đau đớn. Rõ ràng là anh đã trừng phạt Lâm Tư Hạ, khiến cho cô ta sống không bằng chết. Rõ ràng là anh đã hối hận, nhưng cuối cùng thì sao?
Gia đình nhỏ của anh lại không thể đoàn viên, Trình Ý cũng không tha thứ cho anh. Cô vĩnh viễn mất đi đôi mắt, mất đi nụ cười tươi sáng trên môi, tất cả đều là tại anh.
Cô bị như hiện tại, người có lỗi nhất lại là anh.
Cái giá phải trả này có phải là quá đắt hay không?
Nếu như phải mất đi đôi mắt, tại sao người đó không phải là anh? Mà lại là người con gái đáng thương như cô.
Nếu như không phải tại anh, cuộc đời của cô cũng không bất hạnh như vậy.
Anh muốn bù đắp cho cô, dùng quãng đời dài đằng đằng còn lại bù đắp tất cả tội lỗi anh đã nợ cô.
Anh nợ cô một câu yêu thương cho mai này.
Nợ cô câu nói: “Anh biết rồi Trình Ý, lần này anh biết người anh yêu là ai rồi. Là người sẵn sàng từ bỏ tất cả vì anh, là người anh đã vô tâm, vô tình làm tổn thương tới.”
Anh muốn nắm lấy tay cô, nói cho cô biết tất cả sự thật. Nhưng anh cũng sợ, sau khi cô biết anh chính là Phó Nhược Hằng, cô vẫn không chịu tha thứ cho anh, sẽ lần nữa biến mất khỏi thế giới của anh.
Đến lúc đó, anh làm sao mà sống nổi. Không có cô, anh không sống nổi.
Vậy cứ để anh nói dối cô đi, để anh được nhìn thấy cô, tuy không thể có kết quả nhưng ít nhất cũng được ở bên cạnh cô.
Nghĩ đến đây cổ họng anh lại mặn đắng, nước mắt cũng từ đâu mà tuôn ra. Cánh tay anh vuốt ve mái tóc cô, ngửa đầu lên để ngăn nước mắt rơi, cố gắng ngăn cảm xúc của bản thân lúc này.
Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, trong lòng không khỏi tê tái. Đột nhiên trời đổ cơn mưa, không biết là mưa hay là nước mắt của anh rơi vào tay cô nữa.
“Trình Ý, tôi đưa em về nhà.”
Cô nhẹ nhàng ôm anh, gật đầu, “Ừm.”
Sau đó Phó Nhược Hằng liền ôm cô trở về nhà. Trình Ý nằm trong lòng Phó Nhược Hằng ngủ say, hoàn toàn không biết mình đã được ôm lên giường.
Thực ra anh rất mong khoảnh khắc này là mãi mãi. Cô cứ yên lặng như thế này ở trong lòng để anh. Như thể bọn họ là cặp tình nhân hạnh phúc nhất.
Cô chưa từng hận anh, chưa từng vì anh mà rơi nước mắt.
Anh yên tĩnh nhìn cô nằm trên giường, cô đã khóc cả một đêm rồi, đôi mắt đã sưng húp. Điều đó khiến trái tim của Phó Nhược Hằng càng thêm đau đớn.
Ánh mắt anh dừng trên chiếc váy hai dây màu đỏ của cô, khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Dạ thịt cô trắng nõn dụ dỗ người ta phạm tội như vậy. Cho dù không cố ý, chỉ yên lặng ngủ thôi nhưng vẫn quyến rũ chết người.
Phó Nhược Hằng lại ăn chay lâu năm như vậy, nói thế nào thì cũng thèm thịt. Anh thừa nhận thân thể anh chỉ có phản ứng với duy nhất một mình cô.
Trước giờ đều là như vậy. Cho dù những cô gái khác có cố tình dùng thân thể quyến rũ anh. Phó Nhược Hằng vẫn cứ như một pho tượng sống, chỉ có chán ghét chứ không có rung động, càng tuyệt đối không để cho người phụ nữ nào ngoài cô chạm vào.
Anh không nhịn được muốn hôn môi cô, cô ngủ say như vậy, chắc cũng chẳng thể biết được là ai đâu.
Khi môi anh vừa chạm vào môi cô, liền say đắm. Môi cô rất ngọt, ngọt đến nỗi xua tan đi cả những cay đắng ở thực tại. Lúc này anh mới có thể xác định, tất cả đều không phải là mơ.
Cô thực sự đang tồn tại ở trước mặt anh, lần này anh sẽ không để mất cô thêm một lần nào nữa. Cũng sẽ không tổn thương cô thêm một lần nào nữa.
Mùi hương trên người cô thơm nhè nhẹ, khiến cho anh càng say mê ngây ngất. Trình Ý ngủ rất say, dường như không hề hay biết mình đang bị anh càn rỡ.
Anh hôn môi cô rồi trượt xuống cổ, dù sao cô cũng không thấy được. Chi bằng nhân lúc này hôn nhiều một chút cho thỏa nỗi nhung nhớ.
Anh giống như một kẻ biến thái lại nhân lúc cô ngủ say giở trò đồi bại với cô. Anh hôn ở khắp nơi trên người cô, nơi da thịt cô thơm mát khiến anh hôn đến phát nghiện. Không tự chủ mà muốn tiến xa hơn.
Trong lòng anh dâng lên chút thỏa mãn, khi tay anh muốn kéo áo cô xuống đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tiểu An đang đứng đó nhìn anh.
Phó Nhược Hằng đứng hình tại chỗ. Hình như anh đã quên mất rồi, ở đây vẫn còn một người sáng mắt.
“Chú làm gì mẹ con vậy ạ?”