Em Là Người Thứ Ba

Chương 110: Yêu em.




“Con nhỏ mù đó nghĩ mình vẫn còn là tiểu thư nhà họ Trình hay sao mà dám cướp mất vị trí của tôi kia chứ? Cô ta chỉ là một ả mù, đã không nhìn thấy rồi còn không yên phận còn đi đánh đàn.”

Cô ta khoanh tay nhìn về phía hướng khán đài. Nơi Trình Ý vẫn chẳng biết gì cả, cô đang say sưa chìm trong bản nhạc mà bản thân đang đánh.

Đối với cô, đánh đàn piano không chỉ đơn giản là công việc mà nó còn là niềm đam mê của Trình Ý. Khi đánh đàn Trình Ý như thể quên đi hết những đau khổ và mệt mỏi ở hiện tại. Cô vẫn luôn dùng cả trái tim mình để chơi từng bản nhạc.

Có lẽ vì vậy mà giai điệu trong tiếng đàn của cô luôn có thể đạt đến cao trào trong bản nhạc.

Điều đó cũng khiến nhiều kẻ bất tài ghen tị.

“Ông mau đuổi cổ cô ta khỏi đoàn cho tôi. Từ khi nào mà một đứa mù lại có thể đàn trong tiệc sinh nhật của tiểu thư Hà gia nổi tiếng như vậy. Ông có muốn tiếp tục làm ăn ở Cửu Sơn không vậy? Tôi và Hà tiểu thư là bạn thân đó. Ông mau đuổi cổ cô ta bằng không đừng có trách ngày mai vị trí của ông sẽ có người khác ngồi vào. Ông biết bố tôi giàu cỡ nào rồi chứ?”

Ông ta đương nhiên không dám đắc tội Trương Mỹ Nhân, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ Trình Ý. Bởi cô ta có chỗ chống lưng vững chắc, còn Trình Ý chẳng có ai cả.

Sau khi Trình Ý đàn xong, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng cho bản nhạc vừa rồi. Trong đó có cả Phó Nhược Hằng.

Trước đây, anh hoàn toàn không hề biết cô thật ra lại có nhiều tài năng như vậy. Không những trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, khi mất đi ánh sáng cô vẫn có thể trở thành một nghệ sĩ đánh đàn tài năng.

Có lẽ trước đây anh đã bị mù thật rồi, cho nên một viên ngọc sáng lấp lánh như cô mới bị anh vùi dập.

Rời xa anh, cô được sống là chính mình. Tự do theo đuổi đam mê và sống hạnh phúc.

Có một sự thật, chỉ có anh không có cô giống như một con cá chết khô vì thiếu ôxy nhưng cô không có anh cô lại sống rất tốt.

Điều đó khiến cho Phó Nhược Hằng cảm thấy bất lực bởi vì Phó Nhược Hằng trước đây luôn nghĩ, không có anh cô sẽ không thể nào sống nổi.

Anh chính là luôn nghĩ cô ở bên cạnh anh vì tiền của Phó gia, cô đúng là bị điên nên mới dám lên tiếng đề nghị ly hôn với anh.

Kết quả, người bây giờ hối hận lại là anh.

Thì ra, cô kiên quyết gả cho anh là vì yêu anh.

Cô nhẫn nhịn như vậy là vì muốn ở bên cạnh anh.

Chỉ tiếc lúc đó anh là một kẻ ngu, không nhận ra được người thật lòng yêu mình.

Đến lúc nhận ra được thì tất cả đều đã quá muộn để vãn hồi.

Ông bầu đi lên sân khấu gọi Trình Ý ra phí sau khán đài. Trình Ý không biết chuyện gì vẫn cứ thế đi ra phía sau.

“Có chuyện gì vậy ông chủ Lâm?”

“Tôi nói ngắn gọn vậy thôi nhé, tôi cũng không muốn bị nói là ức hiếp người khuyết tật như cô nhưng bên phía Hà gia yêu cầu cô rút khỏi bữa tiệc hôm nay.”

“Nhưng tôi còn chưa đàn xong mà.”

“Buổi tiệc này không cần cô nữa. Sẽ có người đàn thế cô, tiền hôm nay, tôi vẫn sẽ trả. Bây giờ thì cô đi về đi.”

Trình Ý thật sự không cam lòng, bọn họ rõ ràng là đang ức hiếp một người mù như cô. Cho dù cô có là một người mù cũng không có nghĩa là cô bị phế.

“Tôi biết Hà gia sẽ không hủy bỏ người như vậy. Ông nói đi, rốt cuộc là tại sao lại đuổi tôi?”

“Nếu như cô đã cố chấp muốn biết thì tôi xin nói thẳng. Là Trương Mỹ Nhân muốn như vậy. Cô biết cha cô ấy là người đứng đầu Hà thị, tôi cũng không dám đắc tội…”

Ông ta còn chưa nói xong, Trình Ý đã hiểu rõ tất cả.

“Cho nên liền quay sang ức hiếp tôi?”

“Ai bảo cô không có người chống lưng. Xã hội bây giờ chính là ai có chỗ dựa tốt thì sẽ có tiếng nói.”

“Các người làm vậy không sợ quả báo hay sao?”

“Quả báo? Cô đang đùa ai vậy? Đợi đến lúc cô có người chống lưng đi rồi hãy quay lại nói chuyện với tôi.”

Trình Ý bật cười chua xót, thì ra tất cả mọi thứ trong xã hội này đều phải dựa vào nhan sắc và quan hệ.

Nếu như bạn có chỗ dựa, đương nhiên sẽ không có ai dám ức hiếp bạn.

Cô chỉ là một kẻ mù, lại không có cả mối quan hệ. Mọi thứ mà cô mong muốn đều không thể theo như ý cô. Rõ ràng là cô đã muốn sống tốt hơn, vậy mà ông trời cứ thích trêu đùa mà tìm mọi cách dồn cô vào đường cùng.

Trình Ý chỉ có thể lựa chọn buông tay, bởi vì thật sự như bọn họ nói, cô bây giờ chẳng thể nào chống đối lại mấy kẻ có chức có quyền kia được.

Giống như lúc cô ở bên cạnh Phó Nhược Hằng, chính là không cân xứng. Anh luôn dùng tiền để sỉ nhục cô, để chà đạp lên lòng tự tôn của cô.

Bây giờ cô cũng như vậy, chẳng còn gì cả.

Lúc này, Trương Mỹ Nhân đã bước lên để thay thế cho Trình Ý tiếp tục biểu diễn. Phó Nhược Hằng đột nhiên cảm thấy lạ, tại sao lại đột nhiên thay người.

“Cô Trình không khỏe nên tôi xin phép được đàn thay cô ấy.”

Nghe đến đây, Phó Nhược Hằng không khỏi lo lắng mà lao ra khỏi buổi tiệc đi tìm cô ở khắp nơi.

Nhưng anh tìm khắp nơi cũng không thấy cô.

Anh rất muốn gọi tên cô, nhưng chợt nhận ra bản thân đang đóng vai kẻ câm. Anh đi tìm cô ở khắp nơi lại đột nhiên nhìn thấy cô đang gục đầu trước cầu thang ngồi khóc.

Phó Nhược Hằng vội vã chạy đến bên cạnh cô.

“Em làm sao vậy?”

Cô thấy có người lay mình liền ngước lên nhìn. Trước mắt vẫn là một màu đen bao trùm nhưng cô có thể cảm nhận rõ người trước mặt đang quan tâm cô. Cảm giác tủi thân lúc này khiến cho cô không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy anh.

Hình như cô nhận ra anh rồi, mùi hương của anh không phai đi đâu được.

Phó Nhược Hằng bị bất ngờ trước hành động này của cô. Anh đứng hình mất hai giây vì ngơ ngác, sau đó liền hạnh phúc ôm chặt đáp lại cô.

“Nói cho anh biết có chuyện gì đi?”

Cô khóc nức nở không chịu nói, nó như khiến trái tim của Phó Nhược Hằng khó chịu vô cùng.

Còn gì đau đớn hơn nhìn người mình yêu khóc mà bất lực không thể làm gì được.

“Ngoan, mau nói cho anh biết là ai ức hiếp em?”

“Chắc là sắp tới tôi không thể tiếp tục giữ anh lại được rồi.”

“Tại sao?”

“Tôi bị mất việc rồi. Bọn họ nói tôi không có chỗ dựa cho nên liền đuổi tôi đi. Tôi không có tiền thuê anh nữa.”

Anh lấy tay lau lau nước mắt cho cô, dịu dàng âu yếm hôn lên trán cô.

“Ai nói em không có chỗ dựa? Mà tôi nói trước, em không được phép đuổi tôi đi đâu đấy, giá thuê tôi rất rẻ, chỉ cần lấy em ra trả là đủ rồi. Còn những kẻ ức hiếp em, tôi sẽ không để yên cho bọn chúng.”

Đến ngay cả người của Phó Nhược Hằng anh mà cũng dám đụng. Quả thật là bọn chúng chán sống rồi.

Vì cô, anh không ngại giết thêm hai ba người nữa đâu.

Cô ta dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cô ấy là vợ tôi, là thiếu phu nhân duy nhất của Phó Nhược Hằng tôi.”