Em Là Người Thứ Ba

Chương 107: Ái muội.




Sau khi Tiểu An tự mình đi vào bên trong, Trình Ý mới để ý rằng từ nãy đến giờ Phó Nhược Hằng vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô.

Khi Phó Nhược Hằng quay lại nhìn chỉ thấy gương mặt cô đã đỏ ửng, dưới ánh mặt trời càng nhìn càng mê người. Ở độ cao này vốn có thể khiến cho anh nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của cô. Dường như ông trời cũng thương xót cho cô, tuy đôi mắt cô bị mù nhưng gương mặt của cô qua tháng năm dường như lại càng trở nên đằm thắm hơn.

Anh còn đang không hiểu tại sao thì cô lại đỏ mặt, Trình Ý đã ấp úng nói: “Tay của anh…”

“Em ngại sao? Tôi chỉ cảm thấy mắt em không tiện, không nên chạy lung tung.”

“Tôi chạy lung tung khi nào chứ? Với lại chân tôi cũng hết đau rồi.”

Khóe môi ai kia khẽ cong lên, càng muốn trêu ghẹo cô hơn, “Thật không?”

Anh quay sang áp tay lên má cô, “Nhưng sao chỗ này lại đỏ mặt? Em thích tôi sao?”

Rõ ràng là hai người đã có con với nhau rồi. Vậy mà cô vẫn còn đỏ mặt như thiếu nữ vậy.

Câu nói của anh càng làm cho mặt cô thêm đỏ bừng, rõ ràng là người đàn ông này cố ý mà. Anh ta chắc chắn là một tay chơi gái đích thực, cho dù bị câm nhưng vẫn không quên giở trò tán tỉnh cô. Trình Ý muốn giật tay ra đánh anh một cái nhưng lại bị anh tóm được, kéo cô ôm sát vào bên người.

Hơi thở nam tính trầm thấp của anh phả vào mặt cô, mùi hương có chút quen thuộc khiến cho cô nhớ đến một người. Hình như là người đàn ông cô từng rất yêu, hình như là người đàn ông cô từng rất hận, nhưng có muốn quên cách nào cũng không thể quên được.

Dẫu cô biết người đàn ông mơ hồ trước mặt không thể là anh, người đối xử với cô rất tệ, chưa từng đối xử tốt với cô một lần nào cả.

Trong mắt anh cô là loại phụ nữ không từ thủ đoạn, là loại người đáng khinh, tình yêu của cô trong mắt anh chẳng đáng một xu. Cho nên anh luôn lạnh nhạt với cô, tàn nhẫn với cô, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để mắng mỏ cô.

Cô không muốn yêu anh nữa, cô không muốn hy vọng anh sẽ hối hận rồi quay lại tìm cô nữa. Cứ để hai người lướt qua nhau như vậy cũng tốt.

Anh hạnh phúc là được rồi. Đâu nhất thiết phải cùng nhau. Bây giờ đối với cô chỉ có Tiểu An mới chính là tình yêu lớn nhất của cô.

Nhưng người đàn ông trước mặt này luôn khiến cho cô có một loại cảm giác giống với anh. Cô bị anh ôm đến phát ngượng, muốn vùng ra nhưng không được, bị anh ôm lên xe trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người.

Rõ ràng ai cũng biết anh cấm dục, tàn nhẫn với phụ nữ không thương tiếc vậy mà hôm nay lại ở nơi đông người ôm lấy một người phụ nữ mù rời đi không kiêng dè trước ánh mắt của người khác.

Anh bá đạo ôm lấy cô lên xe, sau đó lại ngồi vào ghế chính. Anh xoay người áp sát cô vào trong ghế.

Tuy không thể nhìn thấy nhưng từ hơi thở cô có thể cảm nhận được môi của anh sắp chạm vào mình, theo phản xạ hoảng loạn nhắm chặt mắt lại, đặt tay trước ngực.

“Anh… anh muốn làm cái gì? Anh đừng có quá phẫn không là tôi đuổi việc anh đó.”

Đột nhiên “cạch” âm thanh cài dây an toàn vang lên khiến cho cô giật mình.

“Tôi làm gì mà em đỏ mặt? Tôi chỉ muốn thắt dây an toàn cho bà chủ của mình thôi mà.”

Thì ra thật sự là thắt dây an toàn thôi, báo hại cô còn tưởng…

Sau đó Phó Nhược Hằng liền chồm người ra phía sau lấy một bó hoa đặt vào trong tay cô.

Thì ra buổi sáng, trước khi ghé qua đây, Phó Nhược Hằng đã mua một bó hoa ly mà cô yêu thích nhất. Khứu giác của Trình Ý rất nhạy cảm vừa mới đặt hoa vào trong tay cô đã có thể ngửi ra mùi hoa ly quen thuộc, giật mình hỏi anh:

“Anh mua hoa ly à?”

“Không, tôi mua hoa Bách Hợp.”

“Không phải cũng giống nhau sao?”

“Khác nhau chứ, đối với tôi, chúng ta không phải là phân ly mà là trùng phùng.”

Trình Ý không hiểu ý trong câu nói này của anh. Bởi vì cô không biết được người đang ở trước mình chính là Phó Nhược Hằng. Người chồng máu lạnh từng luôn khinh bạc cô, dùng mọi thủ đoạn ép cô phải ly hôn với anh.

Nếu như cô biết người trước mặt là anh. Bây giờ anh quan tâm cô như vậy, dịu dàng với cô như vậy. Liệu cô sẽ thấy vui hay là buồn đây?

Cô không trả lời chỉ an tĩnh nhìn vô định người trước mặt, đôi môi cồm đỏ hồng khiến cho anh ngây ngốc.

“Được rồi chúng ta về nhà thôi. Tôi nấu ăn cho em.”

Anh cầm mớ thức ăn vừa mới mua loay hoay trong bếp, Trình Ý sau khi đàn xong bản nhạc liền đi vào phòng bếp tìm anh.

Anh đang lúi húi xử lý mấy con lươn còm sống, chúng cứ nhảy lung tung cả lên khiến cho Phó Nhược Hằng chạy tới chạy lui như ong mất thóc. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nấu ăn hoàn chẳng phải là chuyện dễ dàng gì cả. Còn khó hơn cả hoạch toán những dự án mang tầm cỡ quốc tế cũng không thể làm khó được anh như hiện tại.

“Anh đang nấu món gì đó?”

“Tôi dọn dẹp phòng cho em rồi đấy. Cũng đã chưng đường phèn để em uống cho thông giọng rồi đấy. Em ngồi xuống đó đợi một lát nhé, bây giờ tôi đang nấu lươn om củ chuối bồi bổ cho em.”

Một người cả đời còn chưa biết cắt quả chanh tròn dẹt nó như thế nào như anh vậy mà bây giờ phải học cách làm lươn cho cô ăn. Cô chắc chắn là người đầu tiên có thể khiến cho một tổng tài bá đạo như anh chịu khom lưng cúi gối như vậy.

Trình Ý ngồi xuống bên cạnh anh, vừa uống chén tắc chưng đường phèn do anh mới chưng xong, vẫn còn âm ấm.

Đây là lần đầu tiên anh tự tay chưng đường phèn, cho nên trong lòng cũng khá hồi hộp.

“Em uống thử đi, xem có vừa miệng hay không?”

“Ừm, uống cũng tạm được.”

Sau đó anh lại loay hoay tiếp tục trong bếp.

“Mà hình như tôi vẫn chưa biết tên của anh. Anh tên là gì?”

“Tôi tên là Chồng. Sau này em cứ gọi tôi là Chồng ơi, chồng ơi là được.”