Em Là Người Thứ Ba

Chương 108: Một lần nữa theo đuổi em.




“Lưu manh!” Cô mắng anh.

Sau đó lại cảm thấy có hơi hối hận.

“Lưu manh? Tôi lưu manh với em khi nào?”

Bàn tay ấm nóng của anh khẽ lướt qua trên đôi gò má cô. Cho dù không nhìn thấy nhưng qua hơi thở cô cũng có thể cảm nhận được anh đang đứng ở ngay trước mặt cô.

Hơi thở ái muội khiến người Trình Ý co rút lại. Bao lâu rồi cô chưa có loại cảm giác này.

Ngay cả khi người ở bên cạnh cô là Tống Tri Hành, cô cũng chưa từng có qua loai cảm giác gấp gáp như vậy.

Cô vô thức lùi lại, người đàn ông kia vẫn không chịu dừng lại, cứ thế áp sát cô vào trong tường. Trình Ý có chút tức giận, thật sự không ngờ anh ta lại manh động như vậy, ngay cả một người mù như cô cũng không chịu buông tha.

“Anh à, nếu như không có chuyện gì anh có thể đừng đùa giỡn với tôi hay không? Tôi là phụ nữ đã từng kết hôn rồi…”

Còn chưa kịp để cho cô nói hết câu, Phó Nhược Hằng đã viết vào trong tay cô, “Tôi biết.”

Biết rồi mà vẫn muốn trêu chọc cô sao?

Anh ta không phải là biến thái đó chứ?

Trình Ý càng thêm tức giận, “Biết rồi mà vẫn còn lưu manh như vậy sao? Tôi mù thật chứ tôi không dễ dãi nhé. Tôi nói cho anh biết chồng cũ của tôi là một người rất đáng sợ đó.”

Hơi thở của anh không những không rút lui mà ngược lại, càng ngày càng tiến sát.

“Đáng sợ thế nào?” Anh thực sự rất muốn biết trong lòng cô, anh thực sự đáng sợ ra sao?

“Anh ấy là chủ tịch của Phó thị… Là… người hô mưa gọi gió ở Bạch Thành, những người đắc tội với anh ấy… đều không có kết quả tốt đẹp đâu. Tôi khuyên anh nên tránh xa tôi một chút. Nếu không…”

“Nếu không thì như thế nào?”

Phải nhỉ, anh đối với cô như thế nào? Cho dù cô có đau lòng ra sao, có bị người khác ức hiếp thế nào, trong lòng anh chỉ càng cảm thấy là cô xứng đáng bị như vậy. Có khi anh còn vui hơn ấy chứ, sao lại thương xót cho cô được kia chứ?

Tuy rằng người đàn ông trước mặt này luôn mang đến cho cô một loại cảm giác giống như Phó Nhược Hằng, nhưng cô biết chắc chắn sẽ không thể nào là anh.

Tại sao ư?

Bởi vì Phó Nhược Hằng sẽ không bao giờ nói những lời tán tỉnh lưu manh không biết xấu hổ như vậy với cô. Anh sẽ không ấu trĩ đến mức vì cô mà chịu bỏ đi lòng tự tôn đến nỗi đi đến đây giả dạng làm bảo mẫu lấy lòng cô đâu.

Cô đối với anh chưa bao giờ đáng giá đến vậy cả.

Bởi vì cô quá hiểu con người anh, hiểu đến mức chỉ cần một cái chau mày của anh, cô cũng biết là anh đang nghĩ cái gì.

Cho nên mới càng hiểu rõ anh không yêu cô. Chỉ là cô cố chấp muốn ở bên cạnh anh mà thôi, cố chấp hy vọng thời gian trôi qua, trong tim anh có một vị trí dành cho cô.

Chỉ đáng tiếc, cô mãi chẳng đợi được điều đó. Thứ cô đợi được là anh cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường.

Cho dù anh có biết được tất cả sự thật thì thế nào? Anh sẽ chịu khom lưng vì cô mà xin lỗi sao? Anh nguyện ý sẽ từ bỏ người phụ nữ anh yêu sao?

Dù cho người trước mắt luôn cho cô cảm giác như thể là anh nhưng hành động lại không giống như anh. Anh lạnh lùng như vậy chứ đâu có lưu manh không biết liêm sỉ như thế này?

“Vậy… chồng cũ đối với em thế nào?”

“Không liên quan đến anh.”

“Em còn yêu anh ta không? Người đàn ông từng khiến cho em đau khổ đó, em có còn oán hận anh ấy hay không?”

Cô cười nhạt, nhưng trong hốc mắt đã đỏ hoe.

“Oán hận ư? Cũng phải nhỉ nhưng được gì chứ? Anh ấy không yêu tôi, người anh ấy yêu là một người khác. Tôi không thể giữ lại một người không yêu mình. Trong lòng anh ấy đã chẳng còn vị trí nào cho tôi nữa rồi.”

Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi cô.

“Không, nếu như anh ấy nói anh ấy đã thực sự yêu em thì sao? Biết đâu anh ấy đã hối hận rồi thì sao? Biết đâu bây giờ anh ta đang đi tìm kiếm em ở khắp nơi thì sao? Nếu như anh ấy bây giờ đã biết lỗi của mình rồi, đã sống trong dằn vặt và đau khổ hơn cả cái chết. Em có đồng ý tha thứ cho anh ấy không?”

Cùng lúc đó ở bên này…

“Phó tổng của các người đâu rồi? Gọi cậu ta ra đây!”

Thư ký Chu ở trong phòng làm việc giải quyết mớ công việc bị Phó Nhược Hằng bỏ lại phía sau cũng đủ đau đầu rồi lại thấy Bắc Minh đến làm loạn.

“Ngài đến tìm ngài ấy khoảng thời gian này cũng vô dụng. Phó tổng của chúng tôi dạo này hơi bận. Ngài tìm ngài ấy có chuyện gì không?”

Bắc Minh nghe đến đây lại càng khó hiểu. Khó khăn lắm mới có dịp cậu ta hẹn Phó Nhược Hằng đi uống rượu giải sầu lại không thấy tăm hơi anh đâu.

“Bận gì mà đến nỗi ngay cả thời gian

hẹn bạn bè đi uống rượu cũng không có?”

“Bận theo đuổi lại vợ cũ. Ngược thê là nhất thời, truy thê mới là mãi mãi.”