Em Là Người Thứ Ba

Chương 106: Tiếp cận.




Tiểu Nhiên nghe Phó Nhược Hằng nói vậy, hai mắt sáng lấp lánh. Không ngờ cuối cùng ba cũng nghĩ thông suốt rồi, muốn kiếm mẹ mới cho Tiểu Nhiên. Như vậy thì sau này Tiểu Nhiên sẽ không bị người khác trêu chọc là con của tiểu tam nữa. Cũng có mẹ thương mẹ yêu như bao đứa trẻ khác.

“Vậy khi nào thì con có thể gặp được cô ấy hả ba? Cô ấy có thích con không ba?”

“Nếu như cô ấy nhìn thấy Tiểu Nhiên của ba, cô ấy nhất định sẽ rất thích con cho mà xem.”

“Thật như vậy hả ba?”

Tiểu Nhiên tíu tít hỏi anh.

“Ừm.”

Sao cô có thể không thích Tiểu Nhiên được? Tiểu Nhiên cũng là con của cô kia mà. Chỉ là cô vẫn chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé thứ hai này mà thôi.

Phó Nhược Hằng đã cho người đi điều tra rồi. Năm đó Trình Ý không có sảy thai, cô ra nước ngoài sinh con, nhưng sinh được Tiểu An trước, Tiểu Nhiên sau. Bác sĩ chính bị Lâm Tư Hạ mua chuộc cho nên đem Tiểu Nhiên cho cô ta. Khiến cho Trình Ý không biết đến sự tồn tại của bé.

Tiểu Nhiên sinh sau nhưng không được gần mẹ nên từ nhỏ đã yếu ớt. Anh cứ luôn không hiểu tại sao cứ mỗi lần Lâm Tư Hạ bồng bé lên thì bé lại khóc, có dỗ cách nào cũng không nín khóc.

Bây giờ thì anh đã hiểu rồi, bởi vì Lâm Tư Hạ không phải là mẹ ruột của bé. Linh tính của con nít thường nhanh nhạy hơn người lớn, bé có thể cảm nhận được mùi của mẹ.

Bây giờ nghĩ đến, nếu như cô biết mình vẫn còn một đứa con thì sẽ vui biết bao.

Phó Nhược Hằng chợt nghĩ, cô có lẽ sẽ vì Tiểu Nhiên mà tha thứ cho anh cũng nên. Cô chắc chắn rất thương con, bởi vì cho dù cô có hận anh bao nhiêu, cô cũng sẽ không bỏ Tiểu Nhiên. Bây giờ anh chỉ có thể dùng Tiểu Nhiên để mong cô quay về bên cạnh anh.

Anh chống tay trên cằm, dường như cảm nhận được mùi hoa nhài quen thuộc. Dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho trái tim anh dễ chịu đi vài phần.

Khi thư ký Chu đến tìm anh, Phó Nhược Hằng đang ngồi đó nhàn nhã ăn cơm. Anh cũng không hiểu tại sao mới sáng sớm Phó Nhược Hằng lại gọi anh sang đây làm gì.

“Cậu đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Phó tổng, hôm nay ngài muốn tự mình lái xe đến công ty sao?”

“Không, hôm nay tôi sẽ không đến công ty. Cậu thông báo từ hôm nay tôi chính thức nghỉ phép. Mọi chuyện ở công ty đều sẽ do cậu quản lý, nếu như có vấn đề gì quan trọng cần giải quyết thì nhắn tin cho tôi.”

Thư ký Chu không hiểu rốt cuộc là Phó Nhược Hằng bị làm sao nữa. Từ hôm ở Cửu Sơn trở về, Phó Nhược Hằng vẫn luôn kỳ lạ như vậy.

Hôm nay lại bảo muốn nghỉ việc, rồi lại bảo không được liên lạc với anh khi không cho phép.

Rốt cuộc là có chuyện gì còn quan trọng hơn cả công việc nữa kia chứ?

Có phải là bệnh của anh ngày càng trở nặng rồi không?

“Vậy thì ngài định đi đâu?”

“Tôi đi cưa lại vợ.”

“Hả???”

Bỏ mặc thư ký Chu đứng ở lại ngây ngốc đứng đó, Phó Nhược Hằng vậy mà lại giật lấy chìa khóa chiếc xe BMW mà lên xe lái đi.

Không ai biết anh đã đi đâu, chỉ là mười phút sau anh đã có mặt ở trước cửa nhà cô. Vừa nhìn thấy Trình Ý và Tiểu An, trên môi anh đã không thể giấu được nụ cười tươi đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt anh.

Nếu như cô nhìn thấy nụ cười đó của anh, chắc chắn cũng sẽ bị hút hồn. Bởi vì những năm tháng thanh xuân cô đều len lén nhìn trộm anh. Anh rất ít khi cười nhưng cười lên lại rất đẹp, nhất là khi anh cười với cô.

Chỉ đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy được. Cô chỉ dè dặt mở cửa để anh đi vào.

“A, chú đến rồi.”

Tiểu An reo lên chạy đi về phía anh, anh một tay bế con gái lên, hôn lên má cưng nựng bé như một tiểu công chúa nhỏ.

“Anh đến rồi à.” Cô hỏi.

“Ừm, chẳng phải hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của tôi sao? Không nên đi trễ.”

Trình Ý gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Không trễ, vừa kịp tôi định đưa Tiểu An đi học.”

Phó Nhược Hằng liền cướp lấy ba lô nhỏ trong tay Trình Ý, “Để tôi xách. Em lên xe đi, tôi mở cửa cho em.”

Phó Nhược Hằng ôm Tiểu An đặt xuống ghế sau để Trình Ý ngồi ghế phụ kế bên mình. Suốt cả quãng đường đi, anh cứ thi thoảng nhìn sang chỗ của Trình Ý rồi mỉm cười.

Khi xe dừng bánh, Phó Nhược Hằng ôm theo Tiểu An đi vào bên trong trong sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp.

Trông bọn hon thật sự giống như một gia đình ba người hạnh phúc. Có ba, có mẹ, từ đầu đến cuối Phó Nhược Hằng vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ cô sẽ vụt chạy mất. Bọn họ chưa từng thấy chú nào đẹp trai như vậy, liệu chú đó có quan hệ gì với Tiểu An.

Giáo viên thoáng nhìn thấy Phó Nhược Hằng một cái liền nhận ra anh ngay, vội lập tức chạy đến nhưng bị Phó Nhược Hằng ra ám hiệu cản lại. Cô ta lại quay sang nói chuyện với Trình Ý.

“Mẹ bé Tiểu An đến rồi.”

“Hôm nay Tiểu An nhà tôi lại phiền cô rồi.”

“Không phiền ạ.” Cô ta vội vàng xua tay rồi liếc nhìn Phó Nhược Hằng.

Phó Nhược Hằng xoa đầu Tiểu An, sau đó ra ám hiệu với cô bé.

“Hôm nay con đi học ngoan nhé.”

Tiểu An mỉm cười gật đầu, “Dạ.”

Chẳng phải trước đây đều đồn Phó Nhược Hằng là người đàn ông độc thân hoàng kim sao? Anh chưa từng thừa nhận mối quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào.

Tuy anh đã ly hôn nhưng vẫn không thiếu những người phụ nữ muốn lọt vào mắt xanh của anh.

Sao đột nhiên hôm nay lại cùng xuất hiện với một người phụ nữ mù và còn có cả con gái nữa. Đây quả là một tin tức chấn động.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là gì đây?

Lúc này Trình Ý liền cúi người xuống, ra ám hiệu cho Tiểu An.

“Tiểu An, con có quên gì không?”

Tiểu An hiểu ý của mẹ, thì ra mỗi lần trước khi đi học, Tiểu An sẽ hôn chào tạm biệt mẹ.

Hôm nay cũng như vậy, nhưng có chút đặc biệt hơn. Cô bé quàng tay trên cô Phó Nhược Hằng và cả Trình Ý, thơm lên má cô một cái rồi lại quay sang thơm lên má anh một cái.

“Chào mẹ, chào chú con đi học.”

Tiểu An thì đã đi rất xa mà Phó Nhược Hằng vẫn còn ngồi đó ngẩn ngơ. Cô bé vừa hôn cả anh và Trình Ý. Như vậy có phải là cô đang hôn anh gián tiếp hay không?