Em Là Người Thứ Ba

Chương 105: Muốn bên em.




“Mẹ ơi nhận chú đi mẹ. Sau này Tiểu An sẽ ngoan ngoãn mà uống sữa mà.”

Phó Nhược Hằng nhìn Tiểu An, xoa đầu cô bé. Đúng là con gái ruột của anh. Một tiếng cũng bên vực cho anh, hai tiếng cũng không để anh đi.

Thực ra thì anh cũng đâu có nỡ đi. Anh chỉ không muốn làm phiền cuộc sống của cô. Nếu như sự xuất hiện của anh khiến cho cô cảm thấy khó chịu thì anh sẽ không xuất hiện nữa. Sau này sẽ âm thầm bảo vệ con và cô.

Lần đầu tiên Trình Ý thấy con gái bênh vực một người đàn ông như vậy. Hẳn là anh cũng là một người rất tốt. Lại nghĩ đến buổi tối cô cũng hay đến phòng trà biểu diễn kiếm thêm thu nhập, khoảng thời gian đó không có ai chăm Tiểu An cả nên cô mới tuyển bảo mẫu.

Cô muốn tìm một người đáng tin cậy và trên hết là Tiểu An phải thích người đó vì mấy người bảo mẫu trước toàn lợi dụng cô bị mù mà ăn cắp đồ trong nhà và đối xử tệ với Tiểu An.

Trình Ý nhìn về phía anh, hỏi: “Nhưng lương tôi trả không cao lắm đâu vì thu nhập không ổn định. Công việc cũng nhiều hơn vì tôi không thể làm việc nhà…”

“Không sao, tôi làm bởi vì tôi quý em và con.”

“Được, tôi nhận anh. Nhưng sau này anh chỉ được làm những gì tôi cho phép, không được nói chuyện ái muội với tôi.”

Phó Nhược Hằng mỉm cười, cô chấp nhận anh là được rồi. Anh cầu còn không được. Chỉ cần ở bên cạnh cô và con cho dù bắt anh làm trâu làm ngựa anh cũng cam lòng.

Tiểu An nghe mẹ đồng ý nhận anh thì trong lòng vô cùng vui mừng, vỗ tay hoan hô không ngừng. Đột nhiên điện thoại của Phó Nhược Hằng đột nhiên reo lên.

Anh đi ra ngoài ban công nghe điện thoại để không bị lộ.

“Ba ơi, đêm nay ba có về không?”

Giọng nói của Tiểu Nhiên lanh lảnh len qua điện thoại. Phó Nhược Hằng nhìn ra ngoài bầu trời đêm, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. Chỉ mới ở bên cô một lúc đã đến khuya rồi.

Anh biết cô sẽ không giữ anh lại. Anh không đủ lý do để cô giữ một người xa lạ như anh lại. Anh bây giờ chỉ có thể dùng thân phận bảo mẫu để tiếp cận cô mà thôi.

Nếu như là trước đây, khi nghe Tiểu Nhiên nói như vậy, anh nhất định sẽ bảo con bé đi ngủ đi, đừng đợi anh nữa. Bởi vì mỗi lần cô bé nói câu đó anh lại nhớ đến Lâm Tư Hạ, bởi vì lúc đó anh cho rằng cô bé thực sự là con của Lâm Tư Hạ. Người phụ nữ độc ác đã nhẫn tâm chia cắt anh và Trình Ý.

Nhưng hôm nay cuối cùng anh cũng đã biết được sự thật rồi. Hèn gì lúc trước anh đi xét nghiệm ở mọi nơi, ngay cả bệnh viện quốc tế, kết quả vẫn luôn chỉ có một Tiểu Nhiên là con gái ruột của anh, nhưng anh không muốn chấp nhận một chút nào, anh không tin anh lại có con với Lâm Tư Hạ.

Anh không muốn có con với người phụ nữ ghê tởm đó. Cho nên anh ngoài mặt thì yêu thương bé, phát bệnh lên thì lại trốn trong phòng dùng lời lẽ để cay nghiệt với bé.

Nhưng hôm nay anh mới biết, con bé không phải là con của Lâm Tư Hạ. Con bé cũng giống như Tiểu An, đều là con của anh và cô.

Nếu như cô biết được sự thật này, liệu cô có thể tha thứ cho anh không?

“Đợi một chút. Ba sẽ về với con.”

Phó Nhược Hằng đi vào bên trong, nhìn thấy Trình Ý đã ngủ quên trên sô pha lần nữa, trong tay ôm theo cả Tiểu An.

Dường như cô rất thích ngủ nhỉ?

Nhưng như vậy cũng tốt. Anh có thể yên lặng ngắm nhìn cô mà không sợ bị cô phát hiện. Phó Nhược Hằng ngồi bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn cô.

Cũng đã hai năm kể từ lúc anh nghĩ rằng cô đã chết. Cô chỉ ốm đi chứ cũng không có khác. Nhưng dù có khác thế nào thì anh cũng có thể nhận ra cô từ xa bởi vì khuôn mặt của cô đã khảm sâu vào trong tâm trí của anh.

Dù cho anh có quên cả thế giới cũng sẽ không bao giờ quên đi cô.

Có hàng vạn lần anh đi tìm cô giữa biển người mênh mông nhưng dù cho có tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy ai giống như cô. Lúc đó anh chỉ biết đau khổ, anh gục ngã giữa biển người mênh mông.

Cô tàn nhẫn thật đấy, bỏ anh đi cả mấy năm, một chút tim tức về nah cũng không muốn nghe, chẳng trách lại chẳng biết chuyện anh không kết hôn với Lâm Tư Hạ. Không biết anh đã vì cô đến phát điên lên.

Nhưng hôm nay anh đã gặp lại được cô, chạm vào cô, đối với anh đó là một niềm hạnh phúc không thể tả. Cho dù bây giờ có bắt anh phải trả giá như thế nào để được ở bên cạnh cô, anh cũng cam lòng.

Sau đó bế cô đặt vào trong phòng ngủ, kéo chăn đắp lên cho cô. Phó Nhược Hằng cúi xuống, hôn lên trán cô, trong nụ hôn đó là đong đầy cả tình cảm của anh.

“Ngày tháng của chúng ta sau này vẫn còn rất dài.”

Sau đó Phó Nhược Hằng liền rời khỏi chung cư của anh trở về nhà. Khi anh trở về nhà, Tiểu Nhiên cũng đã ngủ say, nhìn bé nằm ngủ ngon lành trên giường anh lại nhớ đến hình ảnh của Trình Ý. Quả thật cô rất khéo sinh, sinh cho anh hai cô con gái lại giống cô hết cả hai mà không giống anh.

Phó Nhược Hằng tuy rất tủi thân nhưng lại cảm thấy rất đáng. Bởi vì khi anh nhìn đến Tiểu Nhiên, anh có thể mỗi ngày mỗi đêm nhớ đến cô. Cũng coi như là bù đắp lại một phần nào lỗi lầm anh gây ra cho cô.

Anh vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Nhiên sau đó cưng chiều mà hôn lên trán bé con. Sau đó lại leo lên giường ôm lấy bé, cô bé cứ ôm chặt lấy Phó Nhược Hằng và dụi vào ngực anh tìm hơi ấm của ba.

Thì ra bao nhiêu lâu nay, con của anh vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy mà anh lại không biết trân trọng mà đối xử tàn nhẫn với con bé. Luôn xem con bé là con của người phụ nữ độc ác kia mà dày vò.

Đêm hôm ấy, Phó Nhược Hằng lần đầu tiên ngủ ngon, anh mơ thấy Trình Ý tha thứ cho anh rồi. Một nhà cả bốn người có thể tiếp tục sống hạnh phúc bên cạnh nhau.

Anh nắm chặt lấy tay cô, giống như thể giữa bọn họ chưa từng có cuộc phân ly nào, chưa từng có tổn thương, cô chưa từng oán hận anh.

Sáng hôm sau, Tiểu Nhiên ngồi ngay ngắn trên bàn đợi ăn sáng. Khi Phó Nhược chỉnh chu trang phục bước xuống dưới, Tiểu Nhiên nhìn anh, trong mắt có hơi e ngại, hôm nay cô bé vẫn không muốn uống sữa một chút nào.

Có thể không uống hay không?

Cô bé muốn hỏi ba nhưng lại không đủ dũng cảm để hỏi. Bởi vì Phó Nhược Hằng luôn nói dạy con theo khuynh hướng gia giáo. Anh luôn nói, trẻ con nhất định phải uống sữa có như vậy mới tốt cho sự phát triển của bé.

Nhưng từ nhỏ cô bé đã uống sữa công thức đến phát ngán.

Cô bé nhìn Phó Nhược Hằng ngồi xuống, cúi đầu ăn tiếp. Phó Nhược Hằng ngồi xuống bên cạnh, nghiêm trang mà nhìn chằm chằm lấy cô bé.

Tiểu Nhiên lập tức tỏ ra sợ hãi ngoan ngoãn mà uống hết sữa trong ly.

“Sau này con không thích thì không cần uống nữa. Uống milo con thích cũng được.”

“Thật hả ba?”

Phó Nhược Hằng dịu dàng nhìn Tiểu Nhiên, vuốt ve mái tóc dài của cô bé. Ngay cả thói quen không thích uống sữa hai con gái cũng giống anh nữa. Trình Ý quả nhiên là khéo đẻ cho anh hai cục nợ đời.

Đột nhiên anh nói:

“Tiểu Nhiên, ba đã kiếm được mẹ cho con rồi.”

Tiểu Nhiên nghe vậy, trong lòng vui như nở hoa, hai mắt sáng rỡ hỏi lại.

“Thật hả ba?”

Phó Nhược Hằng không giấu được nụ cười mà gật đầu, “Ừm.”

“Vậy khi nào thì con có thể gặp được mẹ? Mẹ nhỏ có đẹp không vậy ba?”

“Đẹp, rất đẹp. Giống hệt Tiểu Nhiên của ba vậy.”