Trình Ý nghe anh hỏi vậy, trong lòng càng thêm bối rối. Trông giống như một lời tỏ tình vậy nên cô không biết phải làm sao.
Cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông này nên không biết rốt cuộc bây giờ anh đang nghĩ gì. Cô chỉ là một người mù, không có gì cả, lại mang theo một đứa con gái nhỏ.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Cô đã mất đi ánh sáng ấy, trái tim lại tổn thương không ngừng, chẳng thể phân biệt được tâm tư của người trước mặt.
Chỉ có thể cảm thấy hơi thở đều đều của anh truyền đến bên tai. Dịu dàng, ái muội lại có chút quen thuộc giống như đã từng quen biết rất lâu rồi. Chỉ là người cô quen không có ai bị câm cả.
Phó Nhược Hằng ngồi bên cạnh, chờ đợi rất lâu cũng không thấy cô trả lời. Ánh mắt anh có vẻ trầm buồn, hình như anh đã quá đường đột rồi.
Dù sao thì cô cũng không thể nhìn thấy anh, không biết anh là ai, xem như hai người chỉ vừa mới gặp nhau đây thôi. Cô làm sao lại có thể đồng ý loại tình huống vô lý như vậy được.
Tiểu An ngồi ăn ngon lành nhìn thấy không khí khó xử giữa hai người liền lên tiếng.
“Mẹ có biết không, chú đã vì nấu ăn mà cả người toàn là mồ hôi cũng không thấy chú ấy than vãn lời nào. Sau đó lại chăm sóc con rất tốt, sau này chúng ta có thể để chú đến đây mỗi ngày có được không?”
Trình Ý nghe con gái nói, cảm thấy con gái cô hình như rất thích người đàn ông này. Mà cô bé dạo này thật sự rất kỳ lạ, chỉ gặp người lạ một lần liền tỏ ra thân thiết. Cô cũng sợ con gái bị người khác dụ dỗ.
“Tiểu An, con chỉ mới gặp chú ấy lần đầu mà. Sao con lại đòi chú chứ?”
Tiểu An quên mất là mẹ không nhìn thấy chú ấy. Còn cô bé thì luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, giống như cô bé đã từng thấy ở đâu đó nhưng không thể nào nhớ ra.
“Chú ấy là người tốt mà. Nếu như không phải là người tốt sao có thể nấu cơm cho chúng ta ăn được chứ?”
Phó Nhược Hằng nghe con gái nói như vậy, trong lòng vui vẻ không ít. Có lẽ là vì trong người cô bé chảy dòng máu của anh cho nên khi vừa gặp anh lại có cảm giác thân thuộc đến như vậy.
Phó Nhược Hằng xoa đầu con gái. Giọng anh nhẹ nhàng pha một chút cưng chiều.
“Không sao đâu Tiểu An, nếu như mẹ không thích chú. Vậy thì sau này chú không đến nữa là được.”
Tiểu An nghe anh nói như vậy, trong lòng không biết tại sao lại rất buồn. Từ rất lâu lắm rồi chưa từng có ai đối tốt với cô bé như vậy. Chưa từng có một ai khiến cho cô bé không nỡ rời xa như vậy.
“Chú định đi thật sao chú?”
Phó Nhược Hằng buồn bã nhìn Trình Ý, sau đó lại nhìn sang chỗ của Tiểu An.
“Ừm. Tiểu An ở lại nhớ phải nghe lời mẹ đấy biết không?”
Tiểu An đặt đũa trên tay xuống, đôi mắt long lanh rướm nước nhìn anh. Cô bé đi đến nắm lấy tay mẹ, dường như không muốn để cho anh đi.
“Mẹ đừng đuổi chú ấy đi được không? Tiểu An rất thích chú ấy. Thích hơn cả ba Tri Hành nữa.”
Trình Ý không biết tại sao con gái lại đột nhiên như thế này. Thậm chí là làm nũng với cô chỉ để cầu xin cho một người đàn ông xa lạ mới gặp lần đầu tiên.
Nghe thấy tiếng Tiểu An khóc thút thít, trái tim Trình Ý như mềm nhũn ra. Cô thương Tiểu An của cô nhất mà.
Cô bé là bảo bối trong lòng của cô. Có thứ gì Tiểu An muốn mà cô không mua cho cô bé, thương con chịu thiệt thòi từ nhỏ, cô luôn thương con bé hết lòng. Ngay cả tính mạng cô cũng sẵn sàng bỏ ra chỉ để giữ cho Tiểu An của cô được hạnh phúc.
Cô sao nỡ đành lòng để cho con khóc, cô liền quay sang, dùng bàn tay mò mẫm trên gương mặt của cô bé mà lau đi nước mắt của bé.
“Được rồi, vậy thì để chú đến đây chơi với con.”
“Không đâu, tôi sẽ làm bảo mẫu cho nhà cô.”
Trình Ý nghe đến đây lại càng ngạc nhiên hơn.
“Bảo mẫu sao?”
“Phải, tôi là bảo mẫu gia đình cô thuê. Tôi có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Ngày có thể đưa đón Tiểu An đi học, thay cô dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giúp đỡ cô trong chuyện sinh hoạt. Đêm có thể làm ấm giường.”
Nghe đến đây, Trình Ý có chút đỏ mặt. Lời ái muội như vậy mà anh cũng nói ra được sao?
“Làm ấm giường sao?”
“À, không phải… là dọn giường ngủ ban đêm cho em. Tôi sẽ chăm sóc em và Tiểu An. Trình Ý, tôi nguyện dùng cả đời này hầu hạ em, chia sẻ một phần gánh nặng cho em. Hãy cho phép tôi được chăm lo cho em và con cả đời này.”
Bù đắp lại tất cả những sai lầm trước kia anh gây ra cho em và con.
Anh sẽ dành cho em tất cả tình yêu của anh. Trình Ý, xin em đừng rời bỏ anh.
Anh im lặng, cuối cùng vẫn là không đủ dũng cảm nói với cô cậu đó. Nước mắt của anh rơi xuống nóng hôi hổi, bất lực muốn ôm lấy cô nhưng không được.