Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 128: Không thể hứa về mặt tình cảm




Không khí trong xe vẫn trầm lặng trên tuyến đường cho đến khi Giản Tuyết Ngưng cất lời trước.

“Anh muốn nói chuyện gì?”

“Nghe nói Ferney đã tìm gặp em?”

Ninh Tuấn Khang bắt đầu đặt câu hỏi với Giản Tuyết Ngưng, nhưng đổi lại là khuôn mặt trầm ngâm của cô nên anh tiếp tục lời dang dở.

“Thật ra, nội bộ của Houston đang xảy ra tranh chấp cá nhân. Sức khỏe của lão chủ tịch được dự đoán có khả năng đột quỵ bất cứ lúc nào, ứng cử viên cho vị trí kế thừa gồm có anh và Ferney.”

“Vì vậy?”

Giản Tuyết Ngưng hỏi lại vỏn vẹn hai chữ nhưng sớm đã đoán được phần nào kết quả …

“Vì vậy, nói thẳng ra anh và anh ta đang cạnh tranh cho vị trí đó. Sở dĩ anh ta đến tìm em mục đích là muốn ra oai với anh thôi, nên nếu anh ta có yêu cầu nào thì em cứ từ chối là được.”

“Anh không cần vị trí chủ tịch đó à?”

Chiếc xe dừng lại vì tín hiệu đèn giao thông, Ninh Tuấn Khang suy tư một lúc rồi mới trả lời.

“Sau khi sang nước ngoài định cư được vài tháng thì ba mẹ anh gặp tai nạn giao thông mà qua đời, lúc đó lão chủ tịch vì thương hại nên mới nhận nuôi anh nhưng anh không hề có ý sẽ tiếp quản giang sơn ông ấy một tay gầy dựng.”

“Mà Ferney và những người khác lại không nghĩ như thế nên muốn chiếm lợi nhằm hất cẳng anh đi?”

Tín hiệu đèn chuyển màu xanh nên Ninh Tuấn Khang tiếp tục di chuyển bánh lái được một khoảng thì đã tới trước cổng nhà chính của Giản thị.

“Bên phía anh đã có những ai biết đến cái tên Eirlys của tôi rồi?”

Ninh Tuấn Khang khựng lại hành động lấy va-li xuống rồi vừa cười nhẹ vừa đáp…

“Lão chủ tịch vốn thân thiết với ngài Paolo và có một lần ngài ấy vô tình nhắc đến tên em với ông, lúc đó ông cũng đang tìm kiếm nhà đầu tư Eirlys để đàm phán công việc nên đã tiết lộ riêng với anh và Ferney.”

Giản Tuyết Ngưng không lộ biểu cảm nào khi nghe được đáp án từ Ninh Tuấn Khang.

“Sao em biết được thế?”

“Tài liệu mà Ferney đưa tôi xem vốn được chuẩn bị riêng cho Eirlys.”

Ninh Tuấn Khang gật gù như đã hiểu, anh nhìn Giản Tuyết Ngưng một hồi mà không đoán ra suy nghĩ của cô lúc này.

“Anh sắp xếp cuộc hẹn với chủ tịch bên anh đi, rồi báo lại ngày giờ cho tôi là được.”

“Em…?!”

Ninh Tuấn Khang ngơ người một lúc mà thắc mắc với quyết định của Giản Tuyết Ngưng …

“Ngài chủ tịch đấy đã nhiều lần gửi mail cho Eirlys tôi mà tôi không phản hồi, vì vậy mới để anh về nước hô hoan tìm doanh nghiệp hợp tác nhưng thật chất đã chọn trúng Giản thị từ lâu. Tiếp đó lại để Ferney đích thân qua Paris tìm gặp tôi, chẳng phải cũng chỉ vì một buổi hẹn thôi sao?”

“…”

Dường như Ninh Tuấn Khang đang cảm thấy có lỗi, nếu là chuyện công việc đơn thuần thì Giản Tuyết Ngưng có thể bình thản trao đổi.

“Anh không cần tự trách bản thân đâu, tôi biết anh cũng không muốn gây khó dễ cho tôi theo ý họ. Đây chỉ là quyết định của riêng bản thân tôi thôi, vả lại dự án đầu tư đó tôi thấy khá hứng thú nên có thể tiếp tục đàm phán nhưng với điều kiện … người phụ trách chính phải là anh. Điều kiện này anh hãy về nói rõ lại với ngài chủ tịch kia đi, một lần nữa cảm ơn anh đã đưa tôi về.!”

Giản Tuyết Ngưng lịch sự chào tạm biệt rồi kéo va-li vào nhà, để lại một Ninh Tuấn Khang vẫn nhìn cô từ phía sau mà nở nụ cười tự hào.

“[Em thay đổi nhiều thật đấy, Tuyết Ngưng./]”

Giản Tuyết Ngưng ngủ một giấc tận một ngày một đêm mà không ai dám làm phiền vì có lệnh từ ông cố Giản, cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên với thông tin hiển thị từ số lạ thì cô cũng đoán được là ai.

“Sao anh lại có số điện thoại của tôi thế?”

Giản Tuyết Ngưng bấm nghe máy với thanh âm còn đang buồn ngủ của bản thân …

“Xin lỗi, anh năn nỉ từ phía Giản Trữ Luân đấy. Có làm phiền em không?”

“Anh nói đi.”

Giản Tuyết Ngưng vẫn hồi đáp bằng tông giọng không thay đổi nhưng ngược lại cô từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường mà lắng nghe đầu dây …

“Anh đã trao đổi với ngài chủ tịch về điều kiện mà em nhắc đến, có thể tầm chiều mai ngài ấy sẽ đáp xuống Thượng Hải. Em có bận gì vào hôm đó không?”

Giản Tuyết Ngưng im lặng một lúc để suy nghĩ, xong mới bình thản mà hồi đáp.

“Không có. Anh cứ sắp xếp rồi gửi địa chỉ qua cho tôi là được, sẵn anh gửi cho Trữ Luân một phần tài liệu của dự án đó luôn nha.”

“Được. Anh biết rồi, em nghỉ ngơi thêm đi.”

Cuộc gọi vừa kết thúc thì Giản Tuyết Ngưng vừa ôm gấu bông lớn vừa tiếp tục giấc ngủ, song song đó Giản Trữ Luân đang có mặt cùng Ninh Tuấn Khang mà không hiểu chuyện gì.

“Tôi gửi cho anh tài liệu của một dự án, anh xem qua trước nhé.”

“Cậu và Tiểu Ngưng … thân thiết từ bao giờ thế?”

Ninh Tuấn Khang nghe câu hỏi từ Giản Trữ Luân mà thầm mỉm cười …

“Tôi và cô ấy bây giờ chỉ là quan hệ cộng tác bình thường thôi, sẽ không có suy nghĩ khác đâu.”

Ninh Tuấn Khang chào tạm biệt rồi rời đi, để lại một Giản Trữ Luân vẫn còn đơ người mà chưa thấu chuyện.

“Chồng à, anh sao thế?”

Đúng lúc Tôn Ý Phương đem cơm trưa đến thì lại thấy Giản Trữ Luân đứng im bất động…

“Vợ hả?.. Anh đang nghĩ em gái Tiểu Ngưng của anh có mê lực gì mà có thể khiến những người đàn ông có cảm tình với con bé dễ dàng từ bỏ để trở thành bạn nhanh như vậy?”

“Bây giờ anh mới để ý à?”

Tôn Ý Phương vốn đã biết từ lâu mà trêu chọc Giản Trữ Luân …

“Em biết chuyện gì đúng ko?"

“Lý do cô ấy được yêu thích chúng ta đều hiểu rõ, lý do cô ấy từ chối tình cảm đó chúng ta cũng thấy. Chẳng qua, bản thân cô ấy không muốn phụ lòng họ nên đổi lại có thể giúp đỡ họ việc nào ngoài chuyện tình cảm thì cô ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Cùng là con gái với nhau nên Tôn Ý Phương hiểu được một chút về hành động của Giản Tuyết Ngưng, mà sau khi được giải thích thì Giản Trữ Luân gật gù hồi tưởng lại lúc trước từ việc của Đinh Nhất Hoằng đến Dịch Trọng Khiêm hay Quan Kính Khải kia và mới đây là Ninh Tuấn Khang đều là chủ ý của Giản Tuyết Ngưng nên đã phần nào đồng cảm.