Trong suốt buổi lễ, Vương Diệc Thần chăm chú xem trình diễn của các nhà thiết kế Valetino và luôn cầm điện thoại chụp lại nhiều khoảnh khắc đăng lên weibo. Riêng Giản Tuyết Ngưng với thân phận là phiên dịch viên nên cô và quản lý Hùng ngồi ở hàng ghế sau, thay vào đó gương mặt của cô lại toát lên vẻ tự hào khi nhìn dáng vẻ đang chăm chú làm việc của anh.
“Excuse me, Miss?”
Một nữ trợ lý dáng người nhỏ nhắn tìm đến Giản Tuyết Ngưng và nhỏ nhẹ hỏi thăm bằng tiếng anh.
“Yes?”
“Tôi là trợ lý của ngài Ferney – CEO của tập đoàn Houston.”
Vừa nghe đến tập đoàn Houston thì Giản Tuyết Ngưng liên tưởng ngay đến Ninh Tuấn Khang, vì anh chính là thành viên chủ chốt trong tập đoàn này.
“Vâng, Có việc gì không?”
“Ngài Ferney ngỏ ý muốn mời cô một buổi trà chiều sau tuần lễ này, không biết cô tiện sắp xếp thời gian tham dự được chứ?”
Giản Tuyết Ngưng vốn không muốn bàn chuyện công việc nên khéo léo từ chối.
“Sorry. Hiện tại tôi đang hỗ trợ công việc khác nên chưa thể tham dự buổi trà chiều đó, nhờ cô nhắn lại ngài ấy tôi nhận tấm lòng lần tới có dịp sẽ gặp sau.”
Cô trợ lý nhận thông tin và lễ phép tạm biệt rồi rời khỏi, sau đó Giản Tuyết Ngưng gửi một tin nhắn đến Giản Trữ Luân tìm hiểu về tập đoàn Houston. Một tiếng sau, buổi diễn thời trang kết thúc trọn vẹn và Vương Diệc Thần đi cùng ngài Paolo trở ra ngoài để về khách sạn. Trước khi đi, tiếng vang của người hâm mộ cùng truyền thông đều mong cặp đôi có thể nén lại chụp vài tấm kỷ niệm.
“Eirlys, cô và Thần chụp chung đi. Mọi người đang hy vọng đấy./”
“Hở?”
Ngài Paolo mở lời với Giản Tuyết Ngưng nên cô cùng với Vương Diệc Thần đồng ý chụp hình như món quà gửi đến người hâm mộ.
“OK. Thank you, see you./”
Ngài Paolo nhanh chóng nhờ vệ sĩ bảo hộ cho Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần ra xe trở về khách sạn.
“Tiểu Ngưng, chẳng phải cái tên Eirlys của em vốn là bí mật à? Sao em lại cho ngài Paolo biết đến cái tên này vậy?”
“Ngài ấy hứa giữ bí mật nên sẽ không gọi tên này khi đông người.”
Một lúc sau, cả hai vừa về đến khách sạn thì được nhân viên lễ tân nhắn có người đang chờ gặp Giản Tuyết Ngưng và nhờ họ dẫn đường.
“Hello Giản tiểu thư, tôi là Ferney – CEO của Houston.”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng lúc sáng vừa từ chối cô trợ lý kia thì nay chủ tịch của họ lại đến tìm, cô quay sang ra hiệu cho quản lý Hùng dẫn Vương Diệc Thần lên phòng trước.
“Hello. Ngài đích thân đến đây không biết có việc gì không?”
Giản Tuyết Ngưng bỏ qua phần chào hỏi nên tập trung vào thẳng vấn đề.
“Tiểu thư thật ngay thẳng, rất xin lỗi vì đến mà không báo trước. Bên Houston chúng tôi đang có một hạng mục dự án rất phù hợp để đầu tư, nên tôi đích thân mang tài liệu gửi cô xem.”
Giản Tuyết Ngưng nhìn tài liệu trên bàn mà lịch sự cười nhẹ, song vẫn cầm tài liệu xem qua cho đến khi điện thoại báo có tin nhắn mới.
“Ngài Ferney. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Ninh Tuấn Khang của phía ngài vừa ký hợp đồng với chúng tôi chưa đầy một tháng, bây giờ ngài lại mang dự án này đến chẳng lẽ nội bộ Houston xảy ra rắc rối?”
Một câu hỏi sắc bén gần như vào đúng vấn đề khiến biểu cảm của ngài Ferney có phần thay đổi.
“Chiều nay tôi phải về lại Thượng Hải rồi, nên có lẽ không thể tiếp tục trao đổi thêm với ngài được. Thay vào đó, tôi kiến nghị ngài hãy xử lý chuyện riêng ở tập đoàn xong hẳn đã rồi hãy nói đến dự án này sau. Cảm ơn trà của ngài, tôi xin phép./”
Giản Tuyết Ngưng quyết đoán bước đi vào thang máy lên phòng, đến nơi thì trông thấy Vương Diệc Thần chờ sẵn bên ngoài.
“Thần, sao anh không nghỉ ngơi mà lại đứng ở đây vậy?”
“Anh chờ em, người lúc nãy là …?!”
Giản Tuyết Ngưng quét thẻ phòng rồi mở cửa cho cô và Vương Diệc Thần cùng vào.
“Ngài ấy là CEO của Houston, nơi mà Ninh Tuấn Khang đó làm việc đến để bàn công việc thôi.”
“Vất vả cho Giản đại tiểu thư của chúng ta rồi.”
Tại Thượng Hải cùng thời điểm, Ninh Tuấn Khang được thông tin rằng ngài Ferney đã tìm gặp Giản Tuyết Ngưng nên liền liên lạc ngay cho cô nhưng nhận lại chỉ là lời nói từ tổng đài. Mặt khác, vì quá mệt mỏi nên vừa lên máy bay là Giản Tuyết Ngưng ngủ thiếp đi trên bờ vai vững chãi của Vương Diệc Thần.
“Nữ thần ngủ rồi à?”
Quản lý Hùng tìm đến thì thầm to nhỏ với Vương Diệc Thần …
“Có chuyện gì sao anh?”
“Không có gì đâu. Chỉ là tháng sau diễn ra đám cưới của em và nữ thần mà lịch trình thì vẫn còn dày đặc nên chị Linh nói sẽ sắp xếp tham dự những buổi quan trọng trước, còn các lịch khác thì tự chị ấy sẽ đàm phán lại với bên sản xuất. Em thấy thế nào?”
Vương Diệc Thần nhìn sang Giản Tuyết Ngưng đang chìm vào giấc ngủ mà nâng niu.
“Được. Nếu bên nào không đồng ý thì hãy cho em biết, em sẽ tự đến trao đổi với họ.”
“Không cần đâu. Chuyện lớn của em và nữ thần, ắt là họ sẽ hiểu mà. Vậy để anh phản hồi lại chị Linh, tranh thủ nghỉ ngơi tý đi./”
Thời gian máy bay di chuyển từ Pháp về Thượng Hải cũng mất hơn mười tiếng và chưa tính trì hoãn khác, say giấc được vài tiếng thì Giản Tuyết Ngưng mới thức dậy.
“Sao em không ngủ thêm? Chưa đáp cánh mà?”
“Em … đói rồi./”
Giản Tuyết Ngưng trả lời với vẻ mặt dễ thương hết nấc nên Vương Diệc Thần liền gọi tiếp viên tiếp thực.
“Lát hạ cánh anh vẫn tiếp tục lịch trình hả?”
“Đúng vậy. Nhưng mà anh đã nhờ anh Hùng điều chỉnh lại một vài lịch trình, sẽ không để ảnh hưởng đến lễ cưới của chúng ta đâu./”
Sau vài tiếng cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh an toàn lúc giữa khuya nên sân bay không có mấy người, cả hai nhẹ nhàng nắm tay bước đi cho đến khi trông thấy Ninh Tuấn Khang đón sẵn.
“Tuyết Ngưng, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Vẻ mặt của Vương Diệc Thần kém đi khi Ninh Tuấn Khang xuất hiện giữa đêm, riêng Giản Tuyết Ngưng lại không chút biểu cảm.
“Được, anh đợi chút./”
Vương Diệc Thần không nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng sẽ đồng ý và cô nhanh chóng giải thích rõ ràng.
“Anh đừng lo, em chỉ bàn chuyện công việc với anh ta thôi. Vả lại anh đang có lịch trình gấp mà, mau đi đi. Có gì em sẽ nhắn tin cho anh.”
Vương Diệc Thần bị thuyết phục nên cùng quản lý Hùng rời khỏi, sau đó Ninh Tuấn Khang xách va-li bỏ lên cốp xe giúp Giản Tuyết Ngưng.
“Em vào xe ngồi trước đi, trên đó có ly sữa nóng cho em đấy./”
Giản Tuyết Ngưng không nói gì thêm và lên xe chờ đợi, ban đầu cô muốn ngồi ghế phụ nhưng chợt khựng lại rồi dời sang ghế sau. Ninh Tuấn Khang mở cửa vào ghế lái nhìn thấy cô ngồi sau chỉ cười trừ rồi bắt đầu khởi động bánh lái.