Giản Tuyết Ngưng bắt đầu tỉnh dậy đã là trời tối cùng ngày, cô ưỡn người lấy điện thoại kiểm tra mới phát giác là tối như vậy.
“Không nghĩ rằng lại ngủ say đến cỡ này./”
Giản Tuyết Ngưng thở dài đáp ngắn mà lắc đầu chịu thua bản thân, cô nhẹ nhàng xuống giường đi tắm rồi mới sửa soạn giản dị xuống nhà chính đúng lúc đang chuẩn bị bữa tối.
“Dậy rồi à?”
Ông cố Giản vừa trông thấy Giản Tuyết Ngưng liền lên tiếng hỏi chuyện.
“Vâng. Sao mọi người không ai gọi cháu dậy thế?”
“Thấy cháu ngủ say quá nên ông dặn đừng ai làm phiền, con muốn dậy lúc nào thì dậy.”
Giản Tuyết Ngưng đích thị là ngoại lệ của cả gia tộc, ngay cả lúc ngủ cũng hình thức như vậy.
“Tiểu Ngưng, sau ba năm nữa cháu dự định sẽ đưa ai lên vị trí người thừa kế đây?”
Giản Tuyết Ngưng chợt khựng lại thao tác ăn uống dang dở nhưng sau một giây trở lại bình thường mà hồi đáp.
“Tại sao ông lại hỏi cháu sớm thế? Vẫn chưa hết thời hạn mà?”
“Hôm trước, ông có nhắc qua vấn đề này với những thành viên khác và dường như họ nghĩ rằng khả năng cao cháu sẽ đề xuất cho Trữ Luân. Vậy cháu đoán họ đã trả lời như thế nào?”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm lấy khăn ăn lau trước, sau đó ra hiệu nhờ người làm dọn dẹp.
“Xem quyết định của cháu?.. Cho nên bây giờ ông mới đặt câu hỏi này với cháu, không phải sao?”
“Vậy quyết định của cháu?”
Không hiểu vì sao nhưng ông cố Giản vẫn chăm chú lắng nghe chờ đợi câu trả lời từ Giản Tuyết Ngưng.
“Chưa biết ạ, xem tình hình lúc đó đã.”
Một đáp án không đâu vào đâu mà tưởng chừng như ông cố Giản sẽ tức giận nhưng ngược lại ông hoàn toàn tin tưởng nên ban đầu ông mới giao toàn bộ mọi việc cho Giản Tuyết Ngưng.
“Ông à, cháu đi ngủ tiếp nhé./”
Giản Tuyết Ngưng vốn có thể chất ăn hoài không mập nên khi vừa ăn tối xong là cô chào tạm biệt ông cố Giản trước và không quên ghé ngang phòng của Tiểu Lam thăm cô nhóc đang say ngủ cho đến khi cô trở về phòng thì nghe được tiếng chuông điện thoại từ Vương Diệc Thần liền lập tức bấm trả lời.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng, nhưng mà em lại sắp ngủ tiếp rồi…/”
Giản Tuyết Ngưng mở giọng mè nheo khiến Vương Diệc Thần bên đầu dây khẽ cười và cùng trò chuyện với nhau tới lúc anh trở lại công việc, sau khi kết thúc cuộc gọi thì tin nhắn từ Ninh Tuấn Khang cũng hiện đến đi kèm là nội dung và địa chỉ hẹn gặp nên cô điềm đạm bấm hồi âm rồi tắt đèn nghỉ ngơi. Song song đó, Giản Hân Hân vừa thực tập về nhà với trạng thái khá mệt mỏi liền gặp Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ đang dọn dẹp cửa hàng.
“Hân Hân, hôm nay em về trễ thế?”
“Vâng. Em … thời gian đầu phải học hỏi nhiều mà./”
Giản Bảo Đăng nhận ra được Giản Hân Hân có gì đó khác thường …
“Em sao vậy?”
“Hả? Em … ổn.”
Giản Hân Hân trả lời có phần rụt rè mà Giản Bảo Đăng lại muốn hỏi sâu thì liền bị Hạ Nguyệt Lệ ngăn cản.
“Hân Hân không còn nhỏ nữa, con bé cần phải trả qua khó khăn mới trưởng thành được./”
Hạ Nguyệt Lệ điềm đạm thuyết phục nên Giản Bảo Đăng mới đồng ý để Giản Hân Hân một mình suy nghĩ.
“[Ngày mai ở sự kiện quan trọng đó mà cô phạm thêm sai lầm nào thì hãy cuốn gói đi ngay.]”
Lời nói của quản lý bộ phận cứ văng vẳng trong đầu khiến Giản Hân Hân thở dài uể oải. Sáng ngày tiếp theo, Giản Tuyết Ngưng theo địa chỉ được hẹn tìm đến một trung tâm thương mại thuộc sở hữu của Houston.
“Là đây thì phải?”
Thời gian hẹn còn rất sớm nên Giản Tuyết Ngưng ghé vào một quán cà phê nhỏ bên trong khu mua sắm, trùng hợp nơi này đang diễn ra sự kiện về đá quý thu hút rất nhiều khách hàng tham quan.
“Này, nghe nói cô thực tập Hân Hân kia lại bị quản lý Trần trách phạt nữa à?”
Nghe được cái tên quen thuộc khi đang cùng đứng đợi gọi món từ hai cô gái đằng trước khiến Giản Tuyết Ngưng nhíu mày lặng lẽ lắng nghe.
“Đúng đấy. Cô ấy cũng xui xẻo thật, lại vào ngay nhóm của quản lý Trần đó. Ai mà không biết có bao nhiêu thực tập nghỉ việc vì ông ta, bây giờ chắc sắp có thêm một nạn nhân nữa rồi.”
“Nhưng mà sự kiện đá quý hôm nay là sự kiện quan trọng của tập đoàn, nghe nói chủ tịch đích thân về nước khảo sát luôn đấy. Nếu có việc không hay nào xảy ra, có lẽ người đó sẽ bị đuổi việc ngay.”
Giản Tuyết Ngưng hồi tưởng lại trước đây bà chủ quán có nói rằng Giản Hân Hân đi thực tập, nhưng hình như là không vào các chi nhánh của Giản thị.
“Xin chào, nước của cô đây./”
Giản Tuyết Ngưng nhận đồ uống từ nhân viên phục vụ rồi vào bàn mở laptop cá nhân tìm hiểu thông tin mới phát hiện đây là sự kiện do Houston tổ chức và cũng đang là một trong những dự án mà Ferney từng đề cập với cô trước đó.
“Khéo thật./”
Mặt khác, Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ xử lý công việc trong phòng họp riêng của Hạ thị thì tiếng chuông điện thoại từ Giản Tuyết Ngưng hiện đến…
“Sao vậy Tiểu Ngưng?”
Giản Bảo Đăng bình tĩnh trả lời và Hạ Nguyệt Lệ một bên tò mò nên cũng dừng lại thao tác.
“Anh có biết nơi Hân Hân thực tập là ở đâu không?”
Giản Bảo Đăng thêm phần thắc mắc khi đột nhiên Giản Tuyết Ngưng lại hỏi về em gái mình.
“Xin lỗi, con bé chưa từng nhắc qua địa chỉ nên tôi cũng không rõ. Cô gặp con bé à?”
“Vẫn chưa, không có gì đâu. Anh đừng lo lắng./”
Giản Tuyết Ngưng không muốn Giản Bảo Đăng suy nghĩ nhiều nên ân cần trấn an trước rồi mới gác máy.
“Sao vậy? Hân Hân có chuyện gì à?”
Hạ Nguyệt Lệ nhìn sắc mặt của Giản Bảo Đăng khá căng thẳng nên nhẹ nhàng hỏi han nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ anh.
“Anh yên tâm, nơi nào có Tiểu Ngưng ở đấy thì Hân Hân nhất định sẽ không chịu thiệt thòi nào đâu.”
Trở lại hội trường sự kiện đá quý đang chuẩn bị diễn ra tại trung tâm thương mại, bên trong lẫn ngoài đều được Giản Hân Hân chạy đôn chạy đáo giúp đỡ …
“Giản Hân Hân, mau đem cái kia tới đây./”
“Vâng.”
Không thể tưởng tượng được Giản Hân Hân của hiện tại hoàn toàn khác xa với cô tiểu thư kiêu ngạo luôn gây khó dễ cho người khác trong quá khứ lại thay đổi một trời một vực như vậy, thay vào đó bản năng muốn giúp người khác của Giản Tuyết Ngưng một lần nữa trỗi dậy mà tập trung tìm hiểu các thông tin dự án của Houston nhằm đưa ra hướng giải quyết trọn vẹn nhất.