Vương Diệc Thần đang chuẩn bị vào đoàn phim điện ảnh mới nên tranh thủ liên lạc với Giản Tuyết Ngưng …
“Thần, sao gọi cho em lúc này thế? Không phải anh có lịch quay hôm nay à?”
“Nhớ em.”
Vương Diệc Thần hồi đáp ngắn gọn nhưng cũng đủ làm cho Giản Tuyết Ngưng đỏ mặt.
“Em còn ở Bắc Kinh không? Sắp tới đoàn phim làm lễ khai máy ở gần đó, anh gửi địa chỉ em đến nhé.”
“Hả? Không tốt lắm đâu …”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ cho Vương Diệc Thần nên nhẹ nhàng từ chối, mà ngược lại anh cực kỳ mong cô sẽ ghé thăm.
“Không sao đâu, anh đã đánh tiếng với đạo diễn rồi. Với lại, lần này đến là có việc nhờ em.”
“Hửm?”
Vương Diệc Thần dịu dàng giải thích sự việc liên quan.
“Nội dung phim lần này có yêu cầu về ngoại ngữ và võ thuật, nhưng không may giáo viên bên anh mời trước thì nhà xảy ra biến cố nên vì vậy chưa thể tìm được người thay thế. Khi bàn với đạo diễn thì anh liền nghĩ tới em, nên …”
Vương Diệc Thần ngắt quãng ngay phần quan trọng nhưng Giản Tuyết Ngưng sớm đoán được ý tiếp theo là gì.
“Nên anh muốn em trở thành giáo viên hướng dẫn mới của anh?”
“Đúng rồi đấy.//”
Giản Tuyết Ngưng im lặng một lúc khiến đầu dây lo lắng…
“Tiểu Ngưng, nếu em không muốn thì anh tìm người khác là được, đừng im lặng như vậy.”
“Không có. Chỉ là … em sợ nếu không làm tốt thì gây thêm gánh nặng cho anh thôi.”
Vương Diệc Thần thở phào nhẹ nhõm rồi hồi đáp.
“Không sao. Nếu là em thì anh hoàn toàn tin tưởng, vả lại vợ tương lai của anh vốn đã văn võ song toàn thì sao không làm tốt được?”
“Cảm ơn nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng dõng dạc trả lời và kết thúc cuộc hội thoại. Vài ngày sau, ba Giản được xuất viện nên cô cùng đưa ông về nhà tịnh dưỡng.
“Tiểu Ngưng, bên trợ lý Doãn thế nào rồi?”
“Dạ không sao rồi ba. Con cho cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi, khỏe hẳn thì mới đi làm.”
Giản Tuyết Ngưng nhận được tin nhắn hình ảnh địa chỉ đoàn phim của Vương Diệc Thần nên vui vẻ hồi âm.
“Tiểu Ngưng, công việc và trường học còn ở Thượng Hải vẫn ổn khi không có con chứ?”
“Vâng. Mọi chuyện ở tập đoàn con giao cho Trữ Luân, còn thi tốt nghiệp đã kết thúc sớm và chỉ chờ lấy bằng là được.”
Ba Giản gật đầu hài lòng về Giản Tuyết Ngưng thì cô chợt hỏi ý kiến từ ông.
“Ba, bên đoàn phim của Thần nhờ con làm giáo viên hướng dẫn ngoại ngữ võ thuật cho anh ấy. Ba nghĩ con đi được không?”
“Con sớm đồng ý từ lâu mà còn giả vờ hỏi ba à?”
Giản Tuyết Ngưng có phần hơi ngượng ngùng nhưng ba Giản vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Tiểu Ngưng, con có cảm thấy là con đã thay đổi nhiều không?”
“Con có sao?”
Giản Tuyết Ngưng không hiểu ý của ba Giản thì ông mới chầm chậm giải nghĩa.
“Trước đây, con không thích nơi đông người ngoại trừ lúc thi đấu hoặc dù ba nói thế nào con cũng không muốn về họp mặt gia tộc chúng ta… Vậy mà từ khi con gặp và yêu Diệc Thần thì tất cả đã thay đổi hẳn, con không thấy vậy sao?”
“À. Nếu ba nói vậy thì đúng thật con mới để ý, có lẽ là nhờ vào Thần. Ban đầu, con vì mẹ mà bài xích người trong giới giải trí cho đến khi anh ấy xuất hiện.”
Giản Tuyết Ngưng kể về Vương Diệc Thần bằng cảm xúc ngọt ngào và hạnh phúc nhất.
“Ba có thể nhìn ra được cậu ấy rất là yêu con và con cũng vậy.”
Giản Tuyết Ngưng rất hạnh phúc khi có một người ba biết cảm thông như ba Giản.
“Cảm ơn ba.”
Sau khi sắp xếp cho ba Giản tịnh dưỡng xong thì Giản Tuyết Ngưng tự mình bắt xe đến địa điểm quay. Bên trong, Vương Diệc Thần đang tập trung đọc kịch bản cùng nữ chính Thi Dĩnh vốn là nữ diễn viên vừa đạt giải thực lực gần đây.
“Vương tiền bối, đoạn này anh nghĩ như thế nào?”
Thi Dĩnh cố tình ngồi sát rạt vào Vương Diệc Thần, bị anh phát hiện và lạnh lùng di chuyển sang một bên.
“Nếu cần, cô có thể hỏi lại đạo diễn…"
Vương Diệc Thần tạo khoảng cách thấy rõ khiến Thi Dĩnh có phần mất mặt, cùng lúc đó tin nhắn điện thoại của anh hiện lên từ Giản Tuyết Ngưng báo đến nên lập tức ra đón cô. Khi trông thấy bóng dáng của cô thì khóe miệng của anh khẽ cong lên, trao ngay cho cô cái ôm nhớ thương.
“Thần, có nhiều người nhìn lắm đấy./”
Vương Diệc Thần bỏ qua lời nói mà cứ thế ôm Giản Tuyết Ngưng vào lòng.
“Nhìn thì đã sao? Anh không thể ôm vợ tương lai à?
“Như vậy được rồi, đây là chỗ làm việc của anh đó. Chuyên nghiệp vào nào"
Vương Diệc Thần vừa nuông chiều vừa nghe lời của Giản Tuyết Ngưng, anh nắm lấy tay dẫn cô vào trao đổi với đạo diễn chính. Cặp đôi bước đi trước sự ngưỡng mộ của nhiều nhân viên, song Thi Dĩnh trông thấy liền thắc mắc.
“Cô gái đó là ai thế? Hình như không phải người trong đoàn chúng ta?”
Trợ lý của Thi Dĩnh mải nhìn mà không để ý câu hỏi từ Thi Dĩnh …
“Này, em nghe không?”
“Dạ, em xin lỗi. Chị hỏi gì em vậy?”
Trợ lý của Thi Dĩnh ngơ ngác hồi đáp khiến cô khó chịu mà hỏi lại từ đầu.
“Chị hỏi em cô gái đi cùng với Vương tiền bối là ai?”
“Chị không nhận ra sao? Cô ấy là nữ thần sân băng Giản Tuyết Ngưng, vợ sắp cưới của Vương tiền bối đấy.”
Thi Dĩnh vốn dĩ muốn tạo khoảnh khắc riêng với Vương Diệc Thần ngoài lề phim, ấy vậy giờ đây suy nghĩ đó liền sụp đổ khi Giản Tuyết Ngưng bất ngờ xuất hiện.
“Đạo diễn, Tiểu Ngưng đến rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng gặp gỡ vị đạo diễn với độ tuổi xấp xỉ gần bốn mươi và lịch sự chào hỏi.
“Giản tiểu thư, phiền cô đích thân tới đây.”
“Không có gì đâu, đạo diễn. Mong là sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Vai diễn của Vương Diệc Thần yêu cầu võ thuật có độ khó cao nên đạo diễn đề nghị Giản Tuyết Ngưng có thể biểu diễn thử cùng nhóm hành động.
“Tiểu Ngưng, nhẹ thôi nhé.//”
Vương Diệc Thần thì thầm nhắc nhở Giản Tuyết Ngưng nhẹ tay với nhóm và nhận được cái gật đầu từ cô.
“Các vị, đắc tội một chút nha ạ.”
Giản Tuyết Ngưng lễ phép và bắt đầu cùng nhóm hành động biểu diễn võ thuật, hiển nhiên người chiếm thế vẫn là cô sau khi đánh ngã các diễn viên hành động khiến đạo diễn vỗ tay tán thưởng.
“Đúng là đai đen taekwondo có khác.”
Vị đạo diễn cảm thán các thế võ của Giản Tuyết Ngưng và đồng ý để cô làm hướng dẫn cho Vương Diệc Thần tập luyện. Thời gian quay diễn ra trong vòng hai tuần, cả hai cố gắng cho những phân cảnh đặc sắc nhất nhằm thể hiện rõ nhân vật nam nữ chính như từ sách bước ra.