Ngày cuối cùng quay phim, đạo diễn chính cùng các nhân viên mở một bữa tiệc đóng máy và mời tất cả mọi người cùng chung vui.
“Khi nào em về Thượng Hải?”
“Có lẽ tầm hai ba ngày nữa, em khảo sát các việc còn lại ở Quan thị rồi sẽ về.”
Vương Diệc Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng.
“Xin lỗi, em đang vất vả sẵn vậy mà anh còn nhờ em làm hướng dẫn chỉ đạo.”
“Nói gì vậy, đồ ngốc? Cho dù em có vất vả cỡ nào, thì những lúc anh cần em sẽ có mặt ngay mà.//”
Giản Tuyết Ngưng nồng nàn đáp lại cái nắm tay của Vương Diệc Thần vừa thổ lộ vừa khuyên nhủ.
“Ba em từng nói em đã thay đổi hơn xưa rất là nhiều, và em trả lời rằng một phần là vì anh.”
Vương Diệc Thần tò mò mà lặng lẽ một bên lắng nghe Giản Tuyết Ngưng…
“Trước khi gặp anh em là một người không thích chỗ đông người, ngoại trừ lúc thi đấu hoặc luôn từ chối những buổi họp mặt vô nghĩa của gia tộc. Có thể nói từ sau khi mẹ mất thì em chỉ luôn sống một mình trong thế giới của riêng bản thân cho đến khi … anh tỏ tình với em.//”
Cả hai hồi tưởng lại khoảnh khắc đó mà cười nhẹ, song Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lời nói.
“Nói thật lúc đó em còn nghĩ anh … như này đấy.//”
Giản Tuyết Ngưng chỉ nhẹ vào thái dương với ý có bệnh khiến Vương Diệc Thần bật cười.
“Nhưng mà, sau khi gặp anh rồi thì đúng là em của bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cảm ơn anh nhé, vì đã kiên nhẫn ở bên một người có gia thế phức tạp như em./”
“Ngay từ đầu, em luôn là duy nhất và ngoại lệ đối với anh rồi.!”
Cùng lúc này, Giản Trữ Luân đang họp cùng Đinh Nhất Hoằng-Giản Bảo Đăng-Dịch Trọng Khiêm về tình hình kinh tế của tập đoàn và các công ty con lớn nhỏ của Giản thị.
“Luân, nghe nói đại diện của Houston bên New York sẽ về tìm kiếm doanh nghiệp hợp tác mở thêm các chi nhánh trung tâm thương mại. Nếu hợp đồng này thuộc về chúng ta thì lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều đấy."
“Houston đang là một trong những tập đoàn thương mại có sự quan tâm lớn gần đây, hình như đầu năm nay họ còn được chọn là top đầu trung tâm có sự phát triển cao nhất.”
Đinh Nhất Hoằng và Dịch Trọng Khiêm cùng thảo luận về Houston …
“Vậy hai người có đề xuất gì không?”
“Đại diện của họ sẽ mở một buổi tiệc giao lưu giữa các tập đoàn trong nước, hiển nhiên chúng ta cũng được mời nhưng …”
Dịch Trọng Khiêm ngắt quãng giữa dòng khiến ba người còn lại khó hiểu.
“Nhưng sao?”
“Đại diện của họ nói rằng muốn Tiểu Ngưng đến dự tiệc và mong muốn này chính là yêu cầu bắt buộc đấy.”
Giản Trữ Luân có phần nghi ngờ về người đại diện nên lên tiếng …
“Có biết được đại diện của họ là ai không?”
“Eraldo, tên tiếng Trung là Ninh Tuấn Khang.”
Giản Trữ Luân đã nhớ ra khi cái tên Trương Tuấn Khang được nhắc đến, Đinh Nhất Hoằng tò mò liền mở lời.
“Sao vậy? Anh quen à?”
“Thì ra là cậu ta.”
Ba con người còn lại nhìn nhau đầy lạ lẫm với vẻ mặt tò mò hướng về Giản Trữ Luân…
“Cậu ta từng là người theo đuổi Tiểu Ngưng nhưng không thành công, sau đó theo gia đình sang nước ngoài định cư thì không còn tin tức nào nữa.”
“Có chuyện đó sao?”
Đinh Nhất Hoằng bàng hoàng trước thông tin vừa được nghe thấy…
“Vậy … có nên hỏi ý kiến của Tiểu Ngưng không?”
“Được. Để anh gọi cho con bé/”
Trong lúc Giản Trữ Luân liên lạc với Giản Tuyết Ngưng thì nhóm ba người trò chuyện thêm.
“Trách Tiểu Ngưng của chúng ta mệnh đào hoa cao quá, ở đâu cũng có.”
“Biết làm sao được, người con gái đặc biệt như thế ai mà không thích. Chẳng phải chúng ta cũng đều từng trải qua hết đó sao?”
Giản Bảo Đăng trêu chọc Đinh Nhất Hoằng và xảy ra một trận đùa giỡn, ngay cả Dịch Trọng Khiêm một bên cũng cười nhẹ. Mặt khác, Giản Tuyết Ngưng đang tại nhà nhận cuộc gọi từ Giản Trữ Luân…
“Ninh Tuấn Khang?”. Tiên Hiệp Hay
“Có thấy ấn tượng không? Lúc nhỏ cậu ta tỏ tình mà bị em từ chối, sau đó cùng gia đình chuyển sang nước ngoài định cư./”
Nghe Giản Trữ Luân kể lại thì dường như Giản Tuyết Ngưng mới ngờ ngợ được Ninh Tuấn Khang là ai.
‘Biết rồi, để em về Thượng Hải đi rồi tính.!”
“Được.”
Giản Trữ Luân trở lại phòng họp khi kết thúc cuộc gọi.
“Sao rồi? Tiểu Ngưng nói sao?”
“Con bé bảo khi nào về rồi tính.”
Thay vào đó, Giản Tuyết Ngưng tại nhà nhìn vào bó bông hồng xanh gần cửa với tên người tặng họ Trương khiến cô nhíu mày…
“[Thì ra là cậu ta.]”
Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng có hẹn đi ăn cùng Quan Kính Khải và Reina nhằm tạm biệt.
“Mọi chuyện ở Quan thị sau này nhờ anh đó, nếu gặp khó khăn nào thì cứ trao đổi với Trữ Luân là được.”
“Anh biết rồi, em yên tâm./”
Giản Tuyết Ngưng lấy ra một túi quà bao gồm các vật dụng dành cho em bé và tặng cho Tiểu An.
“Reina. Cái này là cho Tiểu An, không được từ chối nếu không tôi giận đấy.”
“Vậy tôi thay Tiểu An cảm ơn cô nha./”
Kết thúc bữa ăn, Reina và Quan Kính Khải cùng gửi lời nhắn chào đến Giản Tuyết Ngưng.
“Tiểu Ngưng, cảm ơn em về tất cả.”
“Tiểu thư, lễ cưới của cô chúng tôi nhất định sẽ đến chung vui. Chúc cô mãi hạnh phúc trước nhé.”
Giản Tuyết Ngưng vẫy tay mỉm cười rồi lên xe, cô nhờ tài xế chở đến tập đoàn Giản thị trước khi ra sân bay.
“Tiểu thư.”
Trợ lý Doãn đã hồi phục được phần nào liền lanh lẹ đón Giản Tuyết Ngưng ngay cổng.
“Sao anh lại đi làm rồi?”
“Tiểu thư. Tôi hoàn toàn khỏe rồi, với lại ở nhà mải cũng chán nên trở về với công việc sẽ tốt hơn./”
Trợ lý Doãn cật lực giải thích rồi cùng Giản Tuyết Ngưng lên phòng chủ tịch bàn công việc.
“Tập đoàn có việc nào chưa xử lý không?”
“Hiện chưa có. Lâm thiếu gia kia đã từ chức không làm nữa, lý do thì tôi chưa rõ. Còn tổng giám đốc Lâm thì xin nghỉ phép dài hạn một thời gian, nghe nói ông ấy đã trao đổi với chủ tịch rồi.”
Giản Tuyết Ngưng vừa gật gù vừa xem tài liệu thì chợt trợ lý Doãn nhớ một chuyện liền lên tiếng.
“Đúng rồi. Có cái này vừa được gửi đến sáng nay cho cô, một bó bông hồng xanh đề tên người gửi là họ Trương.”
Giản Tuyết Ngưng nhìn bó hoa mà đăm chiêu, song tiếp tục mở lời.
“Vứt đi.”
“Hả? … Vâng.”
Ngay cả trợ lý Doãn cũng biết loại hoa yêu thích của Giản Tuyết Ngưng chính là hoa hồng xanh, vậy mà cô lại yêu cầu vứt bông khiến anh vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn nghe theo lời của cô. Gần tới giờ bay, ba Giản đến tập đoàn đón cô cùng trợ lý Doãn ra sân bay về Thượng Hải và không quên dặn dò cô chú ý sức khỏe.