Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 118: Cái gai mang tên lâm thông pt.2




Những tay đàn ông nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng như con sói săn mồi mà từ từ tiếp cận…

“Này cô em, đi một mình à?”

Giản Tuyết Ngưng không hề quan tâm, tiếp tục tìm kiếm xung quanh một lượt …

“Này, cô em làm giá quá rồi đó. Có biết tụi này là ai không?”

Người đàn ông nọ dùng một tay chạm vào bờ vai trắng nõn của Giản Tuyết Ngưng, cô lập tức dùng lực gỡ cánh tay đó ra mà vặn ngược ra sau khiến tên đàn ông la hét thất thanh …

“Này, buông ra.”

Bạn của hắn vì muốn cứu hắn nên liều mình nhưng giây sau liền bị quật ngã nằm đau đớn trên sàn.

“Lâm Thông đâu?”

“Lâm Thông nào chứ? Cô muốn tìm người thì đăng tin, đến đây làm gì?”

Giản Tuyết Ngưng vẫn đang kìm hãm hai tên đàn ông và càng khiến chúng đau đớn hơn …

“Tôi tìm, tôi tìm hắn cho cô.”

Giản Tuyết Ngưng thả một tên nhằm tìm kiếm Lâm Thông, người còn lại vẫn nằm dưới chân của cô. Trùng hợp thay người cô thả là một trong những người quen của Lâm Thông nên hắn lập tức đến phòng riêng báo tin cho anh.

“Lâm Thông, cậu đi gieo rắc nhân tình ở đâu thế hả?”

“Cậu nói gì đấy?”

Lâm Thông tỏ ra không hiểu chuyện nhưng cả bản tay vẫn còn đang ôm ấp gái xinh.

“Có một cô gái đang làm ầm bên ngoài muốn tìm cậu tính sổ kìa.”

Lâm Thông bật dậy thẳng người khi nghe tin, vội vàng đa nghi mà hỏi chuyện.

“Cô gái như thế nào?”

“Cô ta rất đẹp, rất lạnh lùng và lại còn giỏi võ nữa. Bây giờ nhớ lại trông cô ta rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi đấy.”

Lâm Thông ngờ ngợ nghĩ ngay đến Giản Tuyết Ngưng liền nhanh chóng tìm cách rời khỏi, nhưng nào ngờ cô sớm đã đi theo chờ sẵn bên ngoài.

“Cô …?!”

Giản Tuyết Ngưng lãnh đạm tiến về trước khiến Lâm Thông hoảng sợ lùi về phía sau, ngay cả người bạn cũng đang hoảng không kém.

“Anh sợ? Chẳng phải tối qua anh còn thuê người tiễn tôi xuống địa ngục sao?”

Lâm Thông nuốt từng nước bọt mà không biết Giản Tuyết Ngưng sẽ làm gì anh tiếp theo. Sáng hôm sau tại bệnh viện, trợ lý Doãn bồi hồi tỉnh lại trong mơ hồ thì đã trông thấy Giản Tuyết Ngưng bên ghế chờ.

“Tiểu thư?”.


“Ấy, anh đừng ngồi dậy ngay. Vết thương trên đầu chỉ mới khâu lại, đừng để bị rách.”

Dưới sự cưỡng ép từ Giản Tuyết Ngưng nên trợ lý Doãn ngoan ngoãn nằm trở lại.

“Xin lỗi tiểu thư, để cô lo lắng. Mấy người tối hôm qua không làm cô bị thương chứ?”

“Không sao. Tôi mới phải xin lỗi anh, vốn những người đó vì tôi mà đến. Vậy mà người trên giường lại là anh, thật xin lỗi.//”

Trợ lý Doãn lúng túng phủ nhận cái cúi đầu của Giản Tuyết Ngưng.

“Tiểu thư, đừng như vậy. Là do tôi không chú ý thôi, không phải lỗi ở cô đâu.”

Mặt khác, tổng giám đốc Lâm nhận được tin Lâm Thông nhập viện liền hối hả đến bệnh viện. Vừa trông thấy ba mình thì anh mếu máo gọi tên, khiến ông càng thêm lo lắng.

“Ai làm con ra nông nỗi như này?”

“Là … cô ta.”

Lâm Thông nhút nhát và sợ hãi khi nhắc đến tên của Giản Tuyết Ngưng, thư ký riêng của Lâm tổng bên cạnh tiếp thêm lời.

“Lâm tổng, hình như chủ tịch cũng đang chữa trị ở bệnh viện này. Ngài có muốn đến thăm không?”

Tổng giám đốc Lâm suy nghĩ một lúc với tâm trạng cực kỳ không thoải mái.

“Hả? Cô … thật sự … đã … để Lâm thiếu gia đó nằm viện sao?”

“Gieo nhân nào thì gặp quả đó thôi, bây giờ chắc anh ta đang mách lại với ba của mình đấy.”

Cùng lúc đó, ba Giản đang nghỉ ngơi tại phòng bệnh riêng thì bất ngờ tổng giám đốc Lâm tới thăm hỏi.

“Giản tổng, tôi tới thăm ngài đây.”

“Lâm tổng?”

Ba Giản khá là ngạc nhiên với sự xuất hiện của tổng giám đốc Lâm và con trai Lâm Thông.

“Nghe tin ngài nằm viện nên tôi cố gắng sắp xếp thời gian thăm ngài, ngài thấy thế nào rồi?”

“À không sao. Bệnh vặt ấy mà, nằm vài ngày là ổn.”

Ba Giản hướng ánh nhìn sang Lâm Thông thương tích đầy mình, thấy thế anh vô tội giải thích.

“Giản tổng, những chỗ bị thương này … đều do đại tiểu thư ban cho đó ạ.”

Nội tâm của ba Giản lúc này dường như đoán được lý do Lâm tổng đột ngột tới thăm là gì.

“Giản tổng, đừng để ý thằng nhóc này. Nó đáng bị như vậy.//”

“Ta thay mặt Tiểu Ngưng xin lỗi đến cậu, Lâm thiếu gia.

Lâm Thông giả vờ tỏ ra cảm thông cho đến khi ba Giản tiếp tục lời dang dở.

“Nhưng mà, bản tính của Tiểu Ngưng nếu không phải đụng vào người thân thì sẽ không đánh trả. Có phải cậu … đã làm chuyện gì rồi không?”

Câu nói như mang hàm ý từ ba Giản khiến Lâm Thông giật mình liền nhờ Lâm tổng giải vây.

“Giản tổng yên tâm, thằng nhóc khỏe lắm. Không còn gì đáng ngại.”

Sau khi trợ lý Doãn nghỉ ngơi thì Giản Tuyết Ngưng mới quay lại phòng bệnh của ba Giản.

“Ba, tới giờ ăn rồi.”

“Ồ. Trợ lý Doãn vẫn ổn chứ?”

Không ngoài dự đoán của Giản Tuyết Ngưng rằng ba Giản sẽ sớm biết chuyện nên cô nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời.

“Hai cha con đó tới tìm ba à?”

“Mới đi vài phút trước, con ra tay cũng mạnh quá./"

Ba Giản vừa có ý trách móc nhưng vừa không hẳn là trách nặng, ngược lại khuyên ngăn thì đúng hơn.

“Lâm tổng đó dù gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn, con hại con trai ông ta như thế chẳng khác nào là không nể mặt ông ấy?”

“…”

Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị thức ăn cho ba Giản rồi mới lên tiếng.

“Nếu con không nể mặt thì bây giờ Lâm thiếu đó còn chưa đi lại nhanh vậy đâu.”

“Con thật là …!//”

Ba Giản cười bất lực trước Giản Tuyết Ngưng và vui vẻ ăn uống cùng cô, chợt tiếng chuông điện thoại của Giản Tuyết Ngưng vang lên với tên hiển thị là Vương Diệc Thần …

“Nghe máy đi, ba tự ăn được.”

Ba Giản có thể nhìn ra được là Vương Diệc Thần gọi đến nên tạo điều kiện cho đôi vợ chồng tương lai này, còn Giản Tuyết Ngưng vì được cho phép nên cô cười tũm tỉm ra ngoài nghe máy trong sự lắc đầu thở dài của ba Giản khi thấy con gái vẫn còn ngại ngùng như ngày nào.