"Nếu tuổi thanh xuân là một cơn mưa rào. Dù có bị ướt vì tắm mưa, nhưng tôi vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa.
Câu chuyện xoay quanh Lương Mãn Nguyệt và thanh xuân của cô, không mãnh liệt dữ dội, không điên cuồng say đắm... Nó gói gọn trong một chữ: chờ!
Rốt cuộc Lương Mãn Nguyệt là một cô gái như thế nào? Cô rất bình thường, nhát gan và yếu đuối. Bố mẹ ly hôn, cô bị đẩy qua đẩy lại giữa hai người, cuối cùng đến ở nhà của chú. Vì cuộc sống, cô cố gắng lấy lòng từng người trong gia đình. Từ chú, thím, bà ngoại, ông ngoại...Và cả người anh trai tính tình quái đản kia. Rất may mắn, cuối cùng cô cũng thành công. Nhưng thật thảm hại...
Chúng ta luôn cho rằng, bản thân đã đủ kiên cường, đã trưởng thành thực sự. Thế nhưng, mỗi giây phút trôi qua, chúng ta sẽ lại phát hiện, thì ra mình còn có thể lớn thêm chút nữa, cay đắng thêm chút nữa. Đây là câu chuyện kể lại quá trình trưởng thành của một cô gái. Tình thân, tình bạn, tình yêu... Rốt cuộc cô đã gặp bao nhiêu người con trai trong suốt quãng thời gian trưởng thành?
"Nỗi đau của sự trưởng thành, có lẽ là ở chỗ người ta không còn có cơ hội để hồn nhiên và ngây thơ thêm nữa. Nhưng ít ra chúng ta cũng có được những hồi ức cho riêng mình."
Như một chuyến tàu mang kí ức, câu chuyện soi rọi thanh xuân của mỗi người đọc.