Tôi yên lặng cúi đầu đi trong sân trường. May mắn sao lúc đó đàn chị đã trang điểm cho tôi thật đậm, về cơ bản thì không ai có thể nhận ra tôi. Nếu không, tôi tin chắc tôi sẽ bị người ta chỉ trỏ rất nhiều.
“Lương Mãn Nguyệt.” Đằng sau có người gọi tôi. Tôi vừa nghe đã biết là Bùi Lương Vũ.
“Suỵt!” Tôi vội ra hiệu cho anh nhỏ giọng, “Làm gì mà tự nhiên gọi tên em lớn tiếng thế? Vì sự an toàn của bản thân em, mong anh bé mồm đi một chút.”
Anh cười cười nhìn tôi, “Cũng phải. Em và anh trai em nổi tiếng chỉ sau một đêm kia mà.”
Tôi khoát tay, “Đừng nhắc đến nữa. Người khác không biết anh ấy là anh trai em, chỉ biết em là con chim trĩ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng thôi.”
Ánh mắt Bùi Lương Vũ nhìn tôi bỗng dưng trở nên phức tạp, “Quan hệ giữa em và anh trai rất tốt nhỉ?”
Tôi hơi chột dạ, nhưng lập tức thẳng người lên, “Đâu có, chẳng qua là người thân, anh ấy thấy em gặp khó thì ra tay giúp đỡ thôi.”
“Anh ấy thực sự rất nhanh tay. Bọn anh chưa kịp ứng phó anh ấy đã đi lên rồi.”
Không đợi tôi nói thêm, anh mỉm cười, rồi nhìn tôi nghiêm túc, “Sau này em tránh xa Hạ Tinh Tinh một chút. Tốt nhất là rút khỏi tổ ngoại giao đi.”
Tôi sửng sốt, “Sao thế? Chẳng lẽ do em hát dở quá nên bị tổ chức đào thải?”
“Không phải.” Anh hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói, “Hôm qua người phụ trách âm thanh nói cho anh biết, lúc gần đến lượt em, Hạ Tinh Tinh cầm USB sang, nói tiết mục của em có chút thay đổi nên phải thay nhạc đệm.”
Tôi ngây người, cảm thấy không tin nổi.
Hạ Tinh Tinh là tên của đàn chị mà.
Một lúc sau, tôi lắp bắp hỏi Bùi Lương Vũ, “Anh... Anh không nhầm chứ?”
Anh nhìn tôi với vẻ thương hại, “Vì lúc đó sắp đến lượt em rồi, các em lại ở cùng một tổ nên cậu ấy cũng không kiểm tra, dùng luôn nhạc đệm trong USB mà cô ta mang sang đó.”
Chút hy vọng trong lòng tôi hoàn toàn bị dập tắt.
Bùi Lương Vũ không thể lừa tôi được. Nhưng tôi cũng không tin đàn chị lại hãm hại tôi.
Tôi không để ý đến Bùi Lương Vũ nữa, mờ mịt đi tiếp. Anh ấy đuổi theo đi bên cạnh tôi, “Em không sao chứ? Nghĩ thoáng một chút đi, chuyện lục đục nội bộ trong hội học sinh cũng không ít, em đừng quá bận lòng.”
Tôi cười yếu ớt, “Không sao. Anh có việc thì cứ đi trước đi, để em một mình.”
Anh không yên tâm, nhưng cũng không nói nữa, chỉ tiếp tục đi theo tôi.
Tôi dừng bước, van nài, “Anh để em yên tĩnh một mình đi.”
Cuối cùng anh cũng không đi theo tôi nữa. Tôi cố gắng trấn tĩnh, không nhìn Bùi Lương Vũ, tự mình đi về phía trước.
Phải rồi, tôi vẫn luôn biết trường đại học thực ra là một xã hội thu nhỏ. Nhất là ở hội học sinh, nếu không khôn ngoan một chút thì rất khó có được chỗ đứng. Tôi không biết mưu tính, cũng chẳng có năng lực, vì được Bùi Lương Vũ che chở mới có thể yên ổn được mấy năm.
Tôi cứ cho rằng, đàn chị cũng sẽ che chở cho tôi.
Lúc tôi mới vào tổ ngoại giao, mọi người đều xem tôi là kẻ vô hình, chỉ có chị Hạ và một đàn chị nữa chịu cười với tôi, lúc ra ngoài sẽ quan tâm đến tôi. Mỗi khi tổ trưởng trước kia bảo tôi làm việc gì, cũng là nhờ chị Hạ giúp tôi mới không làm hỏng chuyện. Sau đó tổ trưởng ấy từ chức, chị Hạ làm tổ trưởng, vẫn đối xử với tôi tốt như trước, chưa từng làm khó tôi. Chúng tôi làm việc cùng nhau, đôi lúc còn có thể ăn cơm chung, thậm chí còn cùng đi dạo phố.
Tôi vẫn luôn cho rằng, trong ngôi trường này, trừ bọn Phùng Thái cùng phòng ra thì bạn nữ thân thiết với mình nhất chính là đàn chị.
Thì ra chỉ là tôi tưởng bở. Thì ra chỉ là tôi quá ngây thơ.
Thế nhưng, tại sao chị ấy phải làm vậy?
Tôi không dám đi tìm chị ấy đối chất, mà cũng không muốn gặp chị ấy.
Mấy ngày trôi qua, trong lòng tôi như có một tảng đá đè nặng. Đến Phùng Thái luôn vô tư cũng nhìn ra tôi có tâm sự, ngập ngừng hỏi tôi làm sao thế.
Tôi cười, “Không sao.”
La Duy chắc là đã nghe Bùi Lương Vũ kể chuyện này, rất tức giận, nhưng trong điện thoại vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi, bảo tôi đừng bận tâm nữa, đừng đau lòng vì một người không thân thiết.
Nghe giọng vỗ về dịu dàng của anh trong điện thoại, tôi thực sự rất cảm động. Nhưng anh luôn ở nước ngoài, anh không biết, đàn chị đối với tôi không phải là người không thân.
Anh còn nói sẽ về thăm tôi. Tôi lập tức can ngăn. Bây giờ anh đã bắt đầu thực tập vài công trình kiến trúc, có rất nhiều việc phải làm. Nếu giờ bảo anh trở về thì thực sự là quá phiền cho anh.
Tôi không ôm laptop đến phòng làm việc giải trí nữa, cũng không tham gia cuộc họp của hội. Những người khác nhắn tin tôi cũng không trả lời, thậm chí tôi còn lập danh sách chặn thuê bao trong danh bạ, nếu không đi học thì sẽ trốn ở trong phòng ký túc, không thì sẽ về nhà.
Thì ra dù tôi cho rằng mình đã trưởng thành thì trong lòng vẫn cứ là một kẻ nhát gan, không dám đối mặt, chỉ biết chạy trốn.
Nhưng mặc dù trường học lớn như thế, tôi vẫn không trốn thoát.
Là đàn chị chủ động đến tìm tôi.
Chị ấy đứng dưới ký túc nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi muốn giả vờ không thấy cũng không được, chỉ còn cách đi theo chị ấy đến vườn trường.
Đang là giữa trưa, vườn trường gần như không có người. Đến một chỗ có bóng mát, đàn chị dừng lại, nhìn tôi chăm chú.
“Biết rồi phải không?” Chị ấy lên tiếng trước.
Tôi dời mắt đi chỗ khác, không nhìn chị ấy, “Em chẳng biết gì cả.”
“Chuyện nhạc đệm là do tôi hại cô.”
Dù tôi đã biết từ trước, nhưng khi nghe chính miệng chị ấy nói ra như vậy, tim vẫn run lên, chỉ muốn bỏ chạy.
Tôi cắn cắn môi, cuối cùng quay đầu nhìn chị ấy, “Tại sao?”
“Vì tôi ghét cô.” Chị ấy không nể nang gì mà nói, trong đáy mắt thấp thoáng sự cay độc khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Chị biết bản kế hoạch không phải do em làm?”
“Phải.”
“Chị bảo em đi tìm nhà tài trợ, thực ra là vì muốn làm khó em?”
“Đúng.”
“Chị để em hát, cũng là vì muốn em bị mất mặt?”
“Đúng vậy.”
Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ tim tràn ra, rõ ràng là thời tiết nóng nực mà tay chân dường như lạnh toát. Tôi nhìn chằm chằm chị ấy, “Vậy trước kia chị đối tốt với em đều là giả?”
Chị ấy cười khẩy, “Lương Mãn Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi phải tốt với cô?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nuốt nước mắt xuống, không muốn để ý chị ấy nữa, cũng không muốn hỏi thêm gì, chỉ muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
Chị ấy ngăn tôi lại, “Cô không muốn biết tại sao tôi ghét cô à?”
“Không muốn, chị để em đi đi.” Tôi vòng qua người chị ấy, bước nhanh về phía trước.
“Bởi vì tôi ghét nhất là những đứa con gái giả tạo như cô, lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ trong sáng.” Chị ấy hét lên sau lưng tôi, “Cô cho rằng tôi thực sự tốt với cô sao? Nếu không phải vì Bùi Lương Vũ, tôi làm sao phải tốt với cô chứ?”
Tôi dừng bước chân, quay đầu lại. Trong mắt đàn chị bỗng lấp lánh ánh lệ.
“Từ lúc học cấp Hai tôi đã thích cậu ấy rồi, còn thi vào cùng một trường cấp Ba với cậu ấy. Tôi biết mình không xứng với cậu ấy, thế nên cố gắng để mình trở nên giỏi giang hơn, cởi mở hơn một chút. Sau này cậu ấy học lại, tôi cứ cho rằng sẽ không thể gặp được cậu ấy nữa. Lúc tôi biết cậu ấy học cùng một trường đại học với mình, cô không biết tôi đã vui đến mức nào đâu, vui đến độ đi đường cũng muốn nhảy cẫng lên...”
Tôi nhìn chị ấy, nhẹ nhàng nói, “Chị đâu có không xứng với anh ấy.”
Chị ấy mặc kệ tôi, tiếp tục nói, “Nhưng cậu ấy đã hoàn toàn quên tôi mất rồi. Cũng đúng thôi, tôi tầm thường như thế, cậu ấy tất nhiên không thể nhớ tôi. Thế nhưng,” Chị ấy nhìn tôi đầy căm ghét, “các người chẳng qua mới quen biết được một năm, cậu ấy lại tốt với cô như thế, các người lại có thể thân mật đến vậy.”
Trước đây tôi không hề nghĩ, khuôn mặt dịu dàng ngày thường luôn thấp thoáng nét cười của đàn chị lại có thể trở nên dữ tợn như thế.
“Chị có thể nói chuyện trực tiếp với anh ấy, còn có thể làm bạn mà. Thực ra con người anh ấy rất hòa đồng.” Biểu cảm của chị ấy làm tôi sợ, không nhịn được mà thử khuyên nhủ.
“Không cần cô giả vờ tốt bụng, khoe khoang ở đây! Buồn nôn!” Chị ấy giận dữ nói, “Dựa vào cái gì chứ? Là bởi vì cô ngu ngốc, cô đần độn, cô không có não nên người ta phải quan tâm cô sao? Nếu không phải vì cậu ấy thích cô, sao có thể tốt với cô, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi như thế? Giờ lại còn vì cô mà trách tôi.”
“Anh ấy mắng chị?”
“Không.” Nụ cười của chị ấy rất thê lương, “Nhưng cũng chẳng khác gì mắng chửi.”
“Anh ấy không thích em, chỉ coi em như đứa trẻ mà thôi.” Tôi giải thích, “Chị cũng biết em có bạn trai rồi, bọn em chỉ là bạn bè.”
“Cô nghĩ tôi cũng ngốc như cô sao? Nếu chỉ là bạn, sao cậu ấy có thể đối tốt với cô hơn cả người yêu của mình? Lương Mãn Nguyệt, cô có biết cái bộ dạng này của cô là đáng ghét nhất không? Đừng có ở đó giả vờ vô tội nữa.”
Tôi không biết nói gì hơn, trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng, “Xin lỗi.”
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, mình ở trong mắt người khác lại là một kẻ khiến người ta chán ghét như vậy.
Nếu như ban đầu tôi tức giận khi nghe đàn chị nói những lời đó, thì đến lúc này, sự tức giận ấy đã biến thành cảm thông. Tôi chẳng phải người khoan dung độ lượng gì, nhưng chúng tôi đã ở cạnh nhau lâu như vậy, tôi thực sự không ghét nổi chị ấy.
Chị ấy không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
“Em thực sự không biết chị thích Bùi Lương Vũ, cũng không biết quan hệ của em và Bùi Lương Vũ lại làm chị buồn lòng. Bây giờ nói gì cũng vô ích, em chỉ có thể nói xin lỗi.”
“Cô đừng giả làm người tốt nữa, muốn đi kể tội với Bùi Lương Vũ thì cứ đi đi. Dù sao tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó tôi sẽ rời khỏi chỗ này, không quay về nữa.”
Không biết từ lúc nào, đàn chị đã lau sạch nước mắt. Trên mặt chị ấy không còn sót lại chút đau khổ nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng cứng rắn.
Tôi lại chẳng biết nói gì, xoay người bước đi nhanh, không quay đầu lại.
-
Tôi bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình là người thế nào?
Từ trước đến nay tôi vẫn biết, mình không phải loại người khiến người khác vừa gặp đã yêu. Tính cách hướng nội, nói thẳng ra là nhát gan, sống qua loa, không biết khao khát cũng chẳng có mưu đồ. Ngày thường tôi luôn hiền lành, lúc đông người thì sẽ yên lặng, xưa giờ không phàn nàn về người khác, cũng không để người khác phàn nàn về mình. Chỉ có khi ở nhà hoặc ở trước mặt bạn bè thân thiết mới hoạt bát hơn một chút. Ở nhà tôi ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng khiến người lớn vui lòng, trước mặt bạn thân thì thoải mái hơn, muốn cái gì là nói cái đó.
Trong con mắt của đa số người, tôi là một cô gái hay xấu hổ, lành tính, yếu đuối và vô hại.
Tôi không thích những người không thẳng thắn. Tôi không hiểu, tại sao đàn chị ghét tôi mà vẫn giả vờ tốt với tôi; tại sao rõ ràng chị ấy thích Bùi Lương Vũ mà không nói cho anh ấy biết, lại giận cá chém thớt với tôi.
Cảm giác bị lừa gạt thực sự không dễ chịu chút nào.
Tôi không tin Bùi Lương Vũ thích mình. Giữa chúng tôi luôn là bầu không khí giữa những người bạn tốt. Anh ấy luôn gọi tôi là khuê nữ, là con gái ngoan, kéo tôi đi ăn cơm, đưa tôi đi chơi cùng, dường như tôi thực sự là con gái anh vậy. Trong những ngày La Duy không ở đây, luôn là anh ấy chăm sóc tôi, tôi tin giữa chúng tôi có sự ăn ý của những người bạn tốt. Sự ăn ý này, tình cảm này, chắc chắn không thể là giả.
Đàn chị thông minh như thế, rốt cuộc là chị ấy thực sự không hiểu hay không muốn hiểu rằng chúng tôi chỉ là bạn tốt. Song tôi cảm thấy, chị ấy chỉ là cần một người để xả hết nỗi lòng. Chị ấy không dám nói cho Bùi Lương Vũ, lại sợ bị anh ấy từ chối, thế nên tôi tự nhiên trở thành tấm bia cho chị ấy nhằm vào.
Dù là người thông minh đến đâu, vướng vào chuyện tình cảm đều sẽ trở nên mù quáng.
Tôi nghĩ mình vẫn quan tâm đến đàn chị, dù sao trước giờ tôi vẫn dựa dẫm vào chị ấy, ngưỡng mộ chị ấy. Tôi hy vọng bản thân mình có thể nghĩ thoáng một chút, xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tiếp tục sống cuộc sống bình thường của mình.
Nhưng tôi buồn, thực sự rất buồn.
Tôi bắt đầu về nhà thường xuyên hơn. Vừa đúng lúc sắp thi cuối kỳ, cách mấy ngày mới thi một môn, thế nên tôi càng có lý do làm tổ ở nhà, chỉ đến ngày thi mới trở về trường.
Tôi cố gắng không để lộ tâm tình hỗn loạn của mình, nhưng vẫn bị thím nhìn ra.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, lúc tôi xem TV với thím, thím bỗng nhiên hỏi, “Viên Viên, gần đây cháu có tâm sự gì phải không?”
“Không có ạ.” Tôi phủ nhận.
“Gặp chuyện gì uất ức ở trường học phải không, hay là cãi nhau với bạn trai rồi?”
Tôi đỏ mặt, liên tục lắc đầu.
Thím cười, “Không phải xấu hổ. Cháu đã lớn thế này rồi, cũng đã đến lúc bắt đầu yêu đương. Thím sẽ không phản đối đâu,”
Tôi nghĩ một lát rồi hỏi thím, “Thím ơi, nếu như thím phát hiện, một người thím luôn tin tưởng, có quan hệ rất tốt với thím lại ngấm ngầm hãm hại thím sau lưng, còn nói với thím, trước đây người ta tốt với thím đều là giả thì thím sẽ làm thế nào?”
Thím lập tức hiểu ra, “Vậy thì trước tiên thím sẽ suy nghĩ xem liệu có phải mình đã làm sai chuyện gì không.”
Tôi hơi lưỡng lự, “Cứ cho là có đi ạ.”
“Là vì lợi ích cá nhân sao?”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng mà thân thiết của thím, rốt cuộc tôi cũng nói thẳng ra, “Là bởi vì chị ấy nghĩ rằng người mà chị ấy thích thích cháu, nhưng cháu với người đó chỉ là bạn thôi.”
Thím vuốt tóc tôi, “Thế thì, một ngày nào đó cô bé ấy sẽ phát hiện, cô ấy mới là người đã sai.”
“Nhưng giờ cháu rất buồn. Cháu không muốn trở lại trường, cháu không biết những người đang đối tốt với cháu liệu có phải là giả vờ không nữa.”
“Đứa trẻ này, cháu đúng là quá trọng tình cảm rồi.” Thím thở dài, “Trong đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, cháu không thể yêu cầu tất cả bọn họ phải đối tốt với mình được. Sẽ luôn có những người không thích cháu, thậm chí làm những việc bất lợi đối với cháu. Nếu cháu cứ để tâm như vậy, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi, biết không?”
Tôi mờ mịt nhìn thím.
Trong đôi mắt thím tản ra ánh sáng ấm áp và dịu dàng, “Có phải bây giờ cháu cảm thấy mọi thứ ngoài kia đều nguy hiểm, bởi không thể nhận biết được người ta có thật lòng với cháu không, thế nên không dám đối mặt với họ?”
Tôi gật đầu.
“Nếu cháu cứ mãi trốn tránh thế giới bên ngoài, có lẽ cháu sẽ không gặp phải những người lừa gạt hay làm tổn thương cháu nữa. Nhưng nếu như vậy, cháu cũng sẽ không gặp được những người tốt với cháu thật lòng. Chỉ có cách dũng cảm lên, tự học cách phân biệt thì mới có thể trưởng thành. Huống hồ,” Thím nhìn tôi, “Cháu lớn lên rồi sẽ biết, trong cuộc đời này chỉ có vài người bạn quan trọng, những người khác chẳng qua chỉ là mây bay mà thôi.”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói với thím, “Vâng, cháu biết rồi.”
“Đứa trẻ ngốc. Thực ra thím lại không mong cháu trưởng thành, cứ như thế này lại hay.”
Tôi cười, “Thế thì cả đời này cháu sẽ mãi là một cô ngốc mất.”
Thím cũng bật cười, “Cô ngốc cũng được chứ sao. Bây giờ là chú thím nuôi cháu, sau này cháu để anh trai nuôi. Chắc chắn không lo bị đói.”
“Để con nuôi ai thế?” Giọng anh bỗng vang lên từ đằng sau.
Thím và tôi cùng quay đầu. Rồi thím nói, “Viên Viên là em gái con, sau này đương nhiên là con phải nuôi con bé rồi.”
Ánh mắt anh quét qua tôi, cười cười mà không nói gì. Nhưng tôi cảm thấy, bộ dạng đó của anh rõ ràng là muốn nói, việc gì con phải nuôi một đứa ngớ ngẩn chứ?
Nhân lúc anh không để ý, tôi lén lườm anh một cái.
“Sao dạo này chăm về nhà thế? Trước kia mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Anh vừa lên tầng vừa trả lời, “Suốt ngày bận việc công ty rồi, có lúc được nghỉ thì phải về nhà với mẹ chứ.”
Thím cười mà trách, “Còn về nhà với mẹ cái gì? Mẹ đây chỉ mong con có thể ở bên bạn gái nhiều hơn thôi.”
Vừa nói đến đây, anh lập tức giả bộ không nghe thấy, vội vã trốn vào phòng.
Một lúc sau, anh thay xong quần áo đi xuống. Thím vẫn chưa quên, lại tiếp tục nhắc, “Thành Hề này, dù sao công ty giờ cũng đã ổn định rồi, con cũng nên suy nghĩ nghiêm túc về chuyện bạn gái đi.”
“Thì con vẫn đang tìm mà.”
Thím lườm anh, “Con tưởng mẹ không biết đấy à? Cả ngày lăn lộn với đám Lục Hoài Linh thì kiếm đâu ra bạn gái tử tế. Trước đây bà ngoại giới thiệu cháu gái của bà Lý cho con, con kêu bận, không cần, giờ thì sao? Chú Lương của con có một người bạn, con gái nhà người ta vừa hay kém con một tuổi. Mẹ đã nói chuyện với mẹ con bé rồi, lúc nào rảnh hai đứa thử gặp nhau đi.”
Anh cau mày, “Mẹ, mẹ vẫn còn trẻ, sao lại học người ta bày trò mai mối thế? Con còn chưa vội, mẹ vội cái gì?”
Thím đánh nhẹ anh một cái, “Con là con trai mẹ, mẹ đương nhiên là phải sốt ruột. Đã hai lăm hai sáu tuổi rồi mà cũng không có lấy một bóng bạn gái, nói ra người ta cười cho đấy. Con đừng học người ta làm công tử đào hoa gì đó, cẩn thận ông ngoại con biết được là mẹ không đỡ được cho con đâu.”
“Muốn gặp thì mẹ tự đi mà gặp, con không đi làm chuyện mất mặt đó đâu.”
“Sao lại là chuyện mất mặt? Mẹ đã nghe ngóng rồi, con gái nhà người ta xinh xắn giỏi giang, dáng người thon thả, rất xứng đôi với con. Công việc lại tốt, đang làm biên tập viên cho tạp chí. Người ta nói đã biết con rồi, đồng ý đi xem mặt.”
Anh cầm điều khiển chuyển sang kênh bản tin tài chính, “Thế mẹ đi gặp trước đi, nếu mẹ thích thì tự cưới về cho mẹ là được.”
Thím cao giọng, “Lưu Thành Hề, thế bây giờ con có đi hay không?”
Thấy thím sắp nổi giận, cuối cùng anh cũng đặt điều khiển xuống, “Con đi, con đi là được chứ gì.”
Thím vui mừng, lập tức đổi sắc mặt, nhìn anh cười lớn, “Con đồng ý đi là được rồi, đến lúc đó có khi còn cảm ơn mẹ ấy chứ.”
Anh không cho là đúng, đột nhiên chuyển mắt sang nhìn đứa đang ở một bên xem trò vui là tôi đây. Tôi giật mình, thầm cảm thấy không ổn. Đang định tìm một cái cớ để trốn về phòng thì anh nhẹ nhàng nói.
“Đi cũng được, nhưng mẹ phải đi cùng con.”
“Đi cái gì mà đi.” Thím xì một tiếng, “Làm gì có con trai nhà nào lớn bằng ngần này đi xem mặt còn đưa mẹ đi cùng.”
Anh nhìn thím rồi thong thả nói, “Mẹ không đi cũng được, nhưng phải bảo Viên Viên đi với con.”
Vừa nghe thấy thế, tôi liền vội vàng nói, “Em không đi được. Dạo này em bận lắm, còn phải thi mà.”
“Đúng, con mà đưa Viên Viên đi thì còn ra cái gì.” Thím cũng thêm vào.
“Thế thì con đợi em thi xong thì đi.” Anh liếc tôi, “Đều là con gái, em cũng có thể góp ý cho con.”
“Ừm...” Thím trầm ngâm một lúc, “Vậy cũng được.”
Tôi đang định phản đối thì bị anh quắc mắt nhìn, ép tôi nuốt những lời muốn nói vào trong.
Lúc thím đi lấy trái cây, anh ung dung mở miệng, “Sau này em còn phải nhờ anh nuôi cơ mà, chẳng lẽ không muốn đi xem mặt chị dâu tương lai? Không phát huy toàn bộ công lực nịnh bợ của em, cẩn thận sau này cô ta gây khó khăn cho em đấy.”
“Em không thèm anh nuôi.” Tôi đứng phắt dậy, trừng mắt với anh, rồi không dám đợi anh phản ứng, vội vã phi thẳng lên tầng.
Ông anh của tôi thật đúng là con sói xám vừa hung tợn vừa gian xảo vừa độc mồm. Vì sao lại bắt tôi đi làm kỳ đà cản mũi? Vì sao? Vì sao?? Vì sao???
Lời của thím khiến tôi thông suốt rất nhiều chuyện. Cho dù nhất thời không thể hoàn toàn cho qua, nhưng may sao, con người ta chỉ cần bận rộn một chút là có thể quên đi nhiều việc. Tựa như bận ôn tập, thi cử, còn có... bận đi xem mặt với anh trai.
Thím coi đây là chuyện quan trọng nhất nhà trong thời gian này. Anh đồng ý đi xem mặt người ta vào ngày thứ hai sau khi tôi thi xong. Mặc dù tôi vẫn luôn ngầm biểu thị việc này không cần tôi góp ý, tự anh đi quyết định là được, thế nhưng thím rõ ràng đã nghĩ xong; với tính cách của anh, lỡ như làm người ta khó chịu, tôi ở đó còn có thể hòa giải một chút.
Hôm đó thím giục tôi chuẩn bị từ trưa.
Tôi nghĩ, có lẽ mỗi người mẹ đối với chuyện hôn nhân của con mình đều sốt ruột. Thím cũng không ngoại lệ. Rõ ràng là thím rất vừa ý với cô gái sắp gặp mặt anh, thế nên mong anh cũng thích chị ấy.
Tôi nghe lời thím, vừa đến tối đã thay quần áo. Đó là bộ váy liền thân mà thím chuẩn bị trước, thiết kế rất khéo, nhất định sẽ không bị người khác xem nhẹ, cũng không đến mức áp đảo người ta. Thời gian hẹn trước là Bảy giờ tối, tại nhà hàng đồ ăn Tây ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại giữa thành phố. Đến Sáu rưỡi anh mới về đón tôi, tất nhiên là thím không vui, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi mau chóng xuất phát.
Anh cũng không thay quần áo, vẫn mặc quần áo đi làm thường ngày, áo sơ mi Versace*1 kẻ sọc, không thắt cravat, nhưng vẫn đầy phong độ, cao lớn mạnh mẽ, khiến tôi bỗng cảm thấy, mình đi cạnh anh cứ như đầy tớ đi với chủ vậy.
Anh nhìn vẻ không cam tâm tình nguyện của tôi, cười mà không nói.
Xe đi được một quãng tôi mới phát hiện, đường anh đang đi không phải đường đến trung tâm thương mại.
“Ơ... Hình như chúng ta đi nhầm đường rồi.”
“Không nhầm. Hồi chiều anh đã bảo cô ấy đổi địa điểm.” Anh ung dung trả lời.
Nói xong thì anh dừng lại. Tôi xuống xe nhìn, trên tấm biển đề năm chữ, “Nhà hàng lẩu Tứ Quý.”
Đi xem mặt mà đến quán lẩu... Tôi thề là tôi không có ý vui trên nỗi đau của người khác, nhưng thực sự là buồn cười không chịu nổi.
Tôi nghĩ, có lẽ chị Tần Duyệt này thực sự có cảm tình với anh, nếu không nhất định sẽ không đồng ý đi gặp mặt ở một chỗ làm mất hình tượng thế này.
Chúng tôi đến sớm một chút. Anh không đặt phòng riêng, chỉ đặt trước một bàn gần cửa sổ. Nhìn mọi người đang hùng hục ăn lẩu bên cạnh, tôi không khỏi bị lây thèm, đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng.
Chị Tần Duyệt rất đúng hẹn, vừa Bảy giờ là có mặt ở quán lẩu. Chị ấy có mái tóc xoăn dài đến thắt lưng, đi giày cao gót màu đen, xinh đẹp quyến rũ. Mặc dù trước đây chưa từng gặp chị ấy, nhưng linh cảm cho tôi biết, đúng là người này rồi.
Quả nhiên chị ấy có biết anh, nhìn một lượt xung quanh rồi đi đến, nụ cười tươi tắn mê người. Anh cũng đứng lên, lịch sự bắt tay chị ấy. Hai người không hỏi han gì nhiều, nhanh chóng ngồi xuống.
Tôi gọi một tiếng, “Chào chị ạ.”
“Chắc em là Viên Viên rồi.” Chị ấy mỉm cười đáp lại, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được gói cẩn thận, “Cô Lưu đã nói trước với chị là có em đi cùng. Chị chuẩn bị cho em một món quà nhỏ, em nhận đi, xem có thích không.”
Tôi cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy. Lúc này mà từ chối thì thật là không biết điều.
Dưới ánh nhìn tha thiết của chị ấy, tôi mở hộp ra. Đó là một chiếc đồng hồ nữ hiệu Swatch*2. Trong lòng tôi âm thầm le lưỡi, xem ra là vì muốn gây ấn tượng với anh nên mới làm thế. Nhưng tôi đã qua cái thời dễ bị quà cáp mua chuộc rồi, chỉ hơi mỉm cười nói, “Đẹp quá. Cảm ơn chị ạ.”
Lúc ăn cơm, chị Tần làm chủ mọi đề tài, hai người dường như nói chuyện rất vui vẻ. Tôi ở một bên im lặng ăn lẩu, vừa ăn vừa nghĩ đến chị Lộ Văn Kỳ từng gặp trước kia, không khỏi cảm thán. Tại sao những cô gái thích anh đều thông minh xinh đẹp như vậy chứ.
Đang mải cảm thán thì trong bát xuất hiện vài miếng bò viên.
Trời ơi, đây là anh gắp cho tôi đấy. Tôi nhìn anh thu đũa về một cách không mấy tự nhiên, bỗng dưng lại cảm thấy có chút quái dị. Phải biết là bao nhiêu năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên anh gắp thức ăn cho tôi.
Nhưng tôi không biểu hiện gì, chỉ vừa che giấu sự bất ngờ, vừa gắp bò viên đưa vào miệng.
Tiếp đó, cho dù anh luôn nói chuyện với chị Tần nhưng vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát tôi. Tôi thực sự cảm thấy lo sợ vì được quan tâm, chỉ biết ngoan ngoãn ăn hết. Mặc dù chị Tần không nói gì, nhưng rõ ràng là có chú ý đến, nụ cười dành cho tôi càng trở nên nồng nhiệt.
“Nào Viên Viên, em ăn cái này đi.” Chị ấy thân thiết gắp một miếng cá tuyết vào bát của tôi.
Tôi hơi giật mình, nhưng vẫn lễ phép cười với chị, “Cảm ơn chị ạ.”
Từ bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một đôi đũa, gắp miếng cá tuyết trong bát tôi sang bát của mình.
“Con bé không ăn cá.” Anh thản nhiên nói.
Chị Tần nhất thời có chút lúng túng, nhưng khôi phục rất nhanh, “Người anh trai như anh thực sự quá thương em gái, tình cảm anh em tốt như vậy. Em cũng muốn có một cô em gái để yêu thương, chiều chuộng.”
Anh bình thản nghe, tôi ở bên cạnh cười khan. Tình cảm tốt? Chị chưa biết tốt thế nào đấy thôi.
Ăn xong một bữa, môi tôi đã sưng lên vì cay. Nhưng tôi cảm thấy đây chỉ là một thay đổi nho nhỏ bên ngoài, biến hóa lớn hơn chính là khả năng chịu đựng của tôi đã thăng lên một cấp.
Chị Tần nhìn anh với vẻ mong đợi. Tôi cũng làm theo chỉ đạo của thím, lặng lẽ kéo ống tay áo của anh, tỏ ý muốn anh mở lời đề nghị đưa chị Tần về nhà. Anh lại dường như không cảm thấy, chẳng có biểu lộ gì hết.
Tôi sốt cả ruột, cuối cùng chủ động mở miệng, “Anh, em tự bắt xe về trước đây, anh đưa chị Tần về nhà đi.”
“Đợi đã.” Anh lập tức túm tôi lại, rồi quay sang chị Tần, “Ngại quá, cô Tần, để em gái về một mình tôi không yên tâm. Hay là để tôi gọi xe giúp cô trước nhé.”
Mặt chị Tần hơi biến sắc, nhưng vẫn cười, “Không sao, tự em về là được rồi. Viên Viên còn nhỏ, vẫn phải cẩn thận một chút.”
Nghe chị ấy nói vậy, anh cũng khách khí, nói tạm biệt rồi kéo tôi về chỗ để xe, dù tôi có ngầm ra hiệu thế nào cũng không để ý.
Sau khi lên xe, tôi dè dặt hỏi anh, “Anh ơi, em không đưa chị Tần về thật à?”
“Lớn thế rồi thì phải tự biết đường về chứ.”
“Nhưng thím nói...”
“Em không mách lẻo là được.”
“Nhưng em không mách cũng không có nghĩa là chị sẽ không nói.”
“Chị chị chị... Cứ làm như em thân với người ta lắm ấy.”
Tôi bị anh nói vậy, liền thức thời mà không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng nghịch nghịch chiếc hộp đựng đồng hồ đeo tay.
Nghĩ một lúc lại thấy không đúng. Tôi đã nhận đồ của người ta, hơn nữa tôi vốn dĩ là đi theo với tư cách một người góp ý. Lúc trước thím đã dặn đi dặn lại tôi, phải nói tốt cho chị Tần trước mặt anh nhiều một chút. Tôi bèn làm đúng trách nhiệm mà nói tiếp, “Thực ra chị Tần rất tốt..”
“Tốt chỗ nào?” Anh hỏi.
Tôi cân nhắc một chút, “Ngoại hình xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, tính cách cũng ổn, lại còn thông minh...”
Đang nói thì anh hạ cửa kính xe, giật lấy chiếc hộp trong tay tôi, ném mạnh ra ngoài.
Tôi bị dọa cho hú hồn, ngây người nhìn anh.
Sau đó anh phanh xe lại, châm thuốc, cũng không nói năng gì mà yên lặng nhả khói. Khuôn mặt anh trong làn khói mờ như ẩn như hiện, rất mơ hồ.
Tôi không dám nói nữa, đến hô hấp cũng hơi kìm lại.
Cuối cùng anh cũng hút xong điếu thuốc, tâm trạng có vẻ tốt lên, sau đó nheo mắt nhìn tôi.
“Lương Mãn Nguyệt, sao em không tiến bộ tí nào thế? Nếu như đang trong thời kỳ kháng chiến, chỉ cần quân địch cho em một củ cải là có thể thu phục em rồi phải không?”
Tôi há hốc miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng trả lời một câu, “Oan uổng quá.”
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà bật cười, nhẹ nhàng vò tóc tôi, “Ngốc lắm.”
Nhìn nụ cười của anh, tôi bỗng cảm thấy trong tim dường như có một cảm giác lạ kỳ đang lan ra, không thể giải thích rõ ràng. Cuối cùng chỉ biết cười theo.
Cười xong anh nói, “Người ta bảo con gái phải được nuôi trong sung túc quả thực không sai. Nếu không, cứ tùy tiện cho em một thứ là có thể lừa em đi rồi.”
Tôi phản đối, “Em cũng không phải là không hiểu chuyện đời, sao có thể dễ dàng bị lừa chứ.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Anh cười, khởi động lại xe, “Sau này em thích gì cứ nói với anh, nếu không thì tự đi mua. Không được nhận đồ của người khác nữa.”
“Người ta tặng cũng không được sao? Thế thật không hay...” Tôi do dự.
“Không được.” Anh cao giọng.
Tôi chỉ còn cách nhỏ tiếng trả lời, “Em biết rồi.”
Nhìn thấy khóe miệng của anh kéo lên thành một nụ cười, không hiểu sao tâm tình tôi trở nên thật vui vẻ.
Về sau anh tặng tôi một chiếc đồng hồ khác. Nhìn chiếc đồng hồ sang trọng và đẹp đẽ hơn chiếc bị vứt đi đó, tôi đột nhiên cảm thấy, thực ra anh vẫn có chút trẻ con.
Tôi không rõ sau đó anh và chị Tần có qua lại gì không, nhưng dù sao chuyện của hai người cuối cùng cũng không có kết quả gì. Tất nhiên là thím rất tiếc nuối, trách anh không biết nắm lấy cơ hội. Anh chẳng thèm bận tâm, mặc cho thím than vãn.
Nghỉ hè năm ấy Gia Hinh ở lại Thiên Tân không về. Cô ấy đã tìm được một công việc thực tập ở công ty nào đó. Cơ hội hiếm có như vậy, nhất định phải giữ cho chặt.
Kỳ nghỉ không có Gia Hinh, tôi thực sự cảm thấy mình vô công rồi nghề. Tôi đã quen với việc vừa được nghỉ một cái là sẽ ở cạnh Gia Hinh mỗi ngày. Quan hệ giữa tôi và Tiết Doanh cũng tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy không thể thân thiết như Gia Hinh. Hơn nữa, thông thường thì cô ấy ở đâu là Tống Kỳ Phong ở đó, mà thế thì nhất định sẽ có cả đám bạn chơi cùng Tống Kỳ Phong và La Duy từ nhỏ, còn có cả Bùi Lương Vũ. Không có Gia Hinh và La Duy, tôi vẫn không quen lắm với việc có nhiều người như vậy bên cạnh.
Lần này Gia Hinh không về, tôi cũng có ý định muốn tìm một công việc. Khai giảng tới đây là tôi thành sinh viên năm thứ Tư rồi. Tôi biết chú thím nhất định sẽ lo liệu cho tôi một công việc tốt, thu xếp ổn thỏa. Thậm chí thím còn nói tôi sau này muốn ở nhà thôi cũng được. Nhưng dù sao tôi cũng là người trưởng thành rồi. Nếu có thể, tôi hy vọng có thể tự lập một chút, tốt nhất là không gây phiền hà cho mọi người.
Huống hồ đôi khi tôi cũng suy nghĩ đến tương lai của tôi và La Duy. Tôi nghĩ, nếu không có biến cố gì, có lẽ chúng tôi sẽ tiếp tục như thế này mãi, bình thản mà hạnh phúc. Tôi không thể cứ dựa mãi vào chú thím, sau này lại dựa vào La Duy được. Như thế thì tôi thực sự quá vô dụng rồi.
Nhưng công việc duy nhất mà tôi từng làm chính là từ lúc khai giảng bắt đầu bán thẻ điện thoại với mấy bạn nữ cùng phòng, thế nên tôi không hề biết tìm việc phải bắt đầu từ đâu. Dương Văn Văn ở giường trên không về nhà, cô ấy tìm được việc bán hàng cho cửa hiệu đồ gia dụng. Bạn trai cô ấy vào đại học sau cô ấy một năm, cũng là một trường ở trong tỉnh. Tình cảm của hai người rất tốt, lần này cùng ở lại, cậu ấy làm nhân viên bán hàng ở một siêu thị điện máy. Tôi bảo họ để ý giúp xem xung quanh có công việc nào phù hợp cho tôi làm không.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn gọi điện thoại cho Bùi Lương Vũ. Anh ấy biết tôi muốn tìm việc, không hề do dự cũng chẳng phản đối, lập tức đồng ý giúp tôi.
Không ngờ hiệu suất làm việc của anh cao như vậy, đến tối đã gọi điện thoại, “Cửa hiệu trang sức của chị họ anh vừa hay đang thiếu người. Một tháng ba nghìn tệ, cộng thêm tiền hoa hồng, em có làm không?”
“Làm chứ. Đương nhiên là làm.” Tôi mừng điên lên được.
“Em nghĩ kỹ đi, làm ở đó là phải đứng từ sáng tới tối, mệt đến oằn người vẫn phải duy trì nụ cười.”
Tôi cảm thấy anh đang dọa mình, trả lời, “Em nghĩ kỹ rồi, em không sợ mệt.”
“Tới lúc đó em đừng có đến chỗ anh khóc kêu mệt đấy nhé.” Anh tiếp tục cảnh cáo.
“Không đâu, không đâu mà.”
Bùi Lương Vũ mặc dù còn nghi ngờ nhưng vẫn nói địa chỉ cho tôi, bảo tôi mười giờ sáng hôm sau đến đó tìm chị họ của anh ấy. Tôi vui vẻ ghi lại.
Hôm sau tôi dậy sớm, lôi hết tất cả quần áo trong tủ ra. Lần đầu tiên gặp sếp, tôi hy vọng có thể gây được ấn tượng tốt cho chị ấy. Nhưng quần áo của tôi trước giờ đều là do thím chọn, phần lớn là kiểu điệu đà đáng yêu. Muốn đi bán hàng thì quần áo tất nhiên phải chỉn chu một chút. Tôi chọn mãi, cuối cùng cũng tìm được một bộ trông khá nữ tính, miễn cưỡng cũng có thể coi như chín chắn.
Tôi soi gương, thấy vẫn hơi đơn điệu. Suy nghĩ một lát, tôi lấy ra thỏi son mà trước kia Tiết Doanh tặng nhân dịp sinh nhật. Tôi không biết trang điểm, vì vậy thỏi son này vẫn luôn được cất trong chỗ sâu nhất của ngăn tủ. Soi gương cẩn thận tô một chút, sau đó khẽ mỉm cười, trông cũng không đến nỗi.
Dì Trần tấm tắc, “Từ lúc nghỉ hè đến nay chưa thấy cháu dậy sớm thế bao giờ.”
Mặt tôi đỏ lên, “Sau này cháu sẽ dậy sớm thế này.”
“Mặc đẹp như vậy, Viên Viên muốn đi hẹn hò đấy à?”
Tôi vội giải thích, “Không phải, cháu đi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn cái gì?” Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Dì Trần nhìn thấy anh, vội vã vào nhà bếp bưng đồ ăn sáng ra. Mặt tôi vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời, “Bạn em tìm hộ một công việc. Là làm nhân viên bán hàng ạ.”
Anh ngồi xuống quan sát tôi một chút, lúc ánh mắt chuyển đến khuôn mặt tôi thì hơi cau mày. Tôi chợt nhớ ra trước kia hình như anh đã dặn tôi về sau không được trang điểm, nhất thời cảm thấy chột dạ. Nhưng rồi tôi lập tức tự an ủi mình, chỉ tô một ít son thôi mà, đâu tính là trang điểm chứ.
Rất may anh cũng không nói gì, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, “Ăn sáng đã, lát nữa anh đưa em đi.”
“Dạ? Không cần đâu ạ, em tự đi là được rồi...” Tôi ấp úng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi. Lại là ánh mắt “không cho phép cự tuyệt” quen thuộc đó. Tôi vội ngậm miệng, không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng.
Không ngờ anh không lái xe đến địa chỉ tôi nói mà lại lái đến công ty anh.
“Anh ơi... Có phải anh đi nhầm đường không ạ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Anh đi đằng trước, cũng không ngoảnh đầu lại, “Không nhầm.”
Đến cửa công ty tôi không chịu vào, “Anh, hay là để em tự đi đi ạ.”
Anh quay đầu, “Em có vào không thì bảo?”
Trong lòng tôi thầm than vãn một lúc lâu, rốt cuộc không chống lại được khí thế của anh, ngoan ngoãn đi theo vào thang máy lên tầng Mười hai.
Công ty của anh thế nào? Thực ra trước giờ tôi chưa từng đến. Không chỉ có công ty anh mà ngay cả công ty của chú tôi cũng chỉ từng đi ngang qua mà thôi.
Công ty không nghiêm trang và trật tự như trong tưởng tượng của tôi. Trong phòng làm việc là một đám người trẻ tuổi đang bận rộn. Mọi người đều không mặc trang phục công sở chỉnh tề, phần lớn đều là áo phông quần bò. Tôi nhìn mấy chàng trai tóc tai bù xù đang điên cuồng gõ bàn phím, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là... quái nhân vi tính.
Thấy anh bước vào, mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ chào hỏi qua loa rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Anh cũng chẳng bận tâm, đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Người duy nhất mặc trang phục công sở, cũng là người duy nhất trong công ty mà tôi quen biết trừ anh ra là cô thư ký. Trước kia chúng tôi đã gặp nhau vì việc tài trợ cho lễ hội văn hóa của trường. Cô ấy cười vô cùng thân thiết, “Chào cô Lương.”
“Chào chị.” Tôi mỉm cười đáp lại.
Cô thư ký rất chuyên nghiệp, cũng không hỏi tôi đến đây làm gì, chỉ hỏi, “Cô Lương muốn uống gì? Tôi đi chuẩn bị cho cô.”
Tôi xua tay, “Không cần, không cần đâu ạ. Em sẽ đi ngay ấy mà.”
Anh đi đằng trước, mở cửa phòng làm việc rồi quay đầu gọi tôi, “Vào đây.”
Tôi cười với cô thư ký rồi vội vã đi theo anh vào trong phòng.
Tôi cho rằng anh có chuyện gì muốn nói. Nào ngờ vào phòng rồi, anh liền cứ thế mà gạt tôi sang một bên, mở máy vi tính làm việc. Tôi nhìn xung quanh, thấy có ngăn nắp hơn bên ngoài một chút. Đơn giản mà ấn tượng chính là phong cách của anh.
Anh không để ý đến tôi, tôi chỉ còn cách tự tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Một phút trôi qua...
Mười phút trôi qua...
Hai mươi phút...
Trong thời gian này, chỉ có cô thư ký bưng vào cho anh một tách cà phê, cho tôi một ly nước chanh.
Tôi xem đồng hồ, rốt cuộc không nhịn nổi mà mở miệng, quyết tâm nhất định phải đi, mặc kệ anh có cho phép hay không, “Anh ơi, em sắp muộn rồi. Không có việc gì thì em đi trước nhé.”
Cuối cùng anh cũng chuyển tầm mắt từ màn hình máy vi tính sang người tôi. Mặc dù trong lòng tôi đang thầm oán anh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng vẻ đeo kính tập trung làm việc của anh thực sự có một loại sức hút khác hẳn với ngày thường, khiến tim tôi chợt đập nhanh hơn...
Anh nhìn tôi, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra, bấm số, “Trần Phóng, đồ mà lần trước cậu nhắc đến đó, bây giờ tôi cần rồi, lập tức gửi qua đây cho tôi.”
Vẫn không để ý đến tôi? Tôi đứng dậy định rời đi.
“Đợi đã.”
Tôi quay đầu nhìn anh, cực kỳ mất kiên nhẫn, “Em không biết em đã làm sai chuyện gì, nhưng hiện tại em thực sự phải đi. Có việc gì đợi về nhà rồi nói đi ạ.”
Nghe thấy tôi nói chuyện như vậy, anh lại không tức giận, thậm chí còn cười, “Em gọi điện thoại bảo với họ em không đi nữa. Anh tìm việc cho em.”
“Hả?” Tôi khó hiểu mở to hai mắt.
Anh thu lại nụ cười, “Bảo em gọi điện thì gọi đi, ngoan ngoãn ngồi đấy.”
Thôi được, tôi thừa nhận trong lòng tôi anh có sức ảnh hưởng rất lớn, còn tôi thì chẳng có tí khí phách nào. Rõ ràng một phút trước còn quyết tâm phải rời đi, bây giờ lại vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, gọi điện thoại cho Bùi Lương Vũ, “A lô, Bùi Lương Vũ à? Xin lỗi, chắc là em không đi được rồi...”
Ba chữ Bùi Lương Vũ vừa được nói ra khỏi miệng, dường như tôi cảm thấy ánh mắt anh dừng lại nơi tôi một lát. Đó là một ánh mắt rất lạ. Tôi chột dạ, giọng cũng nhỏ đi. Nhưng nghĩ lại, quan hệ của chúng tôi là bạn bè trong sáng, việc gì mà phải sợ. Thế nên tôi liền lấy lại khí thế.
Bùi Lương Vũ không trách gì, chỉ cười, “Xem đi, anh đã nói là em không chịu nổi mà, chưa đi đã sợ rồi.”
“Không phải thế, lát nữa em sẽ giải thích với anh. Anh xin lỗi chị họ anh giúp em với.”
“Được rồi, không sao.”
Tôi ngắt máy, tiếp tục ngồi trên sofa một cách nhàm chán, thỉnh thoảng lại ngắm anh, không biết anh định làm gì. Vừa ngắm vừa nghĩ thầm, có phải tôi quá khúm núm với anh rồi không?
Hết chương 16
*Chú thích:
*1. Versace: Tên một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý.
*2. Swatch: Tên hãng đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ, chủ yếu nổi tiếng với các mẫu mã đồng hồ nữ.