Edit: Pinkie
Mọi thứ trong phòng bếp và phòng khách đều bị cháy. Ngọn lửa lốp bốp điên cuồng thiêu rụi hết thảy,
khói làm nghẹt cổ họng và phổi như sắp nổ tung. Cảm giác bị đốt cháy đau nhói truyền đến, cảm giác
sợ hãi xẹt qua tim, nhiệt độ cao làm cho trước mắt trở nên mơ hồ.
Cậu bé hoảng sợ, trốn bên cạnh bồn cầu, Minh Khê quấn chăn lên người cậu bé, lúc ôm cậu lao ra
ngoài thì bỗng một cây xà ngang trong nhà bị gãy, đập xuống.
……
“Minh Khê, tỉnh.”
“Triệu Minh Khê, không sao rồi.”
Mồ hôi Minh Khê chảy đầm đìa, cả đầu như ướt đẫm mồ hôi, từ mí mắt đến đầu ngón tay đều không còn
chút sức lực. Trong lòng cô sợ hãi, dùng hết sức lực mở mắt ra. Sau đó cô phát hiện, mình đang ở
trong bệnh viện.
Trần nhà sạch sẽ đập vào mắt.
Mùi cay nồng của chất khử trùng cuối cùng cũng lấn át mùi khói dày đặc
——
Tim cô đập loạn xa. Nghiêng đầu, cô nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Đổng Tuệ, bà đang dùng khăn lông
ướt lau mặt và vết bẩn trên cổ cho cô, còn Hạ Dạng thì cũng đứng cách đó không xa.
“Tỉnh, tỉnh!” Hạ Dạng nhanh chóng lao ra ngoài nói với bác sĩ.
Minh Khê nghe thấy bác sĩ nói: “Vậy thì không sao, do hít phải quá nhiều khói, cho nên yết hầu bị
tổn thương. Mấy ngày này cố gắng đừng nói chuyện, uống nhiều nước một chút, từ từ sẽ bình phục
lại.”
Nghe thấy những lời này, Đổng Tuệ và Hạ Dạng đều nhẹ nhàng thở ra. Đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác bỏng rát dường như vẫn còn trên bề mặt da. Minh Khê cảm thấy cả người không có cảm giác
chân thực.
Chờ đã ——
“Phó Dương Hi đâu?” Minh Khê vừa mới mở miệng thì phát hiện mình hầu như không phát ra được âm
thanh. Giọng nói khó nghe như bà cụ bảy, tám mươi tuổi.
Cô giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng chỉ có tâm trí muốn động còn cơ thể thì nặng nề như quả tạ, đầu
ngón tay nặng trĩu không nhấc lên được. Nhất là hai tay, mỗi tế bào đều rã rời, bủn rủn.
Cô nhớ đến ngọn lửa điên cuồng cháy tới, trong khoảnh khắc đứa bé thiếu chút nữa vụt khỏi mình thì
cô ngã vào một cái ôm lạnh buốt. Cái chăn trên người cô đã bị sức nóng thiêu rụi và sắp bốc cháy.
Trong chớp mắt kia, có một cái chăn ướt đẫm khác kịp thời trùm lên người mình một lần nữa, có người
dẫn cô ra ngoài. Sức mạnh ôm chầm lấy cô, giống như mang cô đến một cuộc sống mới.
“Cậu ấy ở phòng bệnh bên cạnh.” Đổng Tuệ nói. Quả nhiên không phải là ảo giác.
Minh Khê hoảng sợ, lục phủ ngũ tạng xoắn mạnh lại, “ “Cậu ấy thế nào rồi?!”
“Được rồi, được rồi, cháu đừng nói chuyện, mở miệng nữa là cổ họng muốn hỏng luôn mất!” Đổng Tuệ
nhanh chóng ngả người Minh Khê xuống, nói với cô: “Cậu ấy không sao, chỉ là còn chưa tỉnh, tất cả
mọi người đều không sao. Minh Khê, cháu đã cứu đứa bé kia một mạng. Nhưng mà căn phòng kia của giáo
sư thì đã bị chảy hỏng hết, nhân viên cứu hỏa chỉ cứu được một nửa ——”
Lời còn chưa dứt thì Đổng Tuệ nhìn thấy Minh Khê liều mạng dùng cùi chỏ chống đỡ người ngồi dậy,
muốn leo xuống giường. Nhưng bởi vì cô không
còn sức lực nên lại ngã uỵch xuống giường.
“Aigu, đã nói không có việc gì mà, cháu, đứa nhỏ này thật là.” Đổng Tuệ và Hạ Dạng nhanh chóng tới
đỡ, hai người nhìn từ trái qua phải, không thấy cái gì có thể chống đỡ được nên đánh phải đỡ Minh
Khê thả chân xuống giường.
Đổng Tuệ ngồi xổm xuống xỏ giày cho Minh Khê, nói: “Chú Đổng của cháu đi làm việc với cảnh sát.
Chúng ta còn chưa nói chuyện này với Đổng Thâm, nhiều người quấy rầy sẽ làm cho cháu nghỉ ngơi
không tốt, để ngày mai nó mang canh cho cháu. Hạ Dạng, cháu xuống dưới lầu thuê một chiếc xe lăn
đi.”
Tay chân Minh Khê vẫn bủn rủn, không có sức lực, cảm giác sống sót sau tai nạn giống như chạy một
cuộc đua marathon, rõ ràng chỉ mới xông vào có mấy phút nhưng mà cả người bây giờ giống như bị tụt
huyết áp, trước mắt tối sầm. Không nhìn thấy Phó Dương Hi, trong lòng cô vẫn sợ hãi. Tim vẫn nhảy
loạn, không thư giãn.
Hạ Dạng đi xuống lầu thuê xe lăn.
Minh Khê rất khó cất giọng, cuống họng như bị lửa đốt, đành phải mím môi chờ. Cô thấy trên người
mình đã đổi thành bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, vô thức cúi đầu, sờ sờ cổ mình. Cô phát hiện
miếng ngọc đeo trên cổ đã không còn nữa. Đồ của bà nội để lại cho mình đã bị mất trong lúc hỏa hoạn
sao?
“Ở đây này.” Đổng Tuệ liếc mắt đã nhìn ra cô đang tìm cái gì, nhanh chóng lấy miếng ngọc ở dưới gối
ra, đưa cho cô.
Ngón tay Minh Khê hơi run, cô nhận lấy, cố gắng dùng ngón cái lau sạch một chút. Thật may mắn, đồ
của bà nội để lại không làm sao, chỉ bị dính bụi bẩn đen mà thôi, lau sạch thì sẽ khôi phục lại như
lúc đầu, chỉ có sợi dây đỏ đeo trên cổ mình là đã bị cháy đứt.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của Minh Khê thì Đổng Tuệ giải thích: “Có thể là chú cứu hỏa đã giúp
cháu tìm, lúc xe cứu thương đưa cháu qua đây thì đã nhét vào trong túi áo của cháu.”
Minh Khê từ từ nhẹ gật đầu, trái tim đập thình thịch rốt cuộc cũng chậm dần, cũng dần tỉnh táo lại
sau cảm giác sợ hãi và không chân thực do hỏa hoạn gây ra.
Hạ Dạng đẩy xe lăn tới, Minh Khê cũng đã khôi phục một chút sức lực, vịn Đổng Tuệ đi mấy bước. Vừa
đi ra ngoài thì nhìn thấy mấy vệ sĩ mặc tây trang đen, hẳn là người của Phó Thị.
Kha Thành Văn và Khương Tu Thu đều ở phòng bệnh bên cạnh, thấy Minh Khê được đỡ qua thì bọn họ hỏi
vài câu về tình hình của Minh Khê, nhận được câu trả lời không có việc gì thì cùng thở phào một
hơi. Cũng coi như là trong cái rủi có cái may, ngọn lửa không quá lớn đến mức không thể nào chặn
được, tốc độ ôm đứa bé kia của Minh Khê cũng rất nhanh, chưa kịp định thần lại thì đã được Phó
Dương Hi ôm lấy lao ra ngoài.
Không ai bị thương cả. Ngoại trừ ——
Minh Khê đẩy bọn họ ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ Phó Dương Hi nằm trên giường bệnh. Hai mắt cậu
nhắm nghiền, trên mặt không bị gì, chỉ là môi có chút tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú có rất nhiều
vết bẩn, mái tóc ngắn trên trán cũng bị cháy rụi một chúm.
Minh Khê định thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ tới, bỗng nhiên cô nhìn thấy dưới ga giường cậu
có vết máu. Mí mắt Minh Khê giật giật, hít sâu một hơi, tiến lên rồi nhẹ nhàng kéo chăn ra, sau đó
cô nhìn thấy đồ bệnh nhân của cậu chỉ mặt một nửa, nơi bả vai đã được băng bó, trên miếng băng
trắng dính đầy thuốc. Cho dù như thế, vẫn có thể nhìn ra có vết máu đỏ thẫm ở đầu bả vai chảy ra.
“……”
Minh Khê vô cùng đau lòng đến mức không nói được lời nào, nước mắt nóng hổi rơi xuống liên tục.
Như thế này mà nói là không có việc gì?
Kha Thành Văn tới giải thích: “Anh Hi bị tiêm thuốc tê, có thể tỉnh lại chậm hơn cậu một chút,
nhưng bác sĩ đã tới kiểm tra, nói cậu ấy không có chuyện gì lớn, ngày mai tỉnh dậy thì chỉ cần tĩnh
dưỡng là khỏe ngay thôi.”
Minh Khê nhìn Kha Thành Văn một chút, lo lắng chỉ vào bả vai của Phó Dương Hi.
Kha Thành Văn an ủi cô: “Không sao, đừng lo lắng, chỉ là một vết thương nhỏ trên vai, bác sĩ đã xử
lý, sẽ khỏi thôi.”
Minh Khê vừa tức vừa gấp, cố gắng làm một động tác nhưng không được. Bỗng nhiên phía thang máy náo
động, mấy vệ sĩ đi qua ngăn lại.
Tâm tư của Minh Khê bây giờ đều đặt trên người Phó Dương Hi, cũng không đoái hoài tới trận náo động
kia là xảy ra chuyện gì, nghe Đổng Tuệ nói là người nhà họ Triệu muốn tới thăm cô nhưng cô cũng
không có tâm trạng để ứng phó. Cuối cùng, nhờ có vệ sĩ mà trận náo động kia cũng kết thúc.
Cô đi xem cháu trai của giáo sư Cao. Cháu trai của ông ấy cũng an toàn, không có việc gì, vết bẩn
trên mặt và tay của cậu bé đã được giáo sư Cao lau sạch sẽ. Lúc này, giáo sư Cao đang mệt mỏi, ghé
người vào bên giường ngủ thiếp đi. Minh Khê nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó về lại phòng
bệnh của Phó Dương Hi.
Ngoài ra còn có người của nhà họ Phó, luật sư Trương đi làm việc với cảnh sát để điều tra nguyên
nhân hỏa hoạn. Nghe nói ban đầu, những người xung quanh đều tưởng rằng cháu trai của giáo sư Cao
nghịch đồ điện trong nhà, không cẩn thận bị bắt lửa. Nhưng mà sau khi cảnh sát điều tra hiện
trường, thì phát hiện trong sân vẫn còn để lại một vài dấu vết của chất dễ cháy. Trận hỏa hoạn này
giống như do người nào đó gây ra. Điều này làm cho cả bọn Kha Thành Văn và Hạ Dạng nổi hết da gà.
Mặc kệ như thế nào, những chuyện này đều giao cho cảnh sát và nhà họ Phó điều tra.
Minh Khê ở lại, lẳng lặng chờ Phó Dương Hi tỉnh dậy. Buổi tối, Đổng Tuệ nấu canh đem tới, nhưng cô
cũng không uống mấy ngụm.
Khoảng mười giờ, Tiểu Lý tới đổi thuốc cho Phó Dương Hi. Dưới ánh đèn, Minh Khê ở bên cạnh nhìn y
tá và Tiểu Lý tháo băng vải trên bả vai của Phó Dương Hi ra. Khuôn ngực của chàng trai rắn rỏi, săn
chắc, vốn hoàn mỹ không hề có khiếm khuyết gì, nhưng mà lúc này, bờ vai rộng và trắng nõn của cậu
lại có thêm một vết bỏng từ xương quai xanh tới vai phải, vết máu đã mờ nhưng mà sau khi quấn băng
vải lại mới thấy máu đã nhanh chóng thấm qua miếng băng mới.
Phó Dương Hi còn đang hôn mê, hai mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại. Trong lòng Minh Khê suy đoán,
trước khi mình mất đi ý thức, vì sao cây xà ngang kia gãy xuống mà mình lại không bị bất kỳ tổn
thương gì. Cô nhìn bả vai bị thương của Phó Dương Hi, hai mắt đẫm lệ dần mông lung.
Trận hoả hoạn này ảnh hưởng rất lớn, lên cả các trang mạng xã hội. Bởi vì có người của Phó Thị tham
gia, cho nên cảnh sát bên kia xử lý vụ án càng thêm nhanh. Gần như đêm đó, cảnh sát đã điều tra
được là do Triệu Viên và bạn trai trường nghệ thuật của cô ta, cùng với đám lưu manh chơi chung
làm.
Kha Thành Văn và Khương Tu Thu vẫn đợi đến lúc chuyện này có manh mối thì mới rời khỏi bệnh viện.
Trước khi đi, bọn họ cũng không nói nhiều
lời với Minh Khê vừa tỉnh dậy, sợ kích thích đến cô. Nhưng mà Minh Khê nghe thấy mấy lời ngạc nhiên
của vệ sĩ bên ngoài phòng bệnh, cũng đoán ra được một ít chuyện. Cho nên, chuyện này là có người
làm. Mục tiêu ban đầu rất có thể là nhằm vào cô, chỉ chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng cô không có
chuyện gì, tất cả tai họa lại gián lên cả nhà giáo sư Cao và Phó Dương Hi.
Ánh mắt Minh Khê rơi xuống trên người Phó Dương Hi đang yên tĩnh ngủ say trên giường bệnh. Cô đưa
bàn tay run rẩy của mình ra nhẹ nhàng vuốt ve chúm tóc bị cháy trông có chút buồn cười của cậu,
trong lòng giống như có một bàn tay hung hăng bóp chặt. Cô vừa phẫn nộ, lại tự trách.
Buổi tối, Đổng Tuệ khuyên Minh Khê về phòng bệnh của mình ngủ, y tá cũng không cho phép Minh Khê ở
lại phòng bệnh khác. Minh Khê không còn cách nào khác, đành phải trở về phòng mình. Toàn thân cô
mệt mỏi, nặng nề kiệt sức, mí mắt không còn chống đỡ nổi nữa, rốt cuộc cũng mê man chìm vào giấc
ngủ.
……
Hôm sau, lúc Minh Khê mở mắt, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang say ngủ bên cạnh giường.
Phó Dương Hi ghé đầu bên giường cô, bởi vì bên vai phải quấn băng, cho nên đầu của cậu gối lên cánh
tay bên trái, cả người co quắp, chân dài cong lên, trông cực kỳ không thoải mái.
Ánh nắng ban mai lọt qua tấm rèm che hờ chiếu trên mặt bên phải của cậu, phác họa một nửa đường nét
của cậu, cũng chiếu lên quần áo bệnh nhân của cậu, chỗ vai phải chảy ra một xíu máu. Trên mặt cậu
vẫn dính vết bẩn như cũ, vẫn chưa có người nào lau mặt cho cậu cả. Điều này làm cho cậu vừa thành
thục vừa ngây thơ, vừa hiền lành lại có chút lười biếng. Vì sao không ai lau mặt cho cậu ấy???
Không có người nào nhớ tới chuyện phải lau mặt cho cậu ấy sao?!
Minh Khê cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng lên. Cô kìm những
giọt nước mắt chua xót của mình lại,
đưa tay lên định chạm vào mặt cậu nhưng lại sợ đánh thức cậu, cuối cùng ngón tay cô run lên, che
cho cậu khỏi nắng.
Lúc này, mí mắt Phó Dương Hi giật giật, cậu tỉnh lại. Ngủ với tư thế này trong mấy giờ, cổ cậu cứng
ngắc, đau nhức, vô thức muốn vặn một cái, kết quả lại đụng tới vết thương, lập tức ‘ai ui” một
tiếng.
“Cậu đừng đụng lung tung! Coi chừng vết thương sẽ nhiễm trùng đấy!” Minh Khê bị dọa đến mức nhanh
chóng ngồi dậy, giữ chặt bàn tay đang muốn xoa bóp vai phải của cậu.
“Cái này ai quấn vậy, tay chân vụng về, quấn thế nào mà làm cho cổ tớ không động được.” Giọng nói
của Phó Dương Hi cũng khàn đặc, cậu ghét bỏ nghiêng đầu nhìn từ bả vai đến xương quai xanh của mình
bị quấn một vòng băng vải dày.
Minh Khê nhìn cậu, mắt cô chợt đỏ hoe. “……”
Tim Phó Dương Hi thắt lại: “Thế nào? Sao lại khóc?” Minh Khê: “Ai cần cậu lo.”
Phó Dương Hi duỗi dài cánh tay của mình ra lau nước mắt trên mặt Minh Khê: “Là khẩu trang nhỏ quấn
à? Được rồi, được rồi, quấn rất tỉ mỉ, không có tay chân vụng về chút nào cả.”
Minh Khê quả thực muốn dùng búa đập cậu một phát, tức giận nói: “Cậu có bản lĩnh cứu người, thì
cũng có bản lĩnh đừng để chính mình bị thương chứ! Cậu nhìn thử đi, trên bả vai cậu be bét máu,
nhìn đau chết đi được —— Còn có, sao cậu không thành thật nằm trong phòng bệnh của mình, đến phòng
bệnh của tớ làm gì? Cậu trở về đợi đến lúc đổi thuốc được không?”
Phó Dương Hi nói: “Vẫn còn tốt, không phải chỉ là chút vết thương nhỏ
——”
Minh Khê sợ cậu lại muốn nói nhảm cái gì mà ‘huân chương của đàn ông’, cho nên cắt ngang: “…… Cậu
tỉnh táo lại đi, vết bỏng sâu như vậy, sẽ để lại sẹo đó!”
“Xì, để lại sẹo thì để lại sẹo thôi.” Phó Dương Hi dương dương đắc ý: “Chẳng lẽ để lại sẹo sẽ không
còn đẹp trai nữa sao? Trên thế giới có nhiều người có sẹo trên người như vậy, nhưng ít ra, tớ có để
lại sẹo thì cũng là người đẹp trai nhất.”
Minh Khê: “… ”
Cám ơn cậu, bỗng nhiên tớ không còn thấy bi thương nữa rồi.
Phó Dương Hi không nói, thật ra là, lúc cậu vừa mới tỉnh dậy, trước mắt không nhìn thấy gì cả,
giống như chìm trong bóng tối. Hai mắt vô cùng đau đớn. Khoảnh khắc đó, Phó Dương Hi nghĩ là mình
đã bị mù. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phó Dương Hi là nhất định khẩu trang nhỏ sẽ rất thương tâm, rất
rất thương tâm. Lập tức, cậu nhớ mấy bộ phim truyền hình mà Triệu Minh Khê đã xem —— Nam chính bị
mù thì nên làm gì? Nhất định sẽ giấu diếm bệnh tình của mình, thậm chí giả bộ như không bị mù, đẩy
nữ chính ra xa, nói chia tay, sau đó sẽ là tuyến tình cảm ngược luyến đau khổ.
Nhưng mà Phó Dương Hi nghĩ, cảm thấy cậu hoàn toàn không làm được như vậy. Dù cho sau này mắt không
thể nào nhìn thấy được nữa, cậu cũng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ Triệu Minh Khê, bảo vệ để cô không
chịu bất kỳ ấm ức nào. Cậu đã có được Triệu Minh Khê bằng bản lĩnh của mình, thì dựa vào cái gì mà
dễ dàng buông tay như thế? Giao cho người khác, chẳng lẽ còn có người đáng tin cậy hơn một thằng mù
là cậu sao?
Sau khi suy nghĩ hỗn độn như vậy một hồi, trong lòng Phó Dương Hi vô cùng bi thương. Cậu cố gắng
xuống giường để đi tìm Triệu Minh Khê. Sau
đó, khi vừa mở cửa, cậu phát hiện mình có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trên hành lang. Thì ra vừa
rồi cậu nghĩ là mình bị mù, nhưng thực ra là đêm hôm khuya khoắt, đèn trong phòng bệnh không có
bật.
……
Mấy ngày kế tiếp, Minh Khê và Phó Dương Hi ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng. Thầy cô và bạn học trong
trường lần lượt tới thăm bọn họ, làm cho phòng bệnh lúc nào cũng đông đúc người.
Đến buổi chiều, Thẩm Lệ Nghiêu và Lý Hải Dương cũng tới.
Mặc dù không là người yêu, nhưng dù sao cũng từng có tình nghĩa, Thẩm Lệ Nghiêu đã mua giỏ hoa và
hoa quả tới, để bên cạnh đầu giường của Minh Khê, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, cần bổ túc cái gì
thì có thể liên hệ với cậu.
Mặt Phó Dương Hi xấu xuống ngay tức thì. Lúc ăn cơm tối, cậu bảo Tiểu Lý mua giỏ hoa to gấp đôi,
thay cho giỏ hoa mà Thẩm Lệ Nghiêu mang tới, đặt ở trên đầu giường của Triệu Minh Khê.
Mà lần này, giáo sư Cao và cháu trai của ông ấy đúng là tai bay vạ gió. Lúc giáo sư Cao tới cảm ơn
Triệu Minh Khê, trong lòng cô còn thấy áy náy, hoàn toàn không cảm thấy mình cứu cháu trai của ông
là chuyện đáng cảm kích gì cả.
Nhà của giáo sư Cao bị cháy rụi, Phó Dương Hi đề nghị mua căn nhà khác cho ông, nhưng bị giáo sư
Cao kiên quyết từ chối. Cả đời ông ấy thanh liêm cố chấp, chưa từng nhận sự trợ giúp của bất kỳ ai,
cho dù lúc này bị đại nạn như vậy cũng không ngoại lệ.
Thế là Phó Dương Hi đành phải nhờ luật sư Trương hỗ trợ, để công ty bảo hiểm bồi thường thêm cho
giáo sư Cao một khoản tiền. Số tiền kia trên
danh nghĩa là khoản tiền bảo hiểm, nhưng thực tế là từ tài khoản của Phó Dương Hi chi ra, như vậy
để cho giáo sư Cao có thể an tâm nhận lấy. Giáo sư Cao cầm số tiền kia, có thể đổi một căn nhà mới.
Về phần những hàng xóm bị liên lụy, Phó Dương Hi cũng đều đền bù thỏa đáng.
Sau khi ông cụ Phó tới thăm Phó Dương Hi, đối với những chuyện này ông cụ cũng không nói gì, dù sao
số tiền kia đối với Phó Thị mà nói thì cũng như con trâu mất mấy sợi lông, cho nên để Phó Dương Hi
tùy tiện tiêu xài.
Ba ngày nay, người nhà họ Triệu cũng tới nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều bị vệ sĩ chặn ngoài cửa.
Cũng chỉ có Triệu Vũ Ninh thừa dịp không có ai chú ý, vụng trộm tiến vào. Nhưng mà lúc cậu ấy vào
thì Minh Khê đã lên sân thượng hóng gió, thế là cậu ấy cũng không thể gặp Minh Khê, đành phải thất
vọng rời đi, cũng để lại canh gà mà mẹ Triệu đã hầm cho cô. Mà phần canh gà này, sau khi bị khát
nước đến sắp chết, Kha Thành Văn đã uống cạn.
……
Sau ba ngày ở bệnh viện, giọng nói của Minh Khê rốt cục đã khôi phục. Nhưng mà bả vai của Phó Dương
Hi thì vẫn như thế, không còn tiếp tục rướm máu, nhưng ban đêm vẫn còn bỏng rát, đau ngứa khó chịu.
Minh Khê biết bả vai của cậu bị một vết thương lớn như vậy nhất định sẽ rất đau, nhưng mà chưa từng
thấy cậu nhăn mày lúc nào cả.
Sau khi Minh Khê hồi phục hoàn toàn thì bắt đầu đến lượt cô đổi thuốc cho Phó Dương Hi. Mỗi lần
tháo băng gạc, trong lòng Minh Khê đều rất khó chịu, giống như chính cô là người bị bỏng đến mức
chảy máu vậy.
Phó Dương Hi không quá muốn để cô nhìn thấy vết thương dữ tợn kia, muốn để Tiểu Lý đổi. Nhưng mà
Minh Khê bướng bỉnh vô cùng, cô cảm thấy tay chân Tiểu Lý vụng về, quấn băng gạc không tốt bằng cô.
Cảnh sát và văn phòng luật sư còn đang thu thập chứng cứ, nghe nói Triệu Viên đã bị bắt giam. Mà
bạn trai trường nghệ thuật của cô ta và đám lưu manh có liên can hay không thì vẫn còn đang điều
tra.
Trong lòng Minh Khê vẫn kìm nén cơn phẫn nộ. Mỗi ngày, lúc đổi thuốc cho Phó Dương Hi cô đều cắn
chặt răng, cố nén xúc động muốn đưa Triệu Viên vào ngục.
Một số bạn học cũng đang bàn luận về chuyện này, đang ngầm thảo luận vì sao Triệu Viên lại làm ra
chuyện như vậy. Chẳng lẽ ở bên ngoài bị ức hiếp, dưới cơn điên cuồng nên đã làm ra chuyện này.
Minh Khê hoàn toàn không muốn biết động cơ phạm tội của Triệu Viên là gì. Phạm tội chính là phạm
tội, thiếu chút nữa đã giết chết người, còn tìm tòi, nghiên cứu động cơ của kẻ phạm tội làm gì? Có
lẽ, nếu như chuyện này chỉ có một mình Minh Khê bị thương thì cô sẽ còn quan tâm đến những thứ này.
Mà bây giờ, cả Phó Dương Hi và cháu trai của giáo sư Cao đều bị thương, trong lòng cô chỉ có phẫn
nộ mà thôi.
*
Chạng vạng tối hôm nay, Phó Dương Hi đến phòng hồi phục chức năng để phục hồi cơ vai bị căng.
Minh Khê đứng trên hành lang, nhìn những bệnh nhân chơi bóng ở tầng dưới của bệnh viện. Mặt trời
chiều ngả về tây, cơn gió của trung tuần tháng năm mang theo hơi nóng bức thổi tới, thổi bay mái
tóc dài của cô, áo choàng bệnh viện của cô bị hất sang một bên, lộ rõ thân hình mảnh mai.
Cô đã đổi sợi dây đỏ, xỏ miếng ngọc qua và đeo lên cổ. Trong lòng cô bình tĩnh đưa ra quyết định.
Cô hỏi hệ thống: “Được 500 điểm có thể đổi cho tôi không còn mắc bệnh nan y nữa, như vậy, 499 điểm
sau đó có thể cũng đổi được một việc
không?”
Một lúc sau, hệ thống mới phản ứng lại, có chút kinh ngạc: “Ký chủ muốn đổi cái gì? Nhưng tích lũy
của 499 điểm sau thì mới có được hào quang của nữ chính, có được hào quang của nữ chính thì cô sẽ
có tất cả, còn muốn đổi cái gì?”
Minh Khê: “Tôi muốn đổi vết thương trên bả vai phải của Phó Dương Hi được khôi phục như lúc ban
đầu.”
Hệ thống: ? Hệ thống: ?? Hệ thống: ???
“Hả?”
Minh Khê nói: “Anh không nghe lầm đâu.”
Hệ thống kinh ngạc nói: “Cô điên rồi?? Cô không biết hào quang của nữ chính có ý nghĩa như thế nào
sao? Có nghĩa là cuộc sống sau này của cô sẽ thuận buồm xuôi gió! Cô ngẫm lại xem, tất cả mọi người
sủng ái cô, tất cả mọi người là bàn đạp cho cô, chẳng lẽ đây không phải là cuộc sống mà cô muốn
hướng tới sao?”
Kỳ lạ là, Minh Khê lại không khao khát ‘cuộc sống của Triệu Viên’ mà hệ thống nói tới. Khi cô đi
lên, phải có người trở thành bàn đạp cho cô. Minh Khê không hy vọng đến một ngày, Phó Dương Hi sẽ
bị ảnh hưởng do hào quang nữ chính của cô.
“Giúp tôi đổi, có được không?” Minh Khê hỏi.
Mặc dù không cách nào lý giải, nhưng hệ thống vẫn đáp ứng cô.
“Cô không phải cứ khư khư cố chấp như vậy. Vận khí mà cô tích lũy đối với phần điểm sau 500 điểm sẽ
được chuyển qua người cậu ấy. Miệng vết thương của cậu ấy cũng sẽ nhanh chóng khỏi một cách thần
kỳ, giống như vết thương trên mặt lúc trước của cô —— Thành thật mà nói, trên người đàn ông con
trai có chút sẹo cũng không có việc gì, cô thật sự không cần thiết——”
Minh Khê lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi.”
Cô không muốn cuộc sống của mình thuận buồm xuôi gió, cô chỉ muốn Phó Dương Hi và cô ở chung một
chỗ, bình an bên nhau. Cô hy vọng những gì Phó Dương Hi khao khát, những gì cậu chân thành theo
đuổi, những gì cậu ao ước, những gì cậu yêu thích đều rơi vào tay cậu.
Lúc Minh Khê xoay người, thì Phó Dương Hi vừa bước ra khỏi phòng phục hồi chức năng. Cậu thấy Minh
Khê đứng ở đó thì nhanh chân bước tới chỗ cô. Tóc ngắn của cậu bị gió thổi lộn xộn, quần áo bệnh
nhân xanh trắng cũng bị gió thổi nâng lên. Dưới ánh chiều tà, bóng dáng cao lớn sải bước phác họa
hình bóng chàng trai vô cùng soái.
Minh Khê vẫy vẫy tay với cậu: “Bên này.”
Vì mái tóc đen, làn da trắng quá mức xinh đẹp nên rất nhiều bệnh nhân trên hành lang đều nhìn cô.
Phó Dương Hi đắc ý nhướng mày, vẻ mặt biểu cảm ‘vợ tôi thật xinh đẹp’ liếc nhìn Tiểu Lý ở bên cạnh
một chút. Kết quả, cậu nhìn thấy Tiểu Lý cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm khẩu trang nhỏ.
Cậu: “……”
Sắc mặt Phó Dương Hi thay đổi liên tục, nháy mắt mưa gió nổi lên, lạnh lẽo nhìn Tiểu Lý: “Anh nhìn
cái gì? Anh nhanh chóng xuống dưới mua bữa tối đi.”
Tiểu Lý: “……”
Tiểu Lý nhanh chóng quay người trốn đi. Phó Dương Hi lại hung dữ trừng mắt nhìn mấy người xung
quanh.
Minh Khê: “……”
“Trở về phòng thôi, đừng đứng bên ngoài nữa, chút nữa sẽ cảm lạnh đó.” “Đã vào tháng năm rồi, nóng
chết mất, làm sao lại bị cảm lạnh?”
Hai người đi về phòng. Cả đường đi, Phó Dương Hi đều trừng mắt nhìn mấy người đàn ông kia.
Phó Dương Hi không biết Minh Khê từ bỏ số điểm vận khí tích lũy sau 500 điểm, tình nguyện mất đi
hào quang của nữ chính, để cho cậu có thể khỏe mạnh như ban đầu. Nhưng mà Minh Khê cũng không biết,
trước lúc cô hôn mê, lúc thanh xà ngang kia gãy xuống, Phó Dương Hi đã kịp thời che chở cho cô và
đứa bé tránh được. Vết thương trên bả vai của Phó Dương Hi là sau khi đưa cô ra ngoài, cậu đã trở
vào một lần nữa để nhặt miếng ngọc mà cô quý nhất kia.
Những chuyện này bọn họ cũng sẽ không nói cho đối phương biết. Bọn họ sẽ chỉ nắm tay nhau, cùng
nhau bước qua tất cả để nhìn thấy ánh sao sáng lấp lánh.