Edit: Pinkie
Hai ngày sau, Minh Khê và Phó Dương Hi xuất viện. Vết thương trên bả vai của Phó Dương Hi khép
miệng cực kỳ nhanh, bác sĩ đều vô cùng kinh
ngạc. Vốn vết thương như thế này rất dễ bị nhiễm trùng lặp đi lặp lại, có thể mất ba tuần mới tháo
gạc, nhưng mà Phó Dương Hi thì không đến bốn ngày đã có thể tháo. Tuy vậy tất cả mọi người chỉ cho
rằng Phó Dương Hi trẻ tuổi, năng lực hồi phục nhanh mà thôi.
Ngày xuất viện, Triệu Viên đã bị giam giữ. Bởi vì không gây ra thiệt hại lớn về tính mạng cho ai
cả, nên cuối cùng cũng chỉ phán quyết ba năm tù. Đây là một phán quyết công bằng và chính đáng của
tòa án. Phó Thị cũng không can thiệp, nếu không thì có thể bị phán quyết nặng hơn. Trong khi đó,
bạn trai trường nghệ thuật và đám lưu manh đã vô tình tiếp sức cho cô ta gây án, cho nên bị phán
quyết bảy tháng tù giam.
Triệu Viên vào tù năm mười tám tuổi, lúc ra tù thì hai mươi mốt tuổi, cũng coi như còn trẻ, có thể
bắt đầu lại từ đầu. Nhưng vấn đề ở chỗ, chính cô ta có muốn làm lại từ đầu hay không.
Mọi chuyện đi tới bước này đã không có cách nào có thể thay đổi kết quả. Chắc chắn không ai trong
nhà họ Triệu lại muốn nhìn thấy kết quả này.
Người nhà họ Triệu vừa phẫn nộ với Triệu Viên vì thiếu chút nữa đã sát hại Triệu Minh Khê, vừa đau
khổ vì sao kết cục lại thảm hại đến như thế.
Triệu Trạm Hoài nghĩ tới chuyện, có thể là mình từ chối, không để ý tới Triệu Viên hơn chục lần,
cho nên đã kích thích Triệu Viên. Mà lần cuối cùng gặp ở gara, anh đã tỏ ra chán ghét, lạnh lùng
với em ấy, vì thế càng trực tiếp thành ngòi nổ để em ấy phóng hỏa.
Nhưng mà Triệu Trạm Hoài đặt tay lên ngực tự hỏi, người nhà anh có lỗi với Triệu Viên sao? Anh cho
là không có. Không nói đến hơn chục năm qua dốc lòng bảo vệ, cho dù sau khi tìm được Triệu Minh
Khê, phát hiện Triệu Viên không phải là con gái ruột thì cả nhà bọn anh vẫn luôn đối xử với em ấy
như ban đầu. Cho đến khi phát hiện mẹ đẻ của Triệu Viên, Trương Ngọc Phân là hung thủ đã tráo đổi
hai đứa bé năm đó, thì trong lúc nhà bọn anh ở trong trạng thái suy sụp mới đuổi Triệu Viên ra khỏi
nhà họ Triệu. Cũng
không phải chỉ là bởi vì không có cách nào đối mặt với Triệu Viên, con gái của hung thủ, mà cũng là
do, với tình huống đó, bọn anh còn để Triệu Viên ở trong nhà thì chẳng phải sẽ có lỗi với Triệu
Minh Khê, đứa trẻ bị lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chịu đựng bao nhiêu khổ sở sao? Thậm chí, cũng vì
nghĩ đến chút tình cũ, bọn anh cũng không bảo em ấy bồi thường, cũng không báo chuyện em ấy xui
khiến Trương Ngọc Phân chạy trốn cho cảnh sát.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn đi tới bước đường như ngày hôm nay. Có lẽ, nhà bọn anh đã dạy dỗ thất bại.
Lúc còn nhỏ, cha Triệu, mẹ Triệu dạy cho bọn anh là phải có được những gì mình muốn bằng mọi giá.
Lúc cuộc sống của bọn anh tốt đẹp thì phương thức giáo dục này chắc chắn làm cho bọn anh có thêm
động lực. Nhưng mà cha Triệu, mẹ Triệu lại quên mất không giáo dục bọn anh, lúc gặp phải khó khăn
thì nên làm thế nào. Vì vậy, khi cuộc sống của Triệu Viên từ biển cả rộng lớn trở về con sông đầy
bùn thì em ấy vẫn nghĩ phải cướp đoạt bằng mọi giá, cuối cùng đã đi lạc đường.
Ở một góc độ nào đó mà nói, bà nội nhận nuôi Triệu Minh Khê đã giáo dục Triệu Minh Khê thành công
hơn cả cha Triệu và mẹ Triệu. Ít ra, Triệu Minh Khê đã học được cách kiên cường và trưởng thành
trong nghịch cảnh.
Chuyện này làm cho người nhà họ Triệu suy nghĩ lại rất nhiều. Chỉ là, chuyện đã đến nước này, hết
thảy mọi thứ đều không còn có thể vãn hồi được nữa.
*
Sau khi người nhà họ Triệu dò hỏi được thời gian Minh Khê xuất viện thì đã lái xe tới khu vực bên
cạnh bệnh viện từ sớm, đợi tận mấy tiếng đồng hồ. Lúc Minh Khê còn nằm viện, khu vực xung quanh
thang máy đều có người của nhà họ Phó, bọn họ không có cách nào tới gần. Bây giờ Minh Khê ra viện,
trước lúc lên xe, bọn họ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Minh Khê một chút.
Chỉ một lúc sau, Minh Khê bước ra lên xe. Cô mặc một bộ đồ thể thao màu xám, tóc buộc đuôi ngựa,
chiếc cổ thon gọn trắng nõn, trông rất có tinh thần, đang nói chuyện với cháu trai của giáo sư Cao
cũng xuất viện hôm nay.
Tận mắt nhìn thấy Triệu Minh Khê không sao, toàn thân trên dưới đều hoàn hảo, không chút tổn thương
nào, cũng chỉ là nằm viện mấy ngày nên gầy hơn một chút thì cuối cùng, tất cả người nhà họ Triệu
cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đợi trong xe, nhìn xe của nhà họ Phó nghênh ngang rời đi, theo sau là xe của nhà họ Đổng,
giống như định mở tiệc tẩy trần cho Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi, còn có cả cháu trai của giáo sư
Cao nữa. Hai chiếc xe đều chạy về một hướng.
Lần này, bọn họ không đi theo. Bởi vì Minh Khê bây giờ trông rất hài lòng. Cô có người yêu, bạn bè,
người thân, cái gì cũng không thiếu. Bọn họ đối với cô mà nói có thể cũng chỉ là một dấu vết trong
ký ức, và không cần thiết phải sửa chữa. Bọn họ mà đi theo, ngược lại giống như biến thành khách
không mời mà đến, làm rối loạn mọi thứ.
Triệu Vũ Ninh mở miệng nói trước: “Sau này không phải là Minh Khê sẽ kết hôn với Phó Dương Hi đó
chứ?”
Triệu Trạm Hoài nhớ lại cú đấm thô bạo của Phó Dương Hi lên mặt Triệu Mặc, thế mà anh còn có tâm
trạng bật cười, nói: “Vậy thì chỉ sợ Triệu Mặc sẽ tức chết.”
Cha Triệu nhìn chằm chằm chiếc xe đằng xa, không vui nhíu mày, nói: “Tuổi còn nhỏ, mới mười tám
tuổi, nói chuyện kết hôn gì chứ? Hơn nữa, cha rất không coi trọng thằng nhóc nhà họ Triệu kia,
thằng nhóc kia hoàn toàn không hiểu lễ tiết, ở cùng một chỗ với Minh Khê lâu như vậy mà cũng không
nghĩ tới chuyện tới gặp cha vợ một chút. Nhiều tiền cũng chưa chắc sẽ thương người, cha nghĩ rằng
vẫn nên tìm một người ở rể sẽ tốt hơn.”
Triệu Vũ Ninh: “Cha, cha không coi trọng thì có thể làm được gì, dù sao chị ấy kết hôn cũng sẽ
không mời chúng ta.”
Cha Triệu: “……”
Triệu Trạm Hoài: “……” Mẹ Triệu: “……”
Người nhà họ Triệu ngồi trong xe lập tức rơi vào im lặng. Là bọn họ đã phụ chân tình của Triệu Minh
Khê trước. Giống như ly thủy tinh bị vỡ vậy, có nhiều thứ vỡ rồi là vỡ, không thể trở về tình trạng
ban đầu được. Lúc trước, bọn họ cho rằng có thể bù đắp, nhưng nếu ngay từ đầu Minh Khê đã không có
đủ hơi ấm từ bọn họ thì bây giờ làm sao bù đắp được. Chỉ sợ đến ngày cô kết hôn, nhà bọn họ thực sự
sẽ không có tên trong danh sách khách mời.
“Về đi.” Cha Triệu nặng nề nói.
Triệu Trạm Hoài nhìn hốc mắt mẹ Triệu đỏ bừng, im lặng không nói lời nào qua gương chiếu hậu thì
thở dài trong lòng. Anh quay đầu xe, lái xe về nhà.
Triệu Vũ Ninh tự biết mình đã lỡ lời, làm cho bầu không khí xung quanh trầm xuống, vậy nên vội vàng
nói: “Nhưng mà cuộc đời dài như vậy, có ai nói trước được điều gì đúng không ạ? Ai biết sẽ xảy ra
chuyện gì, có lẽ tương lai, một ngày nào đó, Minh Khê sẽ hòa thuận với chúng ta?”
Con người mà, dù sao ai cũng ôm chút hy vọng.
Ba người kia nghe cậu ấy nói như vậy thì ít nhiều cũng có chút an ủi.
Triệu Trạm Hoài nhìn Triệu Vũ Ninh một chút, nghĩ thầm, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra Triệu
Vũ Ninh đã tiến bộ rất nhiều, không còn không hiểu chuyện như trước đây nữa. Đây có lẽ là chuyện
khiến người ta cảm
thấy được an ủi duy nhất trong số rất nhiều điều tồi tệ xảy ra suốt nửa năm qua.
*
Minh Khê và Phó Dương Hi xử lý xong chuyện dọn nhà của giáo sư Cao thì mới trở về trường.
Lúc vừa tới trường thì hai người đã được đám đàn em trong lớp chào đón trong nước mắt. Sắp thi đại
học mà còn xảy ra chuyện như vậy, thật là khiến cho tất cả mọi người sốt ruột. Thậm chí còn có hai
đàn em bưng chậu than đến chỗ hành lang, bảo hai người bọn họ nhảy qua. Minh Khê cảm thấy chuyện
này rất ngu ngốc, nhưng không chịu nổi nhiệt tình của mọi người cho nên cũng nhảy qua.
Phó Dương Hi nhìn thấy tư thế nhảy của cô đáng yêu muốn chết, thế là đứng ở phía đối diện tiếp cô.
Kha Thành Văn và đám đàn em còn muốn ồn ào thì mặc dù thầy trưởng khối đến muộn nhưng vẫn cầm thước
vội chạy tới, quát: “Không còn mấy ngày nữa là phải thi đại học, mấy người các cô cậu còn ầm ĩ gì
đó! Lư Vương Vĩ đâu?!!”
Lư Vương Vĩ ngồi trong văn phòng hắt hơi một cái. Thôi rồi, tiền thưởng thành tích tháng năm lại
không có nữa rồi.
Chuyện Triệu Viên phóng hỏa rồi bị bắt đã làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi trong trường. Thầy và
trò trong trường đều bị sốc, những chuyện thế này chỉ nhìn thấy trong phim truyền hình mà thôi.
Cuối cùng Triệu Viên lại làm ra chuyện phá vỡ tam quan thế kia.
Bởi vì trước lúc này, Triệu Viên hầu như không đi học cả học kỳ, nếu có đi học thì cũng thường
xuyên mặc đồ lộ đùi, cả lớp nâng cao cảm thấy cậu ấy rất xa lạ. Bởi vậy khi nghe chuyện này, không
ai trong lớp nâng cao cảm
thấy không thể tưởng tượng được —— Trên thực tế, lúc trước có người trong lớp bọn họ đã cảm thấy
tinh thần của Triệu Viên có chút không ổn.
Nhưng mà cho dù như thế nào thì tâm tình của mọi người vẫn thật phức tạp, dù sao thì cũng là bạn
học ba năm trời, thế mà lại làm ra vụ án hình sự như thế. Trong đó, người có tâm tình phức tạp nhất
không ai khác ngoài Bồ Sương và Ngạc Tiểu Hạ, một người từng là bạn của Triệu Viên, một người là kẻ
thù của Triệu Viên. Giữa tiếng bàn tán ầm ĩ, hai người liếc nhau một cái rồi sau đó dời mắt.
*
Vào cuối tháng năm, trời mùa hạ đổ mấy cơn mưa lớn.
Người của lớp chuyên phát hiện ra một chuyện rất hiếm gặp. Gần đây, sau khi tan học, Thẩm Lệ Nghiêu
không trực tiếp về nhà hoặc đi phòng thí nghiệm nhà trường dành riêng cho cậu ấy mà ở lại dạy bổ
túc cho các bạn cùng lớp chuẩn bị thi đại học, giúp bọn họ trong thời gian gấp rút này để bọn họ có
thể vượt qua cánh cửa của kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đậu trường đại học mà bọn họ mong muốn.
Nhóm người Diệp Bách cảm thấy không thể tin được, cảm giác Thẩm Lệ Nghiêu thực sự không phải là
Thẩm Lệ Nghiêu. Những người khác trong lớp cũng nghi ngờ không biết có phải Thẩm Lệ Nghiêu bị xuyên
hồn hay không.
“Nhìn cái gì vậy? Tớ đã được tuyển rồi, đang nhàn rỗi.” Thẩm Lệ Nghiêu viết phân tích đề tài trên
giấy trắng cho những người xung quanh, lạnh lùng nói, mí mắt vẫn không thèm nâng lên.
Giọng điệu nói chuyện thờ ơ này xác thực đúng là Thẩm Lệ Nghiêu rồi. Nhóm người Diệp Bách nhìn
nhau, do dự không biết có ở lại chờ Thẩm Lệ Nghiêu hay không.
Trước kia quả thực Thẩm Lệ Nghiêu sẽ không làm những này, mặc kệ ai đến hỏi cậu ấy để tìm kiếm sự
trợ giúp, thậm chí là thầy Khương chủ nhiệm lớp đến tìm cậu ấy hỏi mấy câu râu ria thì đều bị cậu
ấy trả lại bốn chữ “lãng phí thời gian”.
Đó là lý do vì sao Nghiêu thần được gọi là Nghiêu thần, không phải chỉ bởi vì hằng năm cậu ấy đều
nhận được huy chương vàng trong các cuộc thi lớn nhỏ, mà còn bởi vì cậu ấy gần như lạnh lùng, vô
tình. Nói thực ra, một số bạn nam cảm thấy cậu ấy đáng gợi đòn, nhưng mà đám con gái lại thích kiểu
khoe khoang của cậu ấy.
Có thể là do lần trước thua Triệu Minh Khê ở trận chung kết, nhóm người Diệp Bách cảm giác trên
người cậu ấy loáng thoáng phát sinh một chút biến hóa, cụ thể chỗ nào thay đổi thì cũng không rõ,
nhưng tóm lại cảm giác này giống như vị thần ở trên cao bị kéo xuống.
Thẩm Lệ Nghiêu cụp mắt xuống, mím chặt môi tính toán trên tờ giấy. Mặc dù trong lòng cậu vẫn còn
kháng cự với những lời Triệu Minh Khê nói ngày đó, nhưng mà sau đó cậu cũng suy nghĩ sáng tỏ một
vài chuyện. Vừa sinh ra, cậu đã ở vạch đích, tự cho mình rất ưu tú, tự cho mình có nhiều tài nguyên
mà coi thường hết tất cả mọi thứ, tự cho tất cả mọi người ngửa đầu nhìn cậu là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà như vậy, cậu có thể chỉ nhận được sự sùng bái. Nếu như lúc cậu lại gặp được người mà mình
thích mà cậu vẫn như trước đây thì cổ của đối phương sẽ đau, sớm muộn gì đối phương cũng tìm cách
bỏ cậu mà đi. Có lẽ chỉ có khi cậu cũng học được cách làm thế nào để thích người khác, làm thế nào
để đối tốt với người khác thì cậu mới có tư cách để được yêu mến sâu đậm hơn, không liên quan đến
gia cảnh, ngoại hình, thành tích.
Thẩm Lệ Nghiêu không nghĩ tới có một ngày Triệu Minh Khê cũng có thể dạy cho cậu những điều này.
—— Cậu vẫn còn thích cô, mà cô đã không bao giờ tiếp tục quay đầu lại nữa.
Đương nhiên, Thẩm Lệ Nghiêu tuyệt đối không thừa nhận mình cũng nhìn thấy một phẩm chất chói lọi từ
Phó Dương Hi mà cậu chưa từng nhìn thấy trước kia. Cậu chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét hành vi cậu
ta cố ý vén tay áo lên để lộ dây buộc tóc của Triệu Minh Khê ra ở trên sân bóng rổ.
*
Tiếp theo, có ba sự kiện lớn bận rộn.
Sau khi Phó Dương Hi hồi phục vết thương, cũng không biết trên sân bóng rổ cậu đã xảy ra xung đột
gì với Thẩm Lệ Nghiêu —— Mặc dù không có đánh nhau nhưng mà cũng giương cung bạt kiếm một hồi lâu.
Sau khi trở về, ba ngày liên tiếp cậu đều không ăn cơm tối. Sau khi giảm 2kg, cuối cùng cậu cũng
nhẹ hơn Thẩm Lệ Nghiêu. Chỉ là sau đó, mây đen trước mặt cậu càng âm u hơn.
Đối với chuyện này, Minh Khê: “… ”
Sau đó chính là cuộc thi toàn quốc và kỳ thi đại học.
Cuộc thi toàn quốc không có tập huấn. Phó Dương Hi đưa Minh Khê đi thi là xong. Lần này, thành tích
sau đã tích lũy được 500 chồi non chính là thành tích thực sự của Minh Khê. Mặc kệ thi thế nào thì
Minh Khê đều cũng hài lòng.
Hai ngày diễn ra kỳ thi đại học rất nóng, ai cũng nóng đến mức chảy mỡ. Trong tình huống sắp bị cảm
nắng, tất cả mọi người đã thi xong, rốt cuộc ai cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi thi xong, đám người lớp quốc tế xé giấy, rượt đuổi đùa giỡn nhau, tất cả đều giống như bị
điên. Những tờ giấy màu trắng bay đầy trời, ngập
tràn dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Trong bầu không khí điên cuồng và nóng như thiêu, Minh Khê vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Không phải
phần lớn lớp chúng ta sẽ xuất ngoại sao?
Cuối tháng chín đã ở nước ngoài, vì sao thi xong đại học lại kích động như thế?”
Phó Dương Hi mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, không biết cậu tìm được sợi dây chuyền mặt
đầu lâu màu vàng đen ở đâu để đeo trên cổ. Lần trước Minh Khê nói cậu đeo cái này đẹp trai, làm cho
lần đầu gặp mặt trong lòng cô như con nai tơ nhảy loạn. Vì thế cậu đắc ý, không tháo xuống.
Cậu dựa trên tường, nghiêm túc xé sách của mình, nhướng mày nói với Minh Khê: “Khẩu trang nhỏ, đó
là cảm giác nghi thức, hiểu chưa?”
Minh Khê: “……”
Cảm giác nghi thức cái gì, tớ nhìn ra cậu chỉ là cũng muốn xé sách đó chứ?!
“Tại sao bỗng nhiên trong hộc bàn của tớ lại có quyển từ điển Hán ngữ?” Phó Dương Hi rút cuốn từ
điển dày cộm ra khỏi hộc bàn.
Minh Khê nói: “Là của tớ, chạy thế nào mà chạy vào hộc bàn của cậu thế?” Phó Dương Hi đưa cho cô:
“Cậu còn cần sao? Mang về à.”
Minh Khê: “Không được, quá nặng, cứ để ở đây trước, chờ đến lúc sẽ có lớp mười một tới mượn sách,
đến lúc đó cho đàn em là được.”
Phó Dương Hi: “……”
Phó Dương Hi tức giận nói: “Khẩu trang nhỏ, sao cậu lại như thế? Có còn yêu thích việc học không?
Quyển từ điển dày như vậy, phải tốn tới năm, sáu mươi Tệ đó!”
“……” Minh Khê chồm người qua sờ trán cậu: “Cậu phát sốt sao?”
Mặt Phó Dương Hi bỗng đỏ lên, nhét từ điển vào trong hộc bàn lại lần nữa.
Minh Khê cảm thấy cậu kỳ kỳ quái quái, trước lúc cậu nhét vào lại vào hộc bàn, thì cô đã đột nhiên
rút quyển từ điển từ trong tay cậu ra.
“Chờ đã, đừng ——”
Phó Dương Hi còn chưa nói xong thì Minh Khê đã lật quyển từ điển dày cộm kia ra. Ánh sáng mặt trời
chiếu vào từ cửa sổ, kẹp giữa cuốn từ điển rỗng ruột là một hộp gấm màu xanh đậm tinh xảo.
Lúc Minh Khê bất ngờ lật quyển từ điển thì hộp gấm cũng đột ngột được mở ra. Ở trên trong là hai
chiếc nhẫn màu bạc.
“……”
Tim Minh Khê bỗng hẫng một nhịp.
Phó Dương Hi đứng dậy, mặt đỏ như cắt ra máu. Cậu vốn định để Minh Khê mang quyển từ điển về nhà,
sau đó, lúc cậu bố trí bầu trời đầy sao thì ám chỉ để khẩu trang nhỏ lật quyển từ điển ra. Nhưng mà
không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, lần này cũng giống như đèn trang trí lần trước,
hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Mỗi chiêu Khương Tu Thu đưa ra đều vô dụng. Con chim nhỏ trong
lòng Phó Dương Hi rơi lệ, phải chăng tình yêu tuổi mười tám đã định trước là phải luống cuống tay
chân. Đã như vậy, cậu cũng không chờ thêm một phút, thêm một giây nào nữa.
“Khẩu trang nhỏ, đưa tay cho tớ.” Phó Dương Hi cúi đầu nhìn Triệu Minh Khê.
Hô hấp của Minh Khê dừng lại, cô ngẩng đầu lên.
Mặc dù lời lẽ cũ rích này rất phàm tục, nhưng mà a a a —— đáng chết làm sao cô lại động tâm thế
này?!
Ánh hoàng hôn màu vàng cam ấm áp từ cửa sổ phía sau chiếu vào, bóng dáng cao lớn của chàng trai đổ
trên người cô. Phó Dương Hi khẽ cúi đầu nhìn cô, cậu nhướng mày, vẫn như lúc mới gặp, hăng hái,
mãnh liệt như mặt trời mới mọc.
Minh Khê ôm quyển từ điển vào trong ngực, lúc đối diện với ánh mắt của cậu, tim cô vẫn đập rất
nhanh.
Là Phó Dương Hi.
Minh Khê xác định, đời này chính là cậu ấy.
Giữa âm thanh ồn ào của đám người trong lớp, vụn giấy bay lả tả như tuyết rơi, mặt của Minh Khê
nóng lên, đưa tay ra cho Phó Dương Hi cầm.
Phó Dương Hi trông vừa ngượng ngùng lại nghiêm túc, lấy một chiếc nhẫn ra, từ từ khóa chặt
cô.