Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 67




Edit: Pinkie

Hôm nay Triệu Viên trở lại ký túc xá của công ty, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.

Mỗi phòng ký túc xá có sáu bạn nữ ở, Triệu Viên nằm ở giường trên, rất gần với đèn trên trần nhà ố

vàng. Cô có thể nhìn thấy mấy con côn trùng nhỏ ngoài cửa sổ bay vào, bay tới bay lui quanh bóng

đèn.

Triệu Viên nhớ tới trước đây mình ở biệt thự nhà họ Triệu, chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ côn trùng

bay nào trong phòng, trong hoa viên sẽ có nhưng mà Triệu Trạm Hoài thuê người làm vườn rất chuyên

nghiệp, phun thuốc diệt côn trùng thường xuyên nên ngay cả đến mùa xuân, thì cũng không có ong.

Cô cố nhịn tiếng con trùng bay vù vù, nhắm mắt lại, cong chân lên, nhưng khi trở mình lại đạp phải

một đống quần áo. Trong lòng Triệu Viên lại dâng lên nỗi oán giận. Phòng trước kia của cô còn lớn

hơn ba cái phòng ký túc xá này cộng lại. Phòng quần áo cũng rộng tới mười mấy mét vuông, quần áo

hàng hiệu, đồ trang sức đều tùy ý mình sắp xếp. Khi đó, cô không hề biết hai chữ ‘túng quẫn’ là gì,

bởi vì chỉ cô muốn thì nhà họ Triệu đều sẽ mua cho cô, trừ những thứ đắt đến mức không hợp lẽ

thường như máy bay.

Nhưng nơi này, tủ quần áo ký túc xá rộng không đến nửa mét, hoàn toàn không đủ dùng, thế là cô

không thể không chất chồng quần áo trên giường. Cả chiếc giường đơn vô cùng lộn xộn, quần áo để

trên đó bị nhăn nhúm cả, khi mặc lên người thì hoàn toàn không còn khí chất như trước kia. Bây giờ,

ngay cả ngủ cũng không có cách nào duỗi thẳng chân.

Ngay sau đó, có mấy cô gái từ phòng vũ đạo trở về, vào ký túc xá, đóng cửa lại vang lên tiếng

‘cạch’. Trong đó số đó nhuộm tóc màu hồng, mới tháng ba mùa xuân mà đã mặc một cái quần ngắn và áo

lót nhỏ nóng bỏng. Một người khác thì tóc nhuộm màu xanh đậm, phong cách ăn mặc trung tính, trên

miệng đang ngậm một điếu thuốc, trong tay cầm một cái chậu quần áo đã lâu không giặt.

Triệu Viên nhắm chặt mắt quay mặt vào tường. Nhưng mà mùi mồ hôi trong không khí, mùi lên men của

nhiều loại quần áo của nhiều người nhét trong một phòng ký túc xá, rồi mùi sơn móng tay, mùi đồ ăn

bên ngoài trộn lẫn vào nhau, tạo thành tổ hợp mùi khiến người ta buồn nôn, chui vào trong mũi cô.

Triệu Viên siết chặt ga giường, dạ dày cuồn cuộn.

Hết thảy đều không giống như trong tưởng tượng của cô. Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Triệu Viên

mới phát hiện cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu khó khăn.

Sau khi cô ký hợp đồng với người đại diện, vốn tưởng rằng có thể trực tiếp tiến vào giới giải trí,

nhanh chóng nổi tiếng như bao người. Nhưng mà không nghĩ tới, dưới trướng của người đại diện còn có

rất nhiều cô gái giống như cô, thậm chí còn xinh đẹp hơn cô, biết nhảy múa hơn cô.

Hơn nữa, những thực tập sinh này trình độ cao thấp không đều, thậm chí có người mới học tới tiểu

học. Giống như cô gái nhuộm tóc hồng, trong miệng lúc nào cũng mắng chửi “đồ lợn”, “đồ chó đẻ”. Cô

gái nhuộm tóc màu xanh thì không thích nói chuyện, cực kỳ không thích sạch sẽ, đồ lót ngâm cả mười

ngày mới giặt.

Chỉ có ba máy giặt bên ngoài ký túc xá, nhưng hàng chục thực tập sinh chen chúc chờ đợi. Sau khi

thấy có người ném đồ lót hơn mười ngày chưa giặt vào máy giặt thì Triệu Viên cũng chỉ có thể bắt

đầu tự giặt đồ lót bằng tay.

Cô trơ mắt nhìn cuộc sống của mình từng chút từng chút rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng mà của

Triệu Minh Khê lại thuận buồm xuôi gió. Không cam lòng và oán giận dần dần tích tụ trong lòng cô,

làm cho ý hận trong cô càng ngày càng sâu hơn.

Một ngày tháng tư, Triệu Viên tới công ty của Triệu Trạm Hoài tìm anh ấy. Trong tất cả người nhà họ

Triệu, Triệu Trạm Hoài đối với Triệu Viên mà nói là có ý nghĩa không bình thường. Đây là anh trai

mà từ nhỏ đến lớn cô sùng bái nhất, ngưỡng mộ nhất và yêu quý nhất.

Lúc cô ở trong ký túc xá thực tập sinh chật hẹp, thậm chí còn mơ thấy Triệu Trạm Hoài lái xe tới,

đưa cô về nhà. Cô hy vọng Triệu Trạm Hoài có thể nhớ tới một chút tình cũ, giúp đỡ cô một chút, cho

cô một chút tiền, hoặc nói vài tiếng với công ty giải trí, hoặc chỉ là một câu an ủi.

Nhưng mà không nghĩ tới, liên tục đi tìm Triệu Trạm Hoài khoảng mười lần, thì có tới tám lần bị bảo

vệ công ty trực tiếp từ chối ngoài cửa, còn ba lần thiếu chút nữa đuổi kịp xe của Triệu Trạm Hoài

nhưng không biết Triệu Trạm Hoài có nhìn thấy cô hay không mà lái xe nghênh ngang rời đi trước mặt

cô. Cho đến lần cuối cùng, Triệu Viên đã gặp được Triệu Trạm Hoài ở gara xe dưới tầng hầm.

Triệu Trạm Hoài cũng đã phiền muộn vì bị Triệu Viên quấy rối không thôi. Anh không biết bây giờ

Triệu Viên còn tìm tới mình để làm gì, nếu còn có một chút tự hiểu thì sẽ cách nhà bọn họ ra xa một

chút.

Khi nghe Triệu Viên nói muốn tiền thì Triệu Trạm Hoài tức giận đến mức bật cười: “Triệu Viên, em

cần phải rõ ràng trước, nhà chúng tôi không nợ em cái gì cả.”

“Là mẹ em đổi con, mẹ em là hung thủ làm tổn thương người nhà chúng tôi, làm cả gia đình chúng tôi

tan nát. Hơn chục năm trước, cả nhà chúng tôi đã hao tốn bao nhiêu tiền của trên người em, không

tới ngàn vạn thì cũng tới

mấy trăm vạn đúng không? Thậm chí, nhà chúng tôi cũng đã nghĩ tới tình cũ, không đòi lại. Dưới tình

huống như vậy, tôi không hiểu em còn ôm tâm tình gì mà tới tìm tôi đòi tiền.”

Mặt của Triệu Trạm Hoài rất khó coi: “Lòng tham không đáy, nếu em còn tiếp tục dây dưa, lại ngồi

chờ trước cổng công ty thì tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Nước mắt Triệu Viên như những hạt đậu rơi xuống, chặn trước xe của Triệu Trạm Hoài, nói với anh:

“Anh, mẹ em là hung thủ đổi con, nhưng mà em có lỗi gì cơ chứ?”

“Em nghĩ rằng chúng tôi không biết ai là người gửi tin nhắn để Trương Ngọc Phân chạy trốn sao?”

Mặt mũi Triệu Viên trắng bệch.

Triệu Trạm Hoài nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, nói: “Cô Trương, xin giữ lại cho mình chút mặt mũi,

tốt xấu gì cũng nhận được giáo dục của nhà chúng tôi hơn chục năm, đừng có trở thành người như mẹ

đẻ của cô!” Nói xong, Triệu Trạm Hoài bỗng giẫm mạnh chân ga, nói với Triệu Viên: “Tránh ra!”

Triệu Viên không dám tin Triệu Trạm Hoài lại đối xử với mình như thế, mới đầu cô không nhúc nhích,

nhưng khi chiếc xe của Triệu Trạm Hoài lao tới, máu huyết của cô bắt đầu dồn lên đỉnh đầu, lúc này

mới hoảng sợ né ra.

Thế là Triệu Trạm Hoài rẽ ngoặt, xe nghênh ngang rời đi.

Triệu Viên đứng lặng yên tại chỗ, đã gần đầu tháng năm mà toàn thân cô lại lạnh buốt. Vừa rồi, cô

đã nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Triệu Trạm Hoài.

Triệu Viên lại hồn bay phách lạc trở lại ký túc xá thực tập sinh. Trong ký túc xá có người nghe nói

cô đi tìm Triệu Trạm Hoài thì có người âm dương quái khí giễu cợt một câu: “Đã có anh trai có tiền,

còn tới đây đấu đá, giành chỗ với chúng ta làm gì?”

Móng tay Triệu Viên báu mạnh vào lòng bàn tay, cố nén xúc động muốn xé rách mặt cô gái kia.

Một lát sau, trợ lý quản lý của người đại diện đến kiểm tra phòng, quát lớn một tiếng, bảo các cô

không được nháo loạn, cũng không được dùng quá nhiều đồ điện công suất lớn, mùa này rất dễ xảy ra

hỏa hoạn. Anh ta nói nếu muốn sấy tóc, thì phải xuống dưới lầu mà sấy vì công suất của máy sấy quá

lớn. Anh ta còn nói mấy ngày trước một tòa nhà văn phòng ở thành phố này đã bị cháy, mặc dù đã cứu

hỏa thành công, nhưng vẫn tổn thất hơn trăm vạn, bây giờ còn chưa điều tra được nguyên nhân hỏa

hoạn là gì.

“Cháy?” Triệu Viên sững sờ hỏi một câu.

Cô ngẩng đầu nhìn côn trùng nhỏ trên trần nhà, không biết nghĩ đến cái gì, cứ gắt gao nhìn chằm

chằm như vậy. Mấy người trong ký túc xá thấy cô kỳ lạ như vậy thì cho là cô bị cái gì đó kích

thích, ai nấy đều nổi da gà, dứt khoát đi vòng qua cô.

*

Học kỳ hai của lớp mười hai trôi qua cực kỳ nhanh, Mùa đông lạnh giá, hà hơi thở ra đã kết thành

băng thoáng qua trong chớp mắt, mùa xuân vô cùng ngắn ngủi, Minh Khê đang bận rộn bắt đầu nghênh

đón tháng năm.

Mặc dù hầu hết học sinh trong lớp quốc tế đều sẽ xuất ngoại, nhưng mà tất cả đều cảm nhận được sự

cấp bách của học kỳ cuối cùng, ngay cả ở trong lớp hay căn tin trường.

Bắt đầu từ học kỳ này, số lần lên lớp ngủ của Phó Dương Hi ít đi rất nhiều, chiếc gối mà Minh Khê

mua cho cậu không có đất dụng võ. Sau khi cậu giặt sạch thì để trên ghế salon ở nhà.

Mỗi ngày Minh Khê đều luyện đề, còn cậu thì lười biếng tựa đầu, tai đeo tai nghe chống ồn, lật

sách, hoặc chỉ ngốc nghếch nhìn chằm chằm Minh Khê, giống như trên mặt Minh Khê nở hoa vậy. Mặc dù

bây giờ cậu cũng không

nghiêm túc học tập, nhưng mà so với mấy học kỳ trước lên lớp đều ngủ, tan học gây chuyện thì đã tốt

hơn rất nhiều.

Tháng trước Phó Dương Hi không gây ra chuyện gì, lần đầu tiên trong ba năm qua Lư Vương Vĩ nhận

được tiền thưởng, quả thực thầy ấy đã vui đến phát khóc.

Bọn đàn em trong lớp thì hồn bay phách lạc. Phó Dương Hi mặc dù hung dữ, mặc dù tính tình không dễ

chọc nhưng là người gắn kết cả lớp. Mà bây giờ, cậu giống như một vị vua trẻ dần trưởng thành, dần

dần không còn nguyện ý làm lão đại, dẫn đầu bọn họ làm chuyện xằng bậy nữa mà là một người đàn ông

thành thục vì bạn gái, vào mùa hè thì mua kem, vào mùa đông mua nước đường đỏ. Chính như thế làm

cho bọn họ không khỏi thương cảm. Sắp tốt nghiệp, Triệu Minh Khê có lẽ sẽ mãi mãi ở chung một chỗ

với Phó Dương Hi, nhưng mà những người bọn họ phải đi theo con đường riêng của mình.

Ngày hôm nay, sau khi tan học, thậm chí có người lại chỗ Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ngẫu hứng

đọc một bài thơ: “Oh! Thanh xuân!”

“…..” Minh Khê giật nảy mình, quay đầu nhìn đàn em kia.

Đàn em kia tiếp tục rống lên đến đau lòng: “—— Luôn luôn phải trôi qua sao?!”

Có người tiếp một câu: “Giống như dây chuyền đầu lâu vàng đen trên cổ lão đại, đã hoàn toàn biến

mất không thấy sao?”

“Cái quái gì thế? Lăn!” Phó Dương Hi tỏ vẻ ghét bỏ, cuộn một quyển sách ném tới. Bạn nam kia nhanh

chóng trốn đi, quyển sách đập vào bảng đen phát ra tiếng vang lớn. Cả lớp lập tức cười ồ lên, không

khí tràn ngập sự vui vẻ.

Minh Khê cũng cười, đột nhiên cảm giác cảnh tượng này khá quen thuộc. Cô nghĩ lại, đây không phải

là không khí sôi nổi trong lớp khi cô đề xuất

với thầy Lư Vương Vĩ là muốn ngồi cùng bàn với Phó Dương Hi ở học kỳ trước đó sao?

Quả thực gần giống nhau như đúc, ký ức quả nhiên luân hồi. Thoáng chốc cứ tưởng như chuyện vừa xảy

ra hôm qua, nhưng đến khi nhìn kỹ lại thì đã trôi qua hơn nửa năm rồi.

Thấy Minh Khê nhìn qua, Phó Dương Hi bỗng đỏ mặt tới mang tai, nhanh chóng cứu vớt chút hình tượng

của mình: “Đừng nghe cậu ấy nói hươu nói vượn, cái gì mà dây chuyền vàng đen cơ chứ, khiếu thẩm mỹ

của tớ mà tệ như vậy sao?! Chủ yếu là ngày đó, Kha Thành Văn và mấy người kia ở ngoài trường cá

cược xe máy, không ăn mặc smart một chút thì không đủ để nghiền ép khí thế của đối phương.”

Kha Thành Văn ở phía sau như con rùa đen ló đầu tới hỏi: “Chờ đã, là tớ cá cược? Làm sao mà tớ nhớ

là anh Hi, cậu ——”

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Dương Hi bắn tới. Kha Thành Văn: “……fine.”

Kha Thành Văn: “Nhớ ra rồi, là tớ.”

Minh Khê buồn cười đến chết đi được, nói: “Thật ra cũng còn được, rất hợp với cậu.” Rất hợp? Có ý

gì? Ý của cậu ấy là lúc ấy trông cậu rất smart sao?

Phó Dương Hi thẹn quá hoá giận, vừa muốn mở miệng, thì Minh Khê đã nói tiếp: “Lúc cậu ghé mặt lên

bàn, ôm áo khoác, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn tớ, tớ đã cảm thấy rất ngầu và đẹp

trai. Chính là cảm giác này, cậu có biết không?”

Minh Khê vẽ một trái tim nhỏ trên vở, sau đó dấu mũi tên xuyên qua.

Phó Dương Hi giả bộ như hững hờ liếc qua, kết quả thiếu chút nữa bị sặc. Cậu ho một tiếng, lật vài

trang sách trên tay, cố gắng làm cho mình nghiêm túc hơn một chút, nhưng vành tai vẫn không thể

kiềm chế được mà đỏ bừng.

Minh Khê thích đùa giỡn Phó Dương Hi, nhìn cậu như vậy thì cười ha ha.

Kha Thành Văn ở bên cạnh: “——”

Miệng của con gái chính là quỷ gạt người. Cậu dám đánh cược, lần đầu tiên Triệu Minh Khê nhìn thấy

Phó Dương Hi, tuyệt đối không có vừa gặp đã yêu. Nói tới đây, trong lòng Kha Thành Văn có mối nghi

hoặc, không thể không hỏi.

Cậu hỏi Triệu Minh Khê: “Vậy ngày đầu tiên cậu chuyển lớp, cậu liều mạng hít anh Hi làm gì thế?”

Phó Dương Hi cũng nhớ tới chuyện này, nhanh chóng vểnh tai lên nghe.

Minh Khê nhìn bây giờ chậu cây của mình đã tích lũy được hơn sáu trăm chồi. Đương nhiên, cô cũng

từng xoắn xuýt, không biết có nên nói ra chân tướng cho Phó Dương Hi biết hay không, nói cho cậu

rằng từ đầu cô tiếp cận cậu là để hít vận khí của cậu. Nhưng Minh Khê lại nghĩ, thật ra có nói với

cậu ấy hay không thì cũng không quan trọng, nói ra lại làm cho Phó Dương Hi thêm đau lòng.

Cô biết Phó Dương Hi sẽ không bởi vì những chuyện như vậy mà cáu kỉnh với cô, hoặc chỉ cần dỗ dành

một chút là tốt thôi, cậu ấy luôn rất dễ dụ dỗ. Thế nhưng mà cậu ấy sẽ khổ sở, cô cũng sẽ rất đau

lòng. Dù sao quan trọng là sau này, cô không còn bởi vì hít vận khí mà tới gần cậu ấy nữa. Cô đã

thực tâm thích cậu ấy.

Thế là, Minh Khê nói dối có thiện ý: “Thật ra khoảng thời gian kia, cũng bởi vì trên người anh Hi

của mùi hương sữa tắm rất dễ chịu, tớ kiềm chế không nổi mà phải hít mấy phát.”

Biết được đáp án, thì ra là như vậy.

Kha Thành Văn nói: “Anh Hi, cậu nên cảm ơn sữa tắm mà cậu đã dùng mấy hôm đó, nếu không có nó nói

không chừng đến bây giờ Triệu Minh Khê cũng chưa thích cậu đâu.”

“……???”

“Cậu muốn chết sao?” Mặt Phó Dương Hi lập tức xấu xí, đây là đang nói tiếng người sao?

Cậu nổi trận lôi đình, cầm sách trong tay lên đập tới.

Để Kha Thành Văn an toàn, Minh Khê vội vàng dỗ dành Phó Dương Hi, nói mình không phải bởi vì mùi

sữa tắm mới thích cậu.

# Vì chai sữa tắm gây ra vụ án đổ máu #

Nhưng mấy ngày sau, Minh Khê lại thấy Phó Dương Hi mua về mấy thùng sữa tắm cùng loại với sữa tắm

kia. Ban đêm, sau khi tắm rửa thơm ngào ngạt xong thì còn làm bộ như không có chuyện gì, thoắt ẩn

thoắt hiện bên cạnh Minh Khê, vẻ mặt như muốn nói ‘làm sao mà còn chưa tới hít tớ’ nhưng lại thôi.

Minh Khê: “……”

Xong đời, sẽ không phải những năm sau này đều phải dùng loại sữa tắm này đó chứ. Sau nghỉ lễ 1/5,

chậu cây của Minh Khê đã tích góp được 612 chồi. Tích lũy càng nhiều thì tích lũy càng chậm, lúc

đầu nhiều việc hữu ích như nhắn tin, đưa đồ ngọt, tới bây giờ thì đã hoàn toàn không làm tăng thêm

được bao nhiêu vận khí. Cô nghi ngờ, có phải tới lúc cô và Phó Dương Hi kết hôn thì mới có thể đạt

được 999 chồi hay không.

Nhưng mà Minh Khê cũng không vội. Ngay từ đầu, mục tiêu của cô chỉ là hít vận khí để cô trở thành

người bình thường, không bị vận xui ảnh hưởng là tốt rồi. Cô cũng muốn muốn nghĩ tới có được hào

quang của nữ chính hay không.

Theo số lượng chồi non tăng dần lên, Minh Khê có thể cảm nhận được, vận khí bây giờ của mình đã có

thay đổi ngoạn mục so với lúc trước ở thời điểm xui xẻo nhất. Ví dụ như khi cô đi trên sân vận

động, bị một quả bóng rổ đập thẳng tới —— Nếu là trước kia, chắc chắn quả bóng rổ sẽ lập tức đập

sưng mặt cô, nhưng mà bây giờ, không hiểu vì sao lại có một thầy giáo thể dục chạy tới cản lại.

Minh Khê: “……”



Bây giờ, Minh Khê đã biết vận khí của nữ chính là cái gì. Đây không phải là thuận buồm xuôi gió

sao? Ngay cả quả bóng rổ sắp ném trúng cô cũng không thể rơi trúng người cô. Vận khí quả thực rất

tuyệt.

*

Ngày 13 tháng 5 là chủ nhật, còn không tới một tháng nữa là thi đại học. Cuối xuân đầu hè, thời

tiết có chút nóng bức, cỏ cây phát triển tốt.

Mỗi chủ nhật Minh Khê đến nhà giáo sư Cao đã trở thành thói quen, nhưng lần này có thể là lần cuối

cùng đi trước khi thi đại học. Dù sao cô phải chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi.

“Lần trước mua mấy loại thực phẩm chức năng mà giáo sư Cao không muốn, hình như đã hết hạn rồi.”

Minh Khê ngồi xổm trên mặt đất, lục tìm mấy món quà bị giáo sư Cao ném trong ngăn tủ ra, cảm khái

một tiếng: “Lãng phí quá.”

“Ông cụ kia thực sự còn khó phục vụ hơn cả tớ.” Phó Dương Hi uống một hớp nước, đi tới nói: “Năm

ngoái nói cỏ dại mọc đầy trong sân nhà ông cụ, đống cỏ khô dễ bốc cháy, ông ấy còn mắng chúng ta

một trận rồi đuổi ra ngoài. Sau đó, thừa dịp ông ấy không có ở nhà, tớ thuê người dọn dẹp hết tất

cả cỏ dại trong sân một lần. Lúc ông ấy trở về còn chộp lấy chổi đuổi đánh tớ.”

Nhưng mà ông cụ này đã giúp Minh Khê rất nhiều trong gần một năm qua. Phó Dương Hi nói: “Nếu không

như vậy đi, lần này tặng rượu.”

Minh Khê có chủ ý, ngẩng đầu lên nói: “Còn có, cũng đừng nói trước là mang tới cho ông ấy. Lúc

chúng ta đến thì cầm theo, nhưng lúc về thì giả bộ quên cầm về. Ông ấy không biết địa chỉ của chúng

ta, vì thế sẽ không gửi trả lại được.”

“À, còn có, mua cho cháu trai của ông vài bộ quần áo mùa hè nữa, mùa hè sắp đến rồi.”



“Nhóc con thông minh.” Phó Dương Hi không khỏi nở nụ cười, vò rối đỉnh đầu của Minh Khê: “Như vậy

đi, tớ đưa đưa cậu đến đó trước, sau đó tớ sẽ đi mua quần áo và rượu.”

Minh Khê nói: “Được.”

Nếu không, đợi chút nữa Minh Khê đến muộn, giáo sư Cao lại không vui.

Địa chỉ nhà của Giáo sư ở nơi vắng vẻ, cũ nát, sâu trong con hẻm, có mấy cụ già sống xung quanh

ông. Nhưng mà tính cách của giáo sư Cao cổ quái, không chung đụng tốt với hàng xóm xung quanh, thế

là phần lớn thời gian đều đóng cửa, không ra ngoài.

Trời nóng thế này, lúc Minh Khê tới, ông đang một mình đánh cờ, còn cháu trai của ông thì ngồi bên

cạnh xem kiến trong lỗ trên tường.

Minh Khê thả đồ xuống, tốn nhiều hơi sức mới hỏi được cậu nhóc muốn ăn gì, sau đó định đi chợ mua

đồ ăn.

Giáo sư Cao lườm cô một chút, mặc dù trên mặt vẫn lạnh như băng nhưng mà thật ra trong lòng có

chút không nỡ. Hơn nửa năm nay, mỗi tuần đều có Triệu Minh Khê tới đây, làm cho căn nhà rách nát

này có thêm chút sinh khí. Cô vừa đi, trong phòng lại trở về dáng vẻ tiêu điều, tịch mịch như cũ.

Không bao lâu nữa Triệu Minh Khê sẽ thi đại học, sau khi thi đại học xong thì chắc chắn sẽ không ở

luôn trong nước, đại khái sẽ ra nước ngoài du học. Như vậy, cuộc sống sau này sẽ quay lại là ông và

cháu trai sống nương tựa vào nhau.

“Ông với cháu cùng đi mua.” Giáo sư Cao vỗ tro bụi trên ống quần, đứng dậy.

Minh Khê vội vàng nói: “Một mình cháu đi là được rồi.”

Giáo sư Cao không khỏi nói: “Không có gạo, một cô gái nhỏ như cháu xách không nổi. Cháu đi mua đồ

ăn, ông đi mua gạo, đi về hết hai mươi phút không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa cháu của ông bị tự

kỷ, không phải là người ngu.”

Minh Khê đành phải ngậm miệng.



Trước khi đi, giáo sư Cao để cháu trai mình vào phòng trong chơi, sau đó khóa kỹ cả hai cửa phòng

lại, cửa trước khóa từ bên trong, cửa sau là cửa nhỏ ở phòng bếp. Ông và Triệu Minh Khê đi ra cửa

nhỏ ở đằng sau, băng qua vườn rau rồi đi đến con đường nhỏ sau núi để đến chợ mua đồ ăn.

*

Một buổi chiều yên ả, thời tiết nóng bức.

Triệu Viên nhìn thấy Triệu Minh Khê đi vào căn nhà rách nát kia, nhưng không thấy Triệu Minh Khê đi

ra. Trong nhà hoàn toàn yên ắng, là đang ngủ ngủ trưa sao? Triệu Viên đứng trong ngõ nhỏ, ngước mắt

lên bầu trời nhỏ hẹp ở bên trên, rồi lại nhìn chằm chằm bốn phía —— Cô đã tới nhiều lần, đã xác

định ở đây không có camera.

Chân tay Triệu Viên run rẩy. Nếu thả một mồi lửa, ngọn lửa điên cuồng sẽ cháy vải vóc quần áo trong

phòng, rồi căn nhà nhỏ này sẽ bị lửa thiêu rụi, căn bản không có sức chống cự nào cả. Đây cũng

không phải là phòng có thang máy, cũng không phải những nơi như trường học nên sẽ không có bình cứu

hỏa.

Cô không biết tốc độ cháy có đủ nhanh hay không, không biết có thể chèo chống trước khi xe cứu hỏa

tới được hay không, nhưng mà nơi này, ngõ nhỏ hẻm sâu, xe cứu hỏa muốn chạy vào cũng khó.

Gần đây cô đọc rất nhiều tin tức, biết rằng lửa có thể không cháy nhanh như vậy, còn phải thêm thứ

gì đó —— Triệu Viên nhìn canh dầu hỏa mà cô mang theo. Thế nhưng, nếu như người ở bên trong phá cửa

sổ ra ngoài thì sao. Cho nên còn phải khóa chặt cửa từ bên ngoài? Như vậy, Triệu Minh Khê sẽ lập

tức biến mất. Không biến mất, thì bị bỏng cũng được, nếu mặt của cậu ta bị hủy thì còn có người sẽ

thích cậu ta sao? Phó Dương Hi nhất định cũng sẽ không ở bên cậu ta nữa.

Tim Triệu Viên đập nhanh, máu huyết dồn tới cổ họng. Cô nhớ tới năm mười lăm tuổi đó, trước ngày

Triệu Minh Khê tới thành phố này, mọi thứ trong cuộc sống của cô rõ ràng đều vô cùng tốt đẹp. Cô ở

trong sân nhảy dây, mẹ Triệu mỉm cười ngồi bên cạnh đọc sách, bảo mẫu bưng hai ly hồng trà kiểu Anh

tới. Trong tủ quần áo có vô số váy xinh đẹp để tùy cô lựa chọn. Bản thân cô học ở trường tốt nhất,

bạn bè đều vây quanh mình. Triệu Trạm Hoài dịu dàng quan tâm, làm cho cả đám con gái nhìn thấy đều

vô cùng ghen tỵ với mình.

……

Rõ ràng đó là khoảng thời gian tốt đẹp như vậy.

Sau đó, khi Triệu Minh Khê đến, mọi thứ lại biến thành ánh mắt căm ghét của Triệu Trạm Hoài, là

phải chen chúc trong phòng ký túc xá với ruồi và côn trùng quanh đèn điện phát ra tiếng ong ong.

Mấy côn trùng kia làm cho mấy tháng qua, Triệu Viên chưa từng ngủ ngon giấc. Tinh thần của cô như

muốn sụp đổ. Làm sao cô có thể sống với côn trùng và ruồi nhặng cả đời?

Nếu như cô không có cách nào đứng lên, thì ít ra cô cũng muốn kéo người mà mình hận nhất xuống. Chí

ít, để cho cô ta và mình cùng cảm nhận cảm giác xuống địa ngục là như thế nào.

Triệu Viên càng nghĩ càng điên cuồng, tay chân lạnh buốt, gương mặt vặn vẹo đỏ bừng.

Cô rón rén đi vào trong sân.

*

Minh Khê mua đồ ăn về tới nhà trước, chắc giáo sư Cao xách gạo nên đi chậm hơn. Cô còn chưa đi tới

đầu ngõ thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai, rất nhiều ông bà cụ run rẩy chạy ra, sau đó, cô nhìn

thấy ánh lửa, chiếu đỏ lên căn nhà trệt ở bên cạnh.

Nơi nào bốc cháy?

Cô nhìn lại lần nữa, là hướng nhà của giáo sư Cao. Ngọn lửa vô cùng lớn, toàn bộ căn nhà như một

bếp lò khổng lồ, có thể nướng chín người bên trong, khói đen cuồn cuộn bay lên.

Minh Khê nhìn thấy mà giật mình, thả đồ ăn rơi xuống đất, nhanh chóng tới đến bên kia: “Gọi 119

chưa?”

“Gọi, gọi rồi, xe cứu hỏa đang trên đường tới, nhưng, nhưng mà ——” Bà cụ béo ục ịch chạy ra, chân

mềm nhũn ngã phịch trên mặt đất.

Cháu trai của giáo sư Cao vẫn còn đang ở bên trong. Người bình thường sẽ biết bịt miệng mũi lại,

nhảy qua cửa sổ thoát ra ngoài, nhưng mà đứa bé kia khẳng định không biết làm thế nào cả. Hơn nữa,

trước khi đi, giáo sư Cao còn khóa cửa. Chờ xe cứu thương tới thì có thể đã muộn rồi hay không.

Tim Minh Khê đập thình thịch, cô loáng thoáng cảm thấy chuyện này có chỗ không thích hợp, không

biết hỏa hoạn từ đâu xuất hiện, càng giống như bởi vì mình mà có. Nhưng mà giờ phút này, cô không

lo lắng nhiều thứ như vậy, cô lấy tấm chăn ẩm trong tay của một ông cụ, sau đó bịt mũi và miệng của

mình lại rồi vọt vào.

Chỉ có mười mét, cô chỉ cần xông vào là có thể mang được cậu bé ra ngoài.