Hồi 1 - Chương 7
Randolph đã thiết kế phòng trò chuyện để nó trông giống như phòng riêng của mình.
Những tấm áp phích phim và truyện tranh cũ phủ đầy những bức tường ốp gỗ.
Một chiếc tivi 50 inch đặt ở giữa phòng, kết nối với một máy chơi game tay cầm, một máy thu phát băng đĩa và một số thiết bị trò chơi điện tử cổ điển.
Các giá sách xếp dọc theo bức tường phía xa, chất đầy các đĩa trò chơi nhập vai và tạp chí truyện tranh cùng tiểu thuyết.
Chi phí để tạo nên một phòng trò chuyện như thế này không hề rẻ, nhưng Randolph có thể mua được.
Hắn ta đã kiếm được khá nhiều tiền, khi thi đấu ở cái giải game đối kháng đường phố diễn ra vào mỗi tuần.
Hắn cũng đồng thời là một trong những người chơi có hệ số Elo cao nhất trong bảng xếp hạng người chơi thuộc Class "Gunslinger" trong EFO.
Hắn ta thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Karina.
Trong vài năm qua, căn phòng này đã trở thành nơi lui tới cực kỳ độc quyền của những người chơi ưu tú.
Randolph chỉ cấp quyền truy cập cho những người mà hắn ta cho là xứng đáng, vì vậy được mời đến nơi này hẳn là một kiện chuyện đáng để tự hào.
Khi tôi đi xuống cầu thang, tôi thấy vài chục người chơi khác đang lảng vảng xung quanh, với những chủng tộc khá đa dạng.
Có con người, elf, ác quỷ, và thậm chí là cả ma cà rồng.
Hầu hết bọn họ đang tụ tập quanh dàn máy chơi điện tử cũ, được đặt dựa vào tường.
Một vài người khác thì đứng cạnh dàn phát âm thanh có vẻ ngoài thuộc về những năm 90 của thế kỷ trước, trong khi tận hưởng những bản nhạc đến từ chiếc CD lấy ra từ kệ đồ cũ.
Bản thân Randolph đang nằm dài trên một trên chiếc ghế sofa của phòng trò chuyện được xếp trước TV.
Nhân vật của Randolph là một tinh linh Elf da trắng, có dáng người cao, vai rộng với mái tóc vàng sẫm màu và đôi mắt lục bảo.
Tôi đã từng hỏi liệu khuôn mặt ngoài đời của hắn ta có giống nhân vật trong game hay không, và Randolph chỉ hóm hỉnh trả lời: "Ngoài đời tao còn đẹp trai hơn."
Khi tôi tiến tới, hắn rời mắt khỏi mà màn hình TV mà nhìn tôi với một nụ cười nửa miệng.
"Có chuyện gì thế, anh bạn?" Tôi hỏi.
Randolph trả lời bằng cách đưa tay phải ra và ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện hắn.
Randolph bắt đầu rời sự chú ý khỏi con game mà hắn đang chơi ngay sau khi tôi xuất hiện.
Hắn thích những tựa game trên đầu máy console, cái thể loại mà có thể cùng với người khác chơi hàng giờ đồng hồ mà không biết chán.
Có vẻ như tên này đang chơi một game nhập vai phiêu lưu cổ điển mà tôi không biết đến, thiết kế của nhân vật mà hắn đang điều khiển trông giống như một sát thủ đến từ thời châu u trung cổ.
"Bây giờ thì có chuyện gì nào?" Tôi tiếp tục hỏi trong khi để ý đến nhân vật mà Randolph điều khiển đã bị rớt xuống vách núi.
Màn hình hiện lên dòng chữ Resume với hai lựa chọn Có hoặc Không.
Randolph thì không để ý đến điều này, hắn ta đặt chiếc tay cầm sang một bên và bắt đầu lấy ra từ trong không gian một chai nước khoáng.
Tôi đã quen biết Randolph được gần ba năm.
Hắn ta cũng là thành viên của Black Cats, một người chơi thuộc Class "Gunslinger" với v·ũ k·hí chính là hai khẩu súng ngắn.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một lần thám hiểm mê cung và đã trở thành bạn bè ngay lập tức vì có chung sở thích.
Sở thích đó có thể nói là phổ biến trong giới người chơi EFO, một nỗi ám ảnh và cố chấp liên quan đến việc tìm ra kho báu của Koldhelm.
Một thời gian ngắn sau khi quen nhau, tôi đã rõ ràng Randolph mạnh đến mức nào, có thể nói hắn ta chính là một xạ thủ ưu tú với kỹ năng của một người chơi hạng nhất.
Hắn ta không chỉ nổi tiếng trong số những chơi xạ thủ EFO, mà còn là một học giả thực thụ khi nhắc đến những vấn đề liên quan đến Koldhelm.
Có vẻ như hắn đã nhìn thấy những phẩm chất tương tự ở tôi, nên đã đưa cho tôi danh th·iếp và nói rằng tôi có thể đến phòng trò chuyện của hắn bất cứ khi nào tôi thích.
Randolph đã trở thành người bạn thân nhất của tôi kể từ đó.
Trong những năm qua, một sự cạnh tranh cùng tiến đã dần dần phát triển giữa chúng tôi.
Chúng tôi đã tranh luận rất nhiều về việc ai trong số hai người sẽ đạt đến Conqueror Level trước, đồng thời không ngừng cố gắng để vượt mặt đối phương bằng kiến thức của mình về EFO.
Đôi khi chúng tôi thậm chí còn tiến hành nghiên cứu cùng nhau.
Điều này thường bao gồm việc xem đi xem lại đoạn video di chúc của Koldhelm, hoặc là cùng nhau đi thám hiểm mê cung mỗi khi có thời gian rảnh.
Đặc biệt là, chúng tôi cũng có chung sở thích là đọc sách.
Randolph và tôi đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian vào những tác phẩm trinh thám kinh điển như Sherlock Holmes, Mật Mã Da Vinci hay là Sự Im Lặng Của Bầy Cừu.
Ngoài việc là một người bạn tốt, Randolph thực sự là game thủ giỏi nhất mà tôi từng gặp.
Chúng tôi đồng đều ở hầu hết các trận đấu ở những tựa game khác nhau, nhưng hắn ta có thể dễ dàng đánh bại tôi ở một vài khía cạnh nhất định, đặc biệt là bất cứ con game nào thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Sau cùng thì, đó là lĩnh vực chuyên môn của hắn ta.
Tôi không biết Randolph là ai trong thế giới thực, nhưng tôi có cảm giác cuộc sống gia đình của hắn ta không tuyệt lắm.
Giống như tôi, Randolph dường như dành mọi khoảnh khắc sau khi thức giấc để đăng nhập vào EFO.
Và mặc dù chúng tôi chưa bao giờ thực sự gặp mặt trực tiếp, hắn ta đã nhiều lần nói với tôi rằng tôi là bạn thân nhất của hắn, vì vậy tôi cho rằng Randolph cũng là kiểu người bị cô lập và cô đơn như tôi.
"Mày đã làm gì kể từ lần đăng xuất hai ngày trước thế?" Randolph hỏi tôi, trong khi quên mất rằng bản thân vẫn chưa đưa ra câu trả lời cho việc gọi tôi đến đây.
"Như thường lệ, mày biết đấy. Kiếm tiền." Tôi lạnh nhạt trả lời.
Hắn sau đó ném cho tôi một chiếc tay cầm console khác.
Tôi đã đến phòng trò chuyện của Randolph chơi vài giờ đồng hồ, trước khi đăng xuất vào hai ngày trước đó, chính xác là chúng tôi đã ngồi xem lại những bộ truyện tranh siêu anh hùng cũ và chơi game cùng nhau.
"Mày gọi tao đến đây chỉ để chơi game thôi à?" Tôi hỏi.
"Không được sao? Dù gì thì mày cũng rảnh mà."
"Cũng không hẳn."
Tôi không hỏi Randolph đã làm gì vào hai ngày trước, và hắn ta cũng không hề hé răng một lời nào về chuyện này.
Tôi biết hắn có thể đã đến Mê Cung Tối Thượng, đi tìm gặp một vài người chơi Thợ Săn Kho Báu để moi ra tin tức mới về bảo vật.
Tên khốn này đang cố gắng để vượt mặt tôi. Bằng chứng là hắn hiện tại đã đạt đến level 88, hơn hẳn tôi tận 10 level.
Tôi biết, Randolph hoàn toàn có đủ khả năng để dành một khoảng thời gian hợp lý ngoài thế giới thực, đồng thời theo dõi các thông tin và dấu vết trong game để tìm kiếm kho báu Koldhelm.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ làm vậy, hoặc buông lời chế giễu vì việc tôi không có thời gian để chơi game hay là không có tiền để dịch chuyển đến bất cứ đâu.
Randolph cũng không bao giờ xúc phạm tôi bằng cách đề nghị cho tôi vay một khoản tiền nào đó.
Đó là một luật bất thành văn giữa hai người bọn tôi: Nếu là một kẻ đơn độc, chúng ta sẽ không cần đến sự giúp đỡ từ bất kỳ ai.
Đó là khi chúng tôi muốn được giúp đỡ và quyết định tham gia vào một bang hội, cái quy tắc ngớ ngẩn này mới kết thúc và không một ai nhắc lại về nó nữa.
Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn có những cuộc thảo luận về những món bảo vật, nhưng những cuộc trò chuyện này luôn diễn ra trong sự đề phòng để tránh cho đối phương chiếm được ưu thế.
Sau khi tôi đánh bại Randolph ở ba hiệp của một tựa game đối kháng, hắn ta đã ném chiếc tay cầm của mình xuống một ghế sofa và chộp lấy một cuốn tạp chí trên bàn một cách khó chịu.
Đó là một cuốn tạp chí được bán trong EFO bởi một Guild có tên là "Visitors" chúng được phát hành hàng tháng và có giá trị bằng 1 E-Coin, chuyên đăng tải những tin tức sốt dẻo trong game mà phần "Tin Tức" không đề cập đến.
Tôi liếc qua, và nhận ra một người chơi nổi tiếng được in trên trang bìa.
"Ai kia? Fencilia hả?" Tôi hỏi và Randolph gật đầu đồng ý.
"Phải. Cô ta vừa leo lên vị trí thứ 8 trong bảng xếp hạng Conqueror Level cách đây không lâu. The Dark Knights dưới sự dẫn dắt của cô ta cũng đã leo lên Top 2 bảng xếp hạng Guild vào tuần trước. Thật đáng sợ!"
"Cô ta cũng là một Blademaster và là nữ người chơi nổi tiếng nhất trong EFO đúng chứ?"
Tôi ngẫm nghĩ và nhớ lại một vài điểm mấu chốt, thật may, thông tin về những nữ người chơi nổi tiếng trong EFO chính là lĩnh vực chuyên môn của tôi.
"Hả?! Mày nhớ nhầm rồi sao? Sophia mới là nổi tiếng nhất!" Randolph bỗng nhiên nổi khùng lên.
"Không." Tôi bình tĩnh phủ nhận.
Không thể có chuyện tôi nhầm lẫn trong một vấn đề quan trọng như thế này được.
Tôi có thể quên đi tên của một món bảo vật nào đó trong kho báu của Koldhelm, nhưng thứ này thì không.
"Sophia đúng là một ca sĩ thần tượng ảo vô cùng nổi tiếng với lượng fan đông đảo trong game. Thế nhưng nếu xét về mặt ngoại hình, Fencilia mới là cái tên được nhắc đến đầu tiên. Mày biết đấy, khi nhắc đến phụ nữ, người ta sẽ xem xét đến vẻ ngoài của họ trước."
Tôi bình tĩnh phân tích vấn đề cho Randolph, thế nhưng đáp lại tôi chỉ là một đôi mắt trợn ngược.
Hắn ta muốn nói cái gì đó, thế nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn là chọn cách im lặng.
Như đã đề cập ở trên, đây chính là lĩnh vực chuyên môn của tôi, một tên gà mờ như Randolph sẽ không bao giờ có thể hiểu được sự phức tạp của vấn đề này.