Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Elder Fantasy Online

Hồi 1 - Chương 3




Hồi 1 - Chương 3

Dì ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng.

Ở cái tuổi 32, một thời điểm mà bất cứ người con gái nào vẫn chưa tìm được nửa còn lại cho đời mình, cũng sẽ trở nên khó tính và có xu hướng cáu gắt.

Nhưng Hermosa dường như là một ngoại lệ, dì ấy hiền lành, tinh tế, và thậm chí là sở hữu một nét đẹp quyến rũ khó mà có thể tưởng tượng ở độ tuổi này.

Tôi theo thói quen nhìn trộm Hermosa qua khung cửa sổ và thấy dì đang loay hoay với bữa sáng của mình.

Dì ấy phát hiện ra tôi chỉ sau vài giây, con mắt theo đó sáng lên.

"Nero!" Dì ấy nói và mở toang cửa sổ.

"Chào buổi sáng, dì Hermosa! Con không có làm dì giật mình chứ?"

"Không hề." Hermosa nở một nụ cười tươi tắn.

"Dì có một ít thịt xông khói, cùng với mấy quả trứng luộc cho bữa sáng…"

"Cám ơn dì, nhưng hôm nay con không có thời gian."

Tôi chợt nhớ ra mình vẫn còn đang trên đường chạy trốn, nên đã vội vàng từ chối dì ấy.

"Được rồi, vậy hãy đi đứng cẩn thận nhé. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay có thể sẽ có tuyết rơi đấy!"

Dì Hermosa sau khi dặn dò thì hôn lên trán tôi và khép lại cửa sổ.

"Hẹn gặp lại, dì Hermosa!"

Tôi vẫy tay đáp lại ánh nhìn đầy trìu mến của dì, và rồi rời khỏi với một tâm trạng đầy phấn chấn.

Dì Hermosa quả là một người phụ nữ đáng yêu.

Dì ấy luôn chia sẻ cho tôi bữa sáng tự tay làm, đồng thời cũng để cho tôi thường xuyên ghé chơi với mấy con mèo nhỏ của dì ấy.

Là một người cuồng mèo và dành phần lớn thời gian của mình trong EFO, nghe nói dì Hermosa hiện đang là một thành viên của một giáo hội sở hữu một nhà thờ lớn nào đó trong game.

Bằng việc tổ chức quyên góp từ thiện cùng hát thánh ca, những động vật lang thang cơ nhỡ ngoài đời hàng tháng sẽ được nuôi sống bằng số tiền ảo kiếm được bởi những người chơi yêu động vật.

Giáo hội mà dì ấy tham gia có mục đích thành lập là như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng là một chuyện vô cùng đáng yêu.

Tính ra cuộc gặp gỡ giữa tôi và Hermosa cũng thật là tình cờ.



Dì ấy đã cứu sống tôi vào thời điểm mà tôi đang bị rượt bắt bởi một đám côn đồ trong khu tị nạn.

Lần đó, việc tôi tìm ra một chiếc máy tính bảng vẫn còn sử dụng được đã không may bị lộ ra ngoài, khiến cho những kẻ này nổi lòng tham.

Tôi đã trả ơn dì ấy bằng việc giúp dì sửa lại thiết bị VR đầu cuối, đổi lại, dì Hermosa đã kể cho tôi nghe rất nhiều về việc bản thân đã lớn lên như thế nào vào những năm 2050.

Dì ấy biết những câu đố mẹo thú vị nhất của hàng chục năm về trước, đồng thời là người luôn giới thiệu cho tôi những cuốn sách cũ và hay.

Dì Hermosa cũng hay ngồi cầu nguyện cho tôi, luôn cố gắng hết sức để cứu lấy linh hồn đã mục ruỗng của tôi.

Chính vì thế, tôi không bao giờ có đủ can đảm để nói với dì ấy rằng, tôn giáo có tổ chức chính xác là một trò lừa bịp, đó là một niềm hy vọng đã mang lại cho dì ấy sự lạc quan để sống sót trong cái thời đại khắc nghiệt này, cũng như sự tồn tại của dì chính là một sự cứu rỗi cho bản thân tôi và những chú mèo nhỏ vậy.

Khi biết mình đã thoát ra khỏi khu tị nạn và đến được nơi cần đến, tôi bắt đầu thay đi đôi giày của mình và lấy ra một đôi ủng cao su.

Đôi ủng của tôi khi giẫm lên những vũng bùn lầy đông cứng thì phát ra những tiếng lạo xạo, ở đây trời vẫn còn khá tối, vì vậy mà tôi đã phải lấy ra thêm một chiếc đèn pin.

Tôi đi tiếp về hướng Bắc, lẻn lỏi qua những con hẻm tối tăm và cố gắng hết sức để không đánh thức những gia đình còn chưa rời giường.

Hiếm khi có ai ra đường vào thời điểm này của buổi sáng.

Xe đưa đón chỉ chạy vài chuyến một ngày, vì vậy mà những cư dân may mắn có được việc làm, hầu hết sẽ đợi sẵn ở trạm xe buýt bên đường cao tốc.

Đó là những công việc lao động ban ngày bên trong các trại chăn nuôi khổng lồ xung quanh thành phố.

Sau khi đi tiếp được mấy trăm mét, tôi đến được một gò đất rộng, nơi mà những thứ gọi là "rác thải phương tiện" chất đống với nhau tạo thành những khối sắt vụn khổng lồ.

Một vài năm trước đây, có nhiều khu vực như thế này đã được dọn dẹp sạch sẽ để nhường chỗ cho những khu tị nạn mới, rác thải hầu hết sẽ được đổ dồn về một khu vực khác, bởi vì đa phần trong số chúng không thể được xử lý kỹ càng trong một khoảng thời gian ngắn được.

Tôi đi đến mép đống rác, và sau khi liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng mình không bị ai đó để ý đến thì nhanh chóng lách qua khoảng trống giữa hai chiếc xe bị nát bét.

Sau đó, tôi cúi người xuống, gần như là bò và cố gắng lách mình càng lúc càng xa vào hướng bên trong của ngọn núi sắt vụn xiêu vẹo.

Cho đến khi tôi tìm đến một khoảng trống nhỏ phía sau một cái xác xe tải cỡ lớn, xung quanh thì được che giấu bởi các phương tiện khác xếp chồng lên nhau.

Tôi lấy ra sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, trên đó có treo một chiếc chìa khoá.

Thật may mắn, chiếc chìa khóa này vẫn còn treo trên ổ điện của chiếc xe tải khi tôi phát hiện ra nó lần đầu tiên.

Nhiều chiếc xe ở đây vẫn còn trong tình trạng hoạt động khi chúng bị vứt bỏ, chủ nhân của chúng đã không còn đủ khả năng để cung cấp nhiên liệu cho chúng, nên những thứ này chỉ được đậu ở đây và bỏ đi.



Tôi mở khoá cửa sau bên phải của chiếc xe tải.

Nó đã mở ra một khoảng trống, chỉ vừa đủ để cho tôi có thể chui vào trong.

Tôi sau đó kéo cánh cửa và khóa nó lại một lần nữa.

Một cửa sau khác của xe không có cửa sổ, chính vì thế, tôi đã phải ở trong bóng tối khoảng một giây cho đến khi ngón tay tìm thấy công tắc điện tự chế mà tôi cố định trên trần nhà.

Tôi bật công tắc.

Ánh sáng phát ra giống như ánh sáng từ một chiếc đèn bàn trong một không gian nhỏ bé.

Mái vòm màu xanh lá cây hoen rỉ của chiếc xe hoàn hảo che đi không gian bên trên, khiến cho dù trời có đổ mưa thì cũng không ảnh hưởng gì đến phía dưới cả.

Tôi đã trang hoàng nơi đây bằng một số nội thất còn sử dụng được.

Đây giống như là một căn phòng nhỏ rộng chừng 3 mét, dài 5 mét và cao khoảng 4 mét.

Đây là nơi ẩn náu của tôi.

Tôi đã phát hiện ra nó ba năm về trước, trong khi đang tìm kiếm một vài bộ phận máy tính.

Khi lần đầu tiên tôi mở cửa và nhìn vào không gian bên trong, tôi ngay lập tức biết rằng mình đã tìm thấy một thứ có giá trị vô cùng, đó chính là: sự riêng tư.

Đây là một nơi mà không ai khác biết đến nữa cả, một nơi mà tôi sẽ không phải lo lắng về việc bị quấy rầy bởi bà Martha mỗi khi kỳ hạn trả tiền phòng sắp đến.

Tôi có thể giữ những đồ đạc quan trọng ở đây mà không lo b·ị đ·ánh cắp, và quan trọng nhất, đây là nơi mà tôi có thể truy cập EFO một cách yên bình.

Không gian nhỏ bé này là bí mật nhỏ của tôi, một pháo đài cô độc không thể công phá, đồng thời cũng chính là nơi đi học theo lời kể với dì Hermosa.

Quan trọng hơn cả, nơi này cũng chính là nơi tôi thực hiện nhiệm vụ truy tìm "Kho báu của Koldhelm".

Tôi đã phủ các bức tường, sàn và trần nhà xung quanh bằng những mảnh thảm cách âm dày nhất có thể.

Một vài hộp các tông thì đựng lấy những bộ phận được lắp ghép thành một máy tính để bàn cùng với các thiết bị phụ trợ khác nằm trong góc, bên cạnh đó thì là một giá đựng pin ô tô cũ, một chiếc xe đạp tập thể dục mà tôi đã biến nó thành một bộ sạc cơ học. Đồ nội thất duy nhất mà tôi chuẩn bị chính là một cái ghế sofa lấy từ một chiếc xe hơi.

Tôi bỏ ba lô xuống, cởi áo khoác ngoài và nhảy lên chiếc xe đạp cũ.

Sạc pin thường là bài tập thể dục duy nhất mà tôi thực hiện mỗi ngày.

Tôi đạp xe cho đến khi đồng hồ báo pin báo sạc đầy, sau đó ngồi xuống ghế và bật lò sưởi điện nhỏ mà tôi để bên cạnh.

Tôi tháo găng tay và chà xát lòng bàn tay trước khi mở ra chiếc hộp kim loại, nơi mà tôi cất giữ thức ăn, một ít nước đóng chai và một gói sữa bột.



Tôi trộn những thứ này vào trong một cái bát, sau đó đổ vào đó một phần ngũ cốc kiếm được gần đầy.

Đây có thể coi như là bữa sáng, bữa trưa chính là một phần cơm hộp đựng trong một chiếc hộp nhựa giấu phía sau một cái bảng điều khiển cũ kĩ đặt phía trước ghế sofa.

Bảng điều khiển này chính là một thiết bị đầu cuối VR, được kết nối với một cái nón đội đầu có khả năng tiếp nhận sóng não.

Những món đồ này, cho đến nay vẫn luôn là những thứ giá trị nhất mà tôi sở hữu. Sở dĩ không thể mang theo bên mình, chính là vì chúng quá quan trọng để b·ị c·ướp đi.

Tôi đội lên chiếc nón và điều chỉnh sao cho đem lại cảm giác thoải mái nhất.

Sau đó, tôi với lấy bảng điều khiển, một thiết bị hình chữ nhật phẳng màu đen, có kích thước bằng một quyển sách bìa mềm.

Nó có một ăng ten không dây được tích hợp ở bên trong, kết nối với nón đội đầu cùng bộ máy tính tự chế.

Tôi bật một công tắc ở bên phải của bảng điều khiển, sau đó đeo kính từ chiếc nón che mặt của mình.

Nó vừa khít quanh mắt tôi giống như một cặp kính bơi lội, chặn lại tất cả ánh sáng có thể len lỏi vào.

Nón đội đầu còn có cả tai nghe hai bên, đồng thời cũng có cả micro âm thanh nổi tích hợp để phục vụ việc thu giọng.

Sau khi khởi động, tôi theo như trình tự tiến hành đăng nhập.

Tôi thấy một tia sáng đỏ thoáng qua khi kính che mắt quét qua võng mạc của tôi.

Một cơn buồn ngủ ập đến.

Sau đó, tôi tỉnh dậy trong một không gian trắng xóa, hắng giọng và báo lên ID cùng với mật khẩu của mình.

Cụm từ mật khẩu của tôi được xác minh, trùng khớp với mẫu giọng nói khi đăng ký.

Văn bản sau xuất hiện khi tôi thành công đăng nhập, chồng lên ngay giữa tầm mắt của tôi:

"Đăng nhập thành công, chào mừng người chơi Netero!

07:55:21, GMT+8, 17/09/2075."

Khi dòng chữ mờ đi, nó được thay thế bằng một tin nhắn ngắn, chỉ dài ba từ.

Thông điệp này đã được chính người sáng lập EFO nhúng vào chuỗi đăng nhập khi lần đầu tiên bắt tay vào việc tạo ra nó.

Như một sự kính trọng đối với người tạo ra thế giới ảo đầy huyền bí này, ba từ này luôn là điều cuối cùng mà mỗi người chơi nhìn thấy trước khi rời khỏi thế giới thực và bước vào trong game:

Elder Fantasy Online.