Hồi 1 - Chương 2
Con người đã ảo tưởng ra những vật thể siêu nhiên, chỉ để chứng minh họ là một giống loài siêu việt, khác biệt hoàn toàn so với những sinh vật sống khác.
Trên thực tế là gì chứ?
Chẳng ai biết rằng tại sao loài người chúng ta lại có thể vùng lên một cách mạnh mẽ như vậy.
Chỉ trong vòng vài triệu năm ngắn ngủi, con người đã phát triển như một loại virus không thể ngăn chặn, các bộ lạc loài người đã cùng nhau phát triển, đưa chúng ta trở thành một giống loài thống trị địa cầu.
Nhưng thành thật mà nói, đó cũng không phải là sự hợp tác đoàn kết trong hòa bình hay gì cả.
Chúng ta đã chiến đấu với chính đồng loại của mình, tạo ra rất nhiều những cuộc chiến lớn được viết trong sách lịch sử, thông qua việc phát triển v·ũ k·hí triệt hạ đối phương mà ngày một phát triển về mặt trí tuệ.
Từ một bầy vượn tiến hoá lên một loài gần như là không có lông, chúng ta đã phát minh ra những thứ vô cùng tuyệt vời.
Máy tính, y học, công nghệ nhân bản, bom nguyên tử, và thậm chí con người còn có thể đặt chân lên mặt trăng.
Thật tuyệt vời có đúng không?
Nhưng đó cũng là lúc vấn đề lớn ập đến.
Một nền văn minh cường thịnh sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Chúng ta cần năng lượng, cần một lượng rất nhiều để có thể tiếp tục phát triển.
Nguồn năng lượng có được bằng cách đốt nhiên liệu hóa thạch, ở thời đại của tôi đã gần như là cạn kiệt.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc loài người đã không có đủ năng lượng để tiếp tục duy trì nền văn minh tiên tiến này nữa.
Chính vì vậy, họ đã tiến hành một cuộc cắt giảm, đến thời điểm mà tôi sinh ra, thì cuộc khủng hoảng năng lượng toàn cầu này cũng đã diễn ra được hàng chục năm.
Vấn đề thậm chí còn chưa dừng lại ở đó.
Việc sử dụng nhiên liệu hóa thạch vào việc phát triển công nghiệp đã gây nên những tác dụng phụ to lớn, có thể kể đến như hiện tượng nóng lên toàn cầu, khiến cho băng ở hai cực tan chảy, mực nước biển theo đó dâng lên, đảo lộn tất cả những hiện tượng tự nhiên thường thấy.
Các loài thực vật cùng động vật khác đang dần tuyệt chủng, con người lại không hề quan tâm đến điều đó, họ chỉ đang tiếp tục chiến đấu với nhau, lý do lại bởi vì những tài nguyên còn sót lại.
Về cơ bản, cuộc sống đã trở nên khó khăn hơn nhiều so với trước kia.
Giống như một thanh kiếm được đúc ra ở một thời điểm tệ hại trong lò rèn, cũng sẽ biến thành một món hàng phế phẩm, không hơn không kém.
Thông qua những đoạn video trong quá khứ, tôi đã được chứng kiến những khung cảnh tuyệt đẹp. Những khu rừng bạt ngàn, những cánh đồng hoa trải dài dưới một nền trời xanh biếc, đó là khung cảnh mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy ở thực tại nữa.
Đã có lúc tôi tự hỏi bản thân mình rằng, giả sử như mình được sinh ra ở thời đại đó, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn chăng?
Sinh ra trong thời điểm mà nền văn minh nhân loại đang có xu hướng suy tàn, suy cho cùng, chính là một nỗi bất hạnh.
May mắn thay, tôi còn có EFO.
Trò chơi này giống như một lối thoát hiểm giúp tôi tiến vào một thực tế tốt đẹp hơn.
Một thế giới kỳ diệu, nơi mà mọi khả năng có thể xảy ra và bản thân có thể làm những điều mình muốn.
EFO là tất cả những gì tươi đẹp nhất mà tôi có được ở thời điểm hiện tại.
Khi mà tôi không phải ra ngoài để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, hầu như tất cả thời gian đều sẽ dành cho những cuộc phiêu lưu trong game.
Có những người đồng đội thậm chí còn bắt ép tôi phải đăng xuất để nghỉ ngơi, khi mà trông thấy nhân vật của tôi đã online nhiều ngày liên tục mà không có ý định dừng lại.
Một phần vì đam mê, một phần cũng là để trang trải cuộc sống.
Số tiền kiếm được từ EFO đã cứu rỗi mạng sống của tôi rất nhiều lần, khi mà lương thực cứu trợ từ chính phủ không đủ để giúp tôi vượt qua những cơn đói hàng đêm.
Tình trạng đó đã không còn tiếp diễn ở hiện tại nữa.
Khi có thêm nhiều kiến thức hơn, tôi đã học cách sửa chữa những món đồ điện tử cũ rồi đem chúng bán cho các tiệm cầm đồ.
Không nói là dư dả, thế nhưng so sánh với những người hàng xóm khác trong khu trọ, chính là một nguồn thu thập ổn định.
Tôi vẫn luôn duy trì một tâm trạng lạc quan kể từ khi rời khỏi nhà.
Dù có trở thành một kẻ không còn gia đình đi chăng nữa, tôi biết rằng bản thân vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người trên thế giới.
Tôi vẫn còn có một nơi để ở và rất nhiều đồ ăn để ăn.
Và trên hết là EFO.
Đây rõ ràng là một cuộc sống không quá tệ.
Ít nhất đó là những điều tôi tự nói với bản thân, trong một sự nỗ lực để tránh khỏi nỗi cô đơn kinh hoàng đã dằn vặt tôi mỗi tối.
Cho đến khi cuộc săn lùng "Kho báu của Kordhelm" xuất hiện, đó là những gì đã cứu tôi thoát khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực đó.
Tôi đã tìm thấy được một điều gì đó đáng để làm, một lý do để có thể thức dậy mỗi sáng.
Trong ba năm qua, bằng việc thôi thúc bản thân tìm kiếm lấy một món bảo vật nào đó, tương lai của tôi đã không còn ảm đạm như trước.
Tôi đang xem đến nửa chừng của một bộ phim hoạt hình nào đó thì tiếng gõ cửa phòng bỗng nhiên vang lên.
Đồng hồ đã điểm 7 giờ sáng từ lúc nào và tôi vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới riêng mà quên đi hết thảy mọi thứ.
Thôi đúng rồi.
Tôi chợt nhớ ra là tiền phòng của tháng trước vẫn chưa được thanh toán, bà chủ trọ Marthy mỗi đầu tháng sẽ tìm đến tận cửa phòng để đòi tiền.
Đó là một người phụ nữ cao tuổi và khó tính, đã có lần muốn đá đít tôi ra khỏi khu trọ chỉ vì không thanh toán tiền ga và tiền điện suốt ba tháng liền.
Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời lọt qua khe cửa sổ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ra ngoài đi dạo một chút sẽ là một ý kiến hay.
Tôi mặc lấy quần áo một cách nhanh chóng và kín đáo nhất có thể.
Đơn giản chỉ là chiếc quần jean đã sờn rách, cái áo len rộng thùng thình và một chiếc áo khoác ngoại cỡ bao phủ toàn bộ cơ thể của tôi cho đến phần đầu gối.
Sau khi trang bị thêm cả đôi găng tay, tôi cẩn thận mở ra khung cửa sổ, nương theo sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước mà trôi tuột xuống con hẻm sau dãy trọ.
Không khí buổi sáng có chút tê buốt, khiến cho hai gò má tôi trở nên căng cứng.
Bỏ mặc những tiếng thét đầy giận dữ của bà Marthy, tôi nhanh chóng rời khỏi con ngõ nhỏ rồi hướng về phía đường chính.
Tôi hiện đang sống ở Avoger, Timberland, trước đây vốn một khu công nghiệp đã bị bỏ hoang hàng chục năm, nằm ở phía Tây của tòa nhà chọc trời Sky Tower.
Nơi này là chính là nơi sinh sống của tầng lớp bình dân, gồm hơn 600 tòa chung cư đã xuống cấp riêng lẻ.
Chúng được liên kết với nhau bởi những sợi dây điện cùng dây cáp chằng chịt, trong khi phía trên cùng mỗi mái nhà là những tấm pin năng lượng mặt trời chắp vá, cung cấp năng lượng cho việc sinh hoạt hằng ngày.
Một trong những người hàng xóm thân thiện của chúng tôi, ông Jamaica, đã từng giải thích với tôi rằng khu dân cư này ban đầu chỉ là những tòa nhà đổ nát và không được ai chú ý đến.
Nhưng sau khi sự bùng nổ của cuộc khủng hoảng năng lượng toàn cầu diễn ra, các thành phố lớn đã tràn ngập những người tị nạn đến từ các khu vực ngoại ô và nông thôn lân cận, từ đó dẫn đến tình trạng thiếu thốn đất sống tại các đô thị lớn.
Những bất động sản bị bỏ hoang bỗng nhiên trở nên quá lãng phí so với việc biến chúng thành đất ở, vì vậy ai đó đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, như ông Jamaica đã nói, ý tưởng này đại loại như là "biến tất cả trở thành thành một khu dân cư mà ai cũng có thể ở lại được".
Kết quả là nó đã thành công lớn và các khu công nghiệp bị bỏ hoang trên khắp thế giới đã nhanh chóng phát triển thành những khu tị nạn lụp xụp, một nơi bẩn thỉu và phức tạp đến mức những kẻ có tiền và giới thượng lưu không ngần ngại mà đặt cho chúng biệt danh là "những khu ổ chuột".
Phần lớn dân số đang sống rải rác xung quanh vùng ngoại ô của hầu hết các thành phố lớn trên thế giới.
Mỗi người trong số họ có lẽ đều là những con người khốn khổ như mẹ của tôi - những kẻ luôn khao khát kiếm được một công việc đủ để trang trải cuộc sống, vì thế nên đã chọn cách chạy trốn khỏi thị trấn hoang tàn, di dời tất cả tài sản đáng giá để chuyển đến thành phố sầm uất.
Có một cửa ra vào của khu tị nạn nằm ở phía Bắc, rất gần với một đường cao tốc đã bị bỏ hoang từ lâu.
Từ căn phòng của tôi, có thể thấy được thi thoảng vẫn có một vài dòng xe tải thưa thớt chạy dọc theo con đường nhựa đã bị rạn nứt, chúng chuyên chở các loại hàng hóa vào thành phố, và thi thoảng là con người.
Ở phía cuối của đường chân trời, một mảnh sáng đang lấp ló.
Nhìn lấy mặt trời đang từ từ mọc lên, tôi theo thói quen thực hiện một nghi thức tinh thần: Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy mặt trời, tôi luôn tự nhủ rằng mình đang nhìn vào một ngôi sao, một ngôi sao trong số hàng trăm tỷ ngôi sao trong thiên hà của chúng ta. Mỗi thiên hà thì chỉ là một trong số hàng tỷ những thiên hà khác, và thậm chí đó chỉ là một phần nhỏ trong vũ trụ quan sát được.
Mỗi khi tự nhủ như vậy, cảm giác cô độc trong tim tôi lại phai nhạt đi một chút.
Cũng như sự cố gắng tìm kiếm lấy một sự sống khác ngoài vũ trụ bao la kia của loài người, luôn tồn tại khả năng để cho điều đó trở thành hiện thực, và sự cô độc sẽ biến mất vào một ngày nào đó không xa.
Tôi trượt ra khỏi mái hiên của một ngôi nhà cũ kĩ một cách lặng lẽ nhất có thể, tay nắm chặt lấy một đoạn dây cáp.
Một cảm giác lạnh lẽo từ phần lưng truyền đến khiến tôi theo bản năng rùng mình.
Khi leo xuống, tôi dừng lại bên cạnh một chiếc xe kéo hàng nằm bên cạnh căn nhà nhỏ chỉ chừng mấy bước chân.
Đây là nơi một người bạn của tôi, một người phụ nữ tên là Hermosa sinh sống.