Hồi 1 - Chương 1
Tôi giật mình tỉnh giấc bởi cơn ác mộng trong đêm.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi, đầu óc trống rỗng, miệng thì chỉ biết thở ra những đoạn rời rạc mà không nói được lời nào.
Đây đã là lần thứ ba trong tuần này.
Không biết vì lý do gì, cứ mỗi lần chợp mắt được một lúc, tôi lại rơi vào cái giấc mơ quái quỷ đó.
Tôi biết mình sẽ không thể ngủ tiếp được nữa, cho nên đã quyết định g·iết thời gian cho đến bình minh bằng cách làm một vài chuyện yêu thích.
Những Blade Runner, Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử, Cỗ Máy Thời Gian, từ lâu đã trở thành các tác phẩm bảo tàng ngay cả trước khi tôi được sinh ra.
Thế nhưng với tư cách là một người ham đọc sách, tôi không nghĩ chúng là những quyển sách cũ kỹ và cổ hủ.
Chúng thực sự là những tạo tác thần thánh, nên được những người yêu sách kê dưới gối mỗi khi chợp mắt.
Tôi cuộn tròn trong chiếc túi ngủ đã sờn cũ đặt ở một góc phòng, bên dưới ánh sáng dịu nhẹ của cây đèn bàn nhỏ.
Dù nơi này có hơi chật hẹp, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy ổn với điều đó.
Căn phòng này ấm áp, cung cấp cho tôi một nơi để sinh hoạt và có thể bắt được các loại sóng tín hiệu không dây tương đối ổn định.
Phần lớn thời gian tôi dành để ngủ nướng trong phòng của mình.
Nhiệt độ đã giảm xuống mức âm cả tuần nay, tình trạng này một mực kéo dài khiến tôi lại càng trở nên lười biếng.
Tổng cộng có hai mươi người sinh sống tại dãy trọ này.
Nó có ba tầng và bà chủ trọ thì sống tại căn phòng lớn nhất tại cuối hành lang tầng hai, ngay sát phòng của tôi.
Tôi dành một tiếng đồng hồ để đọc xong hai cuốn sách, sau đó thì bắt đầu lôi máy laptop ra và bật nguồn.
Đó một chiếc laptop đời cũ, tốc độ xử lý thì chậm hơn cả một con rùa so với tiêu chuẩn hiện tại.
Nó được mua cách đây ba năm, trong một tiệm cầm đồ cũ bên cạnh đường cao tốc, dù là vậy, tôi đã phải nhịn ăn cả ba tháng trời mới đủ tiền mua lại món đồ này.
Sau khi thay thế một vài phụ kiện cùng phần cứng của máy, cái laptop này đã có thể giúp tôi miễn cưỡng chơi được các tựa game đơn giản, cũng như có thể sử dụng để lướt web, nghe nhạc và vân vân.
Tôi sau đó mở ra kho dữ liệu và khởi động một tựa game có tên là Minesweeper.
Đây là một mini-game có luật chơi rất đơn giản, mọi thứ mà bạn cần làm chỉ là phá giải toàn bộ những cạm bẫy vốn là những bãi mìn trong trò chơi để giành được chiến thắng.
Không có giới hạn thời gian, đây hoàn toàn là một biện pháp hoàn hảo để có thể cầm cự cho đến sáng ngày hôm sau.
Mặc dù vậy, kể cả khi đã lựa chọn mode khó nhất, tôi cũng chỉ mất vỏn vẹn 20 giây cho mỗi lần chơi lặp đi lặp lại.
Tôi đã dành hai tiếng đồng hồ sau đó để nâng cao thành tích của bản thân.
Cho đến khi thời gian hoàn thành dừng lại ở mức 14 giây, tôi mới lựa chọn buông tha và mở ra cửa sổ trình duyệt web.
Trong vòng mười năm qua, nền tảng Internet vẫn đang không ngừng phát triển.
Bất kỳ ai có kiến thức một chút, đều cũng sẽ ý thức được Internet sẽ trở thành một thứ gắn liền với cuộc sống thường ngày trong tương lai.
Chỉ là tốc độ này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức mà không người nào có thể ngờ tới.
Nguyên nhân lớn nhất của việc này, có lẽ là do sự xuất hiện của các thế giới ảo.
Tôi đang truy cập vào nền tảng MeTube, một website video có lượt truy cập đông đảo và phổ biến nhất trên thế giới.
Đối diện là một đoạn video có tựa đề là "Thông Điệp Của Kordhelm" tôi đã xem đi xem lại thứ này cả nghìn lần, chỉ để nhằm tìm ra được một chút manh mối hoặc lời gợi ý ẩn giấu bên trong nó.
Ba năm đã trôi qua, dần dà đây đã trở thành một trong những thói quen khó bỏ, mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại mở đoạn video này ra và nghiền ngẫm không biết chán.
Ngồi một mình trong căn phòng tối, khung cảnh khiêu vũ của cặp vợ chồng trẻ hiện ra trước mắt.
Mỗi lần nhìn lại phân đoạn này, trong lòng tôi lại vô thức nhớ về những kỷ niệm cũ.
Những kỷ niệm tuy ít ỏi nhưng đẹp đẽ, khi mà tôi vẫn còn là một đứa trẻ và gắn liền với thứ được gọi là "gia đình".
Nhưng niềm vui ngắn ngủi đó không kéo dài được bao lâu.
Những bi kịch lần lượt ập đến khiến tôi trở tay không kịp, đó là một chuỗi ngày khó khăn và đau khổ, đủ để khiến bản thân tôi rõ ràng một chân lý rằng: Dù có khó khăn hay đau khổ thế nào, hiện tại mới là đáng quý nhất.
Kể cả giả sử như số phận của tôi có được định đoạt sẵn từ trước, bởi một thế lực huyền bí không biết nào đó, thì ngoài việc chấp nhận số phận ra, một kẻ vốn dĩ chỉ là một người tầm thường như tôi rõ ràng chẳng thể nào thay đổi được gì.
Tôi vốn là người con duy nhất trong một gia đình bình dân.
Khi tôi còn chưa tròn một tuổi, cha tôi đ·ã c·hết trong một vụ t·ai n·ạn điện, mẹ tôi sau đó thì tái hôn, với một kẻ chẳng ra gì, khiến năm tôi lên 12 tuổi, đã quyết định rời khỏi nhà và lưu lạc bên ngoài.
Tôi không nhớ rõ mặt cha, chỉ biết ông ấy từng là một thợ chụp ảnh.
Tôi của hồi nhỏ đã từng tìm thấy một vài đồ nghề liên quan trong nhà, cùng một vài tấm ảnh với những khuôn mặt xa lạ trong đó, nhưng thi thoảng cũng xuất hiện cả mẹ và tôi.
Tôi không biết ông ấy có phải là một người cha tuyệt vời hay không, chỉ rõ ràng một điều, mẹ tôi, Zenia, mới là người đã nuôi nấng tôi từ bé cho tới khi trưởng thành.
Nếu như người cha dượng độc ác đó không tồn tại, có lẽ tôi đã có thể ở bên và phụng dưỡng bà ấy.
Chỉ có điều sau khi mẹ tôi tái hôn không lâu thì tôi cũng đã có thêm một người em trai nữa, điều này càng khiến cho ý định bỏ đi của tôi càng thêm mãnh liệt hơn.
Lý do không phải là ghen tị hay gì cả, chỉ là cái mối lo trong lòng tôi về việc không ai chăm sóc bà ấy khi về già, kể từ thời điểm đó đã dần dần phai nhạt.
Tôi đã đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người em trai đó, và rời đi như một kẻ không liên quan gì.
Đó là một câu chuyện không đáng để nhớ lại.
Tôi lắc đầu và lấy ra một một cái tai nghe từ hộp đồ cũ.
Chiếc tai nghe đã có hơn một năm tuổi lâu, để tiết kiệm tiền bạc nên tôi đã không thay mới nó.
Chất lượng âm thanh đầu ra đã khiến tôi phải ngay lập tức đem nó cất gọn vào trong góc, sau đó thì bật một mức âm lượng vừa phải của loa ngoài laptop lên.
Nói đến EFO, tựa game cũng đã có một khoảng thời gian gắn bó với tôi không tính là ngắn.
Cụ thể thì cũng đã hơn ba năm trôi qua, do quá tập trung vào việc khám phá trong game, cấp độ nhân vật của tôi chỉ dừng lại ở cấp 76, một level phải nói là rất đỗi phổ thông, chiếm tới 15% lượng người chơi trong game.
EFO là một thế giới mới, khác biệt hoàn toàn so với thế giới thực tại ở thời điểm tôi phát hiện ra nó.
Kể từ lúc đó, tôi đã dành phần lớn thời niên thiếu của mình để tận hưởng những giây phút phiêu lưu trong game.
Tôi đã dành thời gian để luyện kiếm, thám hiểm các mê cung cùng những người bạn xa lạ, hay là phung phí cả tuần lễ để thực hiện những nhiệm vụ ẩn hoặc sự kiện mới xuất hiện trong EFO.
Và rồi khi tôi đã trở thành một người chơi có thể nói là lão thành, tôi bất chợt nhận ra EFO đã trở thành một phần của cuộc sống.
Cũng giống như nhiều người mà tôi đã từng gặp, họ dành cả thời gian ăn và ngủ để chơi game, thậm chí một số người còn coi việc chơi EFO như là một công việc kiếm tiền nghiêm túc, bằng cách bán đi những vật phẩm có giá trị và thu về tiền mặt.
Giao dịch tương tự như vậy trong EFO không bị cấm đoán.
Điều đó thậm chí còn biến các đơn vị tiền tệ trong game trở thành những đồng tiền ảo, có giá trị giao dịch rất lớn trên những sàn chứng khoán.
Không ít người chơi kiếm được rất nhiều lợi nhuận từ việc này.
Mặc dù tôi không phải là một trong những người có đầu óc kinh doanh như vậy, hàng tháng cũng có thể kiếm được một món tiền không nhỏ, đủ để trang trải tiền thuê phòng, tiền sinh hoạt cùng một vài chi phí khác.
Mặc dù không biết những kẻ được gọi là NEET như tôi trong quá khứ đã làm cách nào để tồn tại, thế nhưng ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng cảm thấy thật đen đủi vì đã được sinh ra vào những năm cuối cùng của thế kỷ 21.
Kể từ khi lọt lòng mẹ, bằng việc thông qua những cuốn sách điện tử bên trong chiếc máy tính bảng, tôi đã học được những điều mà thế giới luôn muốn che giấu bằng cách tạo nên những thế giới ảo như EFO.
Đây là một điều đáng để báo động đấy. Nó gần như phải khiến tôi hoài nghi về cuộc sống này.
Tôi đã thông qua Internet tìm ngược dòng về những sự kiện trong quá khứ.
Có những cuốn sách được viết bởi những học giả đ·ã c·hết từ lâu, nói rằng con người hiện đang rơi vào một tình cảnh tồi tệ, một tình cảnh mà bọn họ gọi chung là "vấn đề khủng hoảng năng lượng".
Một cái tiêu đề chỉ nghe thôi thì đã có cảm giác không ổn.
Tôi cá là ai trong số chúng ta, khi lớn vừa đủ để có thể ngồi trên ghế nhà trường, hẳn là sẽ đều được học qua một điều rằng loài người chúng ta đã sống trên hành tinh này cả triệu năm, với tổ tiên vốn là một loài vượn cổ.
Quá trình đó được gọi là tiến hoá, với bằng chứng ở khắp mọi nơi trên Trái Đất, được c·hôn v·ùi trong đất đá.
Hoàn toàn không hề có sự tồn tại của một vị thần nào đó, với quyền năng có thể thao túng tất cả, bởi sự cô độc trong thời gian dài mà đã tạo ra loài người.
Nó cũng giống như lời nói dối trong ngày cá tháng Tư hay sự tồn tại của ông già Noel vậy.