Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Elder Fantasy Online

Hồi 1 - Chương 9




Hồi 1 - Chương 9

“C·hết tiệt! Mày rốt cuộc theo phe bên nào?" Patrick hét lên.

"Này, Patrick." Tôi thở dài.

"Mày luôn cố gắng để tỏ ra có não trong mấy cuộc trò chuyện, nhưng mà từ lúc mày đến đây, mọi chuyện sẽ chỉ thêm phiền phức mà thôi."

"Xin lỗi đã làm phiền mày nhé!" Patrick nói.

"Không phải là tầm giờ này hằng ngày, mày đáng lẽ nên ở trên W·estminster để xin tiền lẻ hay sao?" Hắn ta lấy ra một đồng E-Coin và búng nó về phía tôi.

Tôi nhẹ nhàng tiếp lấy đồng xu, thứ này sẽ giúp tôi chống đỡ được tiền ăn một ngày nếu như quy đổi thành tiền mặt.

"Sao mày có thể đem nó bỏ vào túi mà mặt vẫn bình thản vậy hả?" Patrick khóe miệng giật giật, quay sang nói với đám đông:

"Thằng khốn này túng quẫn đến nỗi nó phải cưỡi ngựa đến mấy bản đồ dành cho lũ tân thủ, chỉ để g·iết bọn Goblin rồi kiếm mấy đồng bạc lẻ!"

Điều này gợi ra một vài tiếng cười khúc khích từ đám đông, và tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng dưới mũ áo choàng.

Khoảng một năm trước, tôi đã phạm sai lầm khi đi nhờ xe ngựa với Patrick để cố gắng kiếm thêm một vài điểm kinh nghiệm.

Sau khi thả tôi vào một khu vực nhiệm vụ cấp thấp trên khu tân thủ, tên khốn đó đã đi theo tôi.

Tôi đã dành vài giờ tiếp theo để g·iết một nhóm nhỏ Goblin, đợi chúng hồi sinh, rồi g·iết chúng lần nữa, hết lần này đến lần khác.

Nhân vật của tôi vẫn chỉ ở khoảng level 40 vào thời điểm đó, và đó là một trong những cách an toàn duy nhất để tôi lên cấp, trong bối cảnh mà những khu vực có cấp độ tương đương đã bị chiếm lấy bởi những người chơi cũng ôm mục đích tương tự nhưng mạnh hơn.

Patrick đã chụp lén một vài tấm hình về tôi vào đêm hôm đó và dán nhãn chúng là "Netero - Thợ săn Goblin hùng mạnh."

Sau đó, hắn ta đã đăng tải chúng lên các diễn đàn, và vẫn tiếp tục đưa nó lên mỗi khi có cơ hội.

Patrick sẽ không bao giờ để tôi tìm lại danh dự của bản thân.

"Đúng vậy. Tao chỉ là một kẻ không có tiền mà thôi." Tôi đứng dậy và đối mặt với hắn ta.

"Còn mày là một thằng ngốc không biết gì cả. Kể cả khi mày ở level 80, tao vẫn có thể nện mày ra bã!"

"Đúng là như vậy." Randolph gật đầu đồng ý.

Tiếng cười khúc khích từ đám đông, giờ hướng vào Patrick.

Patrick lườm chúng tôi một lúc.

"OK. Để xem ai mới là kẻ ngốc thực sự." Hắn ta nói.

"Xem này, các đồng chí!" Patrick cười toe toét, và rồi lấy ra một vật phẩm từ kho đồ của mình và giơ nó lên.

Đó là một rương vật phẩm với vẻ ngoài cũ kỹ, vẫn chưa bị mở ra.



Hắn ta cố tình che đi thông tin của nó bằng một vài thao tác, nhưng tôi vẫn nhận ra món đồ này.

Đó là một vật phẩm rơi ra chỉ xuất hiện trong một nhiệm vụ phó bản của bản đồ "Rừng Taiga" cụ thể là khi ta tiêu diệt tên trùm cuối cùng của nhiệm vụ tiêu diệt băng c·ướp mạnh nhất tại đó, sẽ có 1% cơ hội rơi ra một rương vật phẩm chứa đựng trang phục của tên trùm.

"Biết đây là gì không?" Patrick nói, trong khi thách thức tôi.

"Tao thậm chí sẽ cho mày một manh mối. Đó là một nhiệm vụ ở Rừng Taiga, được rơi khi hoàn thành một nhiệm vụ nào đó. Khi mở cái rương này ra, mày sẽ có xác suất nhận được một trang phục hiếm. Nghe quen không?"

Patrick luôn cố gắng gây ấn tượng với chúng tôi bằng một số manh mối hoặc tin tức mà hắn ta tin tưởng một cách ngu ngốc rằng, bản thân là người đầu tiên khám phá ra.

Những người chơi thích phô trương sẽ không ngừng cố gắng để chứng tỏ rằng họ đã tiếp thu được nhiều kiến thức hơn những người khác.

Nhưng lần này Patrick đã nhầm.

"Mày đang đùa phải không?" Tôi nói.

"Thậm chí không cần đến gợi ý của mày, tao vẫn có thể nhận ra nó."

"Nó là Rương báu của Rowan." Tôi tiếp tục.

"Rơi ra với một phần trăm xác suất khi tiêu diệt trùm cuối Rowan tại hang động Kungur. Tao nói có đúng không?"



Mắt Patrick nheo lại, đồng thời xen chút vẻ bối rối.

Như tôi đã nói, tên này đích thực là một gã hề.

"Ai có ý kiến khác?" Tôi nói.

Những người chơi trong đám đông đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, hiển nhiên là đã chấp nhận câu trả lời này.

"Không sai. Đúng là món vật phẩm này." Randolph lên tiếng xác nhận:

"Mặc dù bản đồ Rừng Taiga chưa từng được khám phá hết, thế nhưng những vật phẩm như thế này tồn tại rất nhiều. Chúng cũng không hẳn là hiếm và rất nhiều người chơi biết đến sự tồn tại của chúng."

Patrick nghe xong thì lặng lẽ đặt rương báu trở lại kho Item của mình.

"Mày nên tham gia một cuộc thi giải đố." Tôi cười nói.

"Mày hoàn toàn có thể giành được giải an ủi, với lượng kiến thức khổng lồ trong đầu đấy."

"Nếu mà Rương báu của Rowan là một vật phẩm phổ biến, tại sao lại không thể tìm thấy tin tức về nó trên các trang mạng diễn đàn?" Patrick lờ đi câu chế giễu của tôi và tiếp tục nói.

"Thôi nào, Patrick." Randolph lắc đầu.



"Rương báu của Rowan có xác suất rơi rất thấp, chỉ số của trang phục rơi ra thì thấp tẹt, đồng thời cũng chỉ có thể trang bị cho Class Warrior. Thế nên chẳng có ai mặn mà với món đồ này cả."

Patrick dường như đồng tình với lời giải thích này, thế nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện mà đưa ra lời thách đố:

"Được rồi, nếu như mày biết nhiều thứ như vậy, thế thì hãy liệt kê ra tất cả phần thưởng rơi ra từ phó bản Chiến Hạm Thần Long xem?"

"Xem nào, rất là nhiều đấy." Tôi đưa tay lên sờ cằm.

"Mày muốn tao liệt kê vật phẩm rớt ra từ con trùm nào?"

"Đô Đốc Fernando!" Con mắt của Patrick đảo quanh.

"Được thôi." Tôi gật đầu và thản nhiên nói:

"Phần thưởng cho việc tiêu diệt Fernando, chỉ huy của chiến hạm Thần Long, nó bao gồm v·ũ k·hí, phụ kiện, trang phục và một số vật phẩm hiếm khác…"

"Tao biết." Patrick thúc giục.

"Mày hãy kể chi tiết nó ra!"

"Đừng vội." Tôi giơ tay trì hoãn.

"Trang phục rớt ra ngẫu nhiên bao gồm Bịt Mắt Của Fernando, Tóc Fernando với ba màu riêng biệt là nâu, đen và trắng. Vũ khí thì là Kiếm Đô Đốc, với phẩm chất ngẫu nhiên từ Tím cho đến Đỏ. Phụ kiện thì bao gồm nhẫn, thắt lưng, dây chuyền và vòng tay. Vật phẩm khác thì có Nước Hoa Của Fernando, có khả năng gia tăng kinh nghiệm nhận được và sức t·ấn c·ông của người chơi khi sử dụng, hai món còn lại thì là Mảnh Vỡ Tinh Luyện cùng Đá Biển Xanh, công dụng thế nào thì ai ở đây cũng biết rồi."

Randolph cười toe toét, tiến tới đập tay với tôi rồi nói thêm:

"Bởi vì đây là nhiệm vụ phó bản đầu tiên mà mỗi người chơi nhận được sau khi thay đổi Class ở level 50, mỗi ngày chỉ có thể tham gia Chiến Hạm Thần Long một lần duy nhất."

Tôi gật đầu xác nhận:

"Tất cả vật phẩm rơi ra đều được ghi rõ trong mục Hướng Dẫn tại trang chủ của EFO. Đồng thời số người tham gia phó bản khuyến nghị là 6, cấp độ ít nhất phải đạt đến level 55, tức là sau khi người chơi hoàn thành việc chuyển đổi Class."

Đám đông vỡ òa trong tiếng vỗ tay.

Patrick cúi đầu xấu hổ.

Kể từ khi tôi trở thành một người chơi EFO, tôi đã tìm đọc tất cả những kiến thức cần thiết mà tôi có thể tìm thấy trên mạng Internet trước khi bắt đầu tạo tài khoản.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc,vào thời điểm tôi mới chỉ là một con gà mờ level 1 trong game, lượng kiến thức về EFO mà tôi sở hữu có lẽ đã sánh ngang những người chơi lâu năm nhất rồi.

"Tốt thôi. Mày đã thắng." Patrick gầm gừ:

"Nhưng chuyện này còn chưa có xong đâu."

"Sao cũng được." Tôi thở dài.

"Rõ ràng là mày cần phải tìm một sở thích mới, bởi vì cái tựa game này không có hợp với mày. Muốn trở nên giỏi hơn thì cần phải có nhiều não hơn là chỉ biết nạp tiền."

"Đúng đấy." Randolph đồng tình.



"Nghỉ game thì quên đi. Patrick, mày có bao giờ nghe nói về một diễn đàn gọi là GamerWiki chưa? Nó là một cái thư viện online rất đầy đủ và miễn phí về EFO đấy."

Patrick im lặng, quay người và bước tới những tủ truyện tranh dài xếp chồng lên nhau ở phía bên kia của căn phòng, như thể hắn ta đã mất hứng thú với cuộc tranh luận.

Một lúc sau, hắn mới tiếp tục lên tiếng mà không thèm quay đầu lại:

"Nếu như tao có nhiều thời gian để online hơn, có lẽ cũng sẽ biết nhiều thứ vớ vẩn như tụi mày."

Randolph phớt lờ hắn ta và quay lại nói chuyện với tôi:

"Còn những con trùm rớt vật phẩm khác trong Chiến Hạm Thần Long?"

"Không. Chỉ sau khi đánh bại Fernando mới có vật phẩm rớt ra mà thôi."

"Mày là một thằng l·ừa đ·ảo!" Khóe miệng của Randolph giật giật sau khi thấy tôi nhún vai thú nhận.

"Đừng nhận xét linh tinh. Mày biết đấy, tao vốn rất hiền lành mà."

Có lẽ cho đến tận thời điểm mà EFO đóng cửa, Patrick cũng sẽ chẳng bao giờ biết được, hắn đã bị tôi chơi một vố đau như thế nào.

Một thông báo hiện lên trên màn hình của tôi, thông báo cho tôi biết rằng ba phút nữa, họp định kỳ của Guild sẽ bắt đầu.

Tôi biết Randolph và Patrick cũng đang nhìn thấy thông báo đó, bởi vì chúng tôi suy cho cùng vẫn là thành viên của cùng một Guild.

"Hẳn là khoảng thời gian cho một trận cãi vã." Randolph nói và đứng dậy.

"Hẹn gặp lại, thằng khốn!" Patrick lên tiếng và giơ ngón giữa về phía tôi. Hắn ta sau đó biến mất khỏi phòng trò chuyện.

Mọi người cũng bắt đầu dần dần rời đi, cho đến khi chỉ còn lại Randolph và tôi.

"Nghiêm túc đấy, Randolph!" Tôi nói.

"Sao mày lại để thằng đần này lang thang ở đây vậy?"

"Bởi vì Patrick tỏ ra rất hạnh phúc khi được chơi game. Và sự thiếu hiểu biết của gã khiến tao cảm thấy có chút hy vọng."

"Hy vọng cái gì?" Tôi thắc mắc.

"Bởi vì nếu như hầu hết những người chơi khác ngoài kia đều không biết gì về EFO như Patrick, xác suất để tao và mày tìm ra kho báu Koldhelm sẽ lớn hơn."

"Một cái lý do ngớ ngẩn." Tôi lắc đầu cười và bỏ qua chủ đề này.

"Tối nay có muốn đi xem náo nhiệt không? Khoảng bảy giờ gì đó." Randolph bỗng nhiên nói.

"Không. Tao có việc phải làm rồi."

"Chuyện gì?" Hắn ta thắc mắc.

"Một kiện chuyện thú vị." Tôi nở một nụ cười ranh ma trước khi cùng Randolph đồng thời biến mất.