Hoàng Mộc phi hành đến gần mai rùa, trong mỗi hình lục giác đều có một vạch mờ hiện lên.
-Đây hẳn là nơi mở ra khe hở để những sinh vật nửa người, nửa rùa chui ra.
Hắn vung đao chém mạnh vào chỗ đó, ánh lửa tóe lên, mai rùa chỉ bị cắt đi một chút.
Hoàng Mộc thầm nghĩ:
-Mai rùa này thật cứng cáp, chỗ vạch mờ này hiển nhiên là nơi yếu nhất vậy mà một kích toàn lực chỉ cắt được vài cm. Một đao không được, vậy 100 đao thì sao nhỉ.
Rùa khổng lồ ngoài cái cổ dài nhìn lên lưng, đã phát hiện ra Hoàng Mộc nhưng toàn bộ cơ thể nó đang bị dây leo quấn lấy, không làm được gì, không những thế, cái đầu thò ra không để ý xung quanh liền bị một sợi dây leo to lớn quấn lấy. Quần thể dây leo như vớt được phao cứu sinh, liền dồn toàn lực thắt chặt cổ rùa, kéo nó ra ngoài không cho thụt vào mai.
Rùa khổng lồ bị cơn đau do công kích của Hoàng Mộc gây ra trước đó, cộng với phần cổ bị thắt chặt, nhất thời không thể tập trung tinh thần khống chế lực đẩy. Thân thể chưa bay cao đến biên độ đã rơi xuống.
Hoàng Mộc ở trên mai rùa thấy vậy liền bay lên không một khoảng, tránh khỏi ảnh hưởng bởi chấn động do hai sinh vật khổng lồ này va chạm với mặt đất gây ra.
Âm thanh va chạm vang lên, lần này có vẻ yếu hơn các lần khác, nhưng cây cối mấy trăm mét xung quanh vẫn bị ảnh hưởng mà lắc lư.
Tinh thần rùa khổng lồ tán loạn, lực đẩy không còn mạnh mẽ như trước, nhất thời không thể nhấc bổng quần thể dây leo lên không. Tận dụng quãng thời gian hiếm hoi, hàng vạn dây leo sót lại điên cuồng đâm xuống mặt đất, tạo thành một bộ rễ vững chắc ăn sâu vào lớp đất đá.
Hoàng Mộc thấy vậy liền đáp xuống, vung đao công kích vào vạch mờ trên mai rùa, hàng trăm đao đánh vào một chỗ. Nơi vạch mờ lập tức bị phá toái, máu vàng từ chỗ hư hại tuôn ra, có thể thấy bên trong lớp vỏ cứng rắn là cơ nhục cuồn cuộn, cơ nhục này đóng vai trò giữ chặt các khoang hình lục giác.
Hoàng Mộc đưa tay vào khoảng trống trên mai rùa, đẩy mạnh sang một bên. Chỗ hình lục giác như một cánh cửa đẩy, bộ phận khóa cửa đã bị phá chỉ còn bộ phận đảm nhiệm vai trò mở, đóng cửa thì còn hoạt động. Tuy nhiên nó chỉ là một khoang nhỏ trong tổng thể hàng nghìn khoang trên mai rùa, căn bản không thể chống được lực lượng của Hoàng Mộc, bị đẩy dạt sang một bên, lộ ra khoảng trống bên trong.
Hoàng Mộc nhìn vào không gian bên trong mai rùa, cả không gian không tối tăm như hắn tưởng tượng mà phát ra ánh sáng xanh, dõi ánh mắt xuống dưới có thể thấy, không gian rất rộng. Giống như một hang động với sàn hang, vách hang, trần hang đều là cơ nhục của rùa khổng lồ.
Thông qua kẽ hở, hắn nhảy xuống, thân thể còn chưa chạm sàn hang thì một cảm giác sắc lạnh ập đến. Ánh mắt gấp rút đảo quanh, hai tay đưa song đao phi vân lên che chắn.
Keng, keng
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhờ vào linh cảm và phản ứng nhanh nhạy, Hoàng Mộc gạt bỏ được hai lưỡi kiếm chém tới, tuy nhiên lưỡi kiếm thứ ba đâm bên sườn thì không.
Mũi kiếm nhọn hoắt đâm vào chiếc áo xanh làm từ dải lụa, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi dải lụa bền bỉ cũng bị đâm xuyên. Nhờ vào cầu trúc xếp chồng các lớp lên nhau nên qua mấy lần ngăn cản, lực đạo của mũi kiếm đâm vào cơ thể Hoàng Mộc yếu đi rất nhiều.
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp liền khống chế thân thể phi hành cùng chiều với mũi kiếm. Đồng thời vòng thanh đao Phi Vân xuống dưới gạt bỏ mũi kiếm đi.
Hoàng Mộc bay ra một khoảng, lúc này mới nhìn rõ hung thủ tấn công mình, vẫn là sinh vật nửa người nửa rùa, nhưng lớp da bên có màu xanh khác với lũ ngoài kia lớp da có màu xám.
Màu xanh của hung thú cùng tông với màu xanh của không gian này, làm cho Hoàng Mộc không phát hiện được chúng, nếu vừa nãy không phản ứng nhanh nhạy, không có dải lụa hộ thân, vậy hôm nay hắn có thể sẽ phải mất mạng. Dù thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vết thương bên sườn vẫn đang chảy máu, mũi kiếm đã đâm sâu vài cm.
Với bản tính cứng cỏi, vết thương này hắn không xem vào đâu, liền điều động linh lực chữa trị vết rách trên giải lụa rồi phóng ra đao mang công kích ba con hung thú.
Đối mặt với đao mang của Hoàng Mộc, chúng không né tránh mà đưa thanh kiếm mọc từ cẳng tay ra chống đỡ. Đao mang bị cắt đứt chia ra hai bên bay đi, thân thể hung thú luồn lách khéo léo giữa hai nửa đao mang tránh được đòn tấn công. Dư kình va chạm với hang động làm từ máu thịt của rùa khổng lồ, chỉ thấy lớp mỡ rung rinh rồi đòn tấn công bị hóa giải.
Hoàng Mộc thầm khen:
-Không ngờ bên trong rùa bay còn có lớp mỡ dày hóa giải lực đạo, chả trách ba con hung thú này có thể bình yên trước chấn động mạnh mẽ của cuộc chiến.
Hai tay hắn vẫn không ngừng phóng xuất đao mang, bên dưới ba con hung thú liên tục chống trả, né tránh, động tác rất vi diệu, nãy giờ chưa có đòn tấn công nào đả thương được chúng. Một con trong số chúng nhảy lên đột kích.
Hung thú không biết bay, nhưng nhảy rất cao, thoáng cái đã đến trước mắt Hoàng Mộc. Thanh kiếm nơi tay phải đâm ra, Hoàng Mộc cũng không ngần ngại dùng đao bên trái chống đỡ.
Thanh kiếm bị đường đao bạch kim hất sang một bên, lực phản chấn khiến hung thú chững lại một chút giữa không trung. Tận dụng một tích tắc này, ba mươi đòn tấn công liên tiếp từ hung thú xuất ra với đủ tư thế đâm, chém khác nhau. Tốc độ nhanh đến nỗi người bình thường khó mà thấy đường kiếm, có điều đây là Hoàng Mộc, song đao nơi tay hắn không hề kém cạnh, từng dải bạch kim dệt ra bao phủ bản thân kín kẽ.
Âm thanh đao kiếm va chạm không dứt quãng tạo thành một tiếng Keng kéo dài.
Một tích tắc qua đi, hung thú hết đà rơi xuống dưới, không hề có thời gian hòa hoãn, hai con còn lại theo hai hướng khác nhau nhảy đến vây công Hoàng Mộc.
Hắn đưa hai thanh đao lên cao rồi đồng thời chém xuống, động tác thập phần đẹp đẽ, hai dải đao mang màu bạch kim hình bán nguyệt thoát ly công kích hung thú đang lao đến.
Đao mang cùng hung thú va chạm, hai bên di chuyển ngược chiều nhau vì thế tốc độ cùng lực lượng được nhân đôi. Thanh kiếm cắt đứt được đao mang, tuy nhiên hai nửa đao mang còn lại vẫn còn lực quán tính, chúng hướng đến thân thể hung thú công kích.
Tốc độ nhân đôi, lực lượng va chạm lại lớn, hơn nữa ở trên không trung khó có thể luồn lách trách né. Lập tức hai nửa đao mang cắt xượt qua thân thể chúng, máu vàng nơi vai phun ra. Đồng thời va chạm đẩy hung thú trở lại nền hang.
Hoàng Mộc sau khi phóng xuất đao mang liền không quan tâm đến hai con hung thú đó nữa. Hắn phi hành xuống dưới truy kích con hung thú ở giữa, dải lụa nơi tay kéo dài, theo quỹ tích kỳ dị quấn lấy hai tay của hung thú.
Hung thú vừa đáp xuống nền hang chưa kịp định thần đã thấy hai tay mình bị dải lụa xanh quấn lấy, không những thế dải lụa đang vươn dài ra, muốn trói luôn cả thân thể nó. Hung thú liền vung mạnh tay muốn cắt đứt dải lụa.
Theo sự thao túng của Hoàng Mộc dải lụa không cản trở lực lượng nơi cánh tay của hung thú mà di chuyển cùng hướng với nó. Rồi mượn lực đưa đẩy một vòng khéo léo kéo hai cánh tay vắt ra sau lưng, trói chặt với thân.
Hung thú bị trói chặt nhất thời khủng hoảng, nó cựa quậy mạnh mẽ, hai chân dẫm nhảy muốn thoát ly, chỉ là vừa lao lên đã gặp ngay một dải bạch kim bổ đến. Chiếc đầu muốn thụt vào mai nhưng phần cổ bị dải lụa quấn chặt không thể thu vào được.
Âm thanh lãnh khốc kèm máu vàng phun ra, dải lụa xanh tự động tháo rời khỏi thân thể hung thú, cơ thể nó tự động ngã xuống, hiển nhiên sinh cơ đã mất.
Chưa kịp thở dốc hai con hung thú còn lại đã lao đến, chúng bộc phát tấn công điên cuồng, mỗi đòn thế đều mang theo lực đạo mạnh mẽ. Hoàng Mộc tập trung cao độ, không dám chủ quan bởi hắn biết chỉ cần sơ sẩy một chút bản thân lập tức sẽ mất mạng.
Kỹ năng né tránh, kỹ năng đỡ đòn, kỹ năng tấn công và quan trọng nhất là tâm trí tập trung, không tạp niệm tất cả đều được Hoàng Mộc phát huy. Mỗi đòn đánh của hung thú nhanh như điện xẹt, bất quá trước con mắt của hắn trở nên đơn điệu, có thể đoán được quỹ tích.
Có điều đây là hai con hung thú với bốn thanh kiếm không những thế đầu, thân hay chân của nó đều có thể biến thành vũ khí tấn công, vì thế quỹ tích mà Hoàng Mộc nhìn nhận không chỉ một mà là rất nhiều thứ. Tâm trí hoạt động mạnh mẽ, dần dần tiến đến thăng hoa.
Chỉ thấy Hoàng Mộc như một u linh liên tục tránh né hàng loạt đòn tấn công, mỗi nhát kiếm dường như sắp đâm trúng Hoàng Mộc nhưng kết quả luôn là chệch đi một chút. Dù hung thú biến chuyển chiêu thức ra sao kết quả vẫn là chệch đi một chút.
Thân thể hắn đong đưa như lá cây trước gió, gió thổi hướng nào lá chuyển hướng đó. Song đao nơi tay di chuyển càng nhanh hơn, vượt qua tốc độ của kiếm ảnh. Trên mai rùa cùng với tứ chi hàng loạt vết cắt xuất hiện, máu vàng tuôn xối xả.
Tiết tấu trận đấu đang nhanh bỗng dừng lại, hai cơ thể hung thú đổ sầm xuống mặt hang. Chúng chưa chết bởi Hoàng Mộc chưa công kích vào chỗ chí mạng. Chúng gục ngã là vì hàng loạt vết thương chi chít trên cơ thể.
Cũng bởi Hoàng Mộc thấy hai con hung thú rất thú vị nên muốn tận dụng cơ hội này tập luyện thêm kỹ năng chiến đấu. Nhìn hung thú nằm trên mặt hang, hắn đang lưỡng lự không biết có nên xử lý chúng hay không.
Ánh mắt hai con hung thú lúc nãy hung ác bao nhiêu thì bây giờ tỏ ra sợ hãi bấy nhiêu. Những tiếng chi chi phát ra từ miệng chúng.
Hoàng Mộc chẳng hiểu chúng nói gì nhưng nhìn biểu cảm hẳn là cầu xin tha mạng.
-Thôi vậy, dù sao nhờ có hai ngươi, hôm nay kỹ năng chiến đấu của ta đã thăng hoa lên một bậc, để cảm tạ ta sẽ tha chết cho hai ngươi.
Hắn nói ra một câu như vậy, không quản hung thú có hiểu hay không, liền bỏ đi.
Hoàng Mộc bay quanh không gian trong mai rùa, cảnh quan nói chung không đến mức dơ bẩn nhưng có phần bừa bộn, lác đác có xương của sinh vật nào đó rơi vãi, hẳn là những bộ phận của con mồi còn sót lại.
Ngó thấy một góc khá khuất, hắn lấy hòn đá trong túi ra ném vào, hòn đá rơi trúng lớp mỡ rồi ở yên một chỗ không phát sinh thêm sự tình gì. Thấy vậy hắn yên tâm tiếp tục thăm dò toàn bộ không gian.
Ở bên ngoài rùa khổng lồ và quần thể dây leo đang giằng co, nhìn qua thì cơ thể của rùa khổng lồ đang bị trói chặt, nhưng nếu nhìn chi tiết sẽ thấy sinh mệnh cùng lực lượng của quần thể cây leo đã yếu đi rất nhiều. Rùa khổng lồ dù bị trói vẫn có thể cựa quậy mạnh mẽ.
Từ chỗ dây leo đang giam cầm những sinh vật nửa rùa nửa người bỗng phát ra những tiếng soạt soạt. Nhhững lưỡi kiếm màu xám đâm ra ngoài lồng giam, vạch một đường, ngay lập tức lồng giam bị phá hủy, hàng trăm sinh vật chui ra. Lực lượng của cây leo yếu đi khiến những sinh vật này có thể thoát ra ngoài.