Hai con hung thú to lớn như ngọn núi nhỏ giao tranh trước cửa hang một lúc rồi đuổi theo nhau đi về phía xa, Hoàng Mộc thấy vậy cũng không rượt theo. Nhìn qua chúng rất mạnh mẽ tuyệt đối không dưới phi vân điểu màu vàng thậm chí còn hơn, trong đầu Hoàng Mộc hiện lên nghi vấn:
-Chẳng lẽ có sự trùng lặp vậy sao, đúng lúc lấy nhện quỷ ra thì hai con thú như bước ra từ thần thoại xuất hiện.
Mang theo nghi vấn hắn đạp phi kiếm bay xung quanh khu rừng tìm hiểu nguyên nhân nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
-Thôi vậy dù sao chúng đã bỏ đi.
Mấy ngày sau, mọi người bắt đầu thực hiện loại bỏ nhện quỷ ra khỏi cơ thể, Đổng Kiếm, Ngọc Lan, ông Hoàng Xuân đều thành công, nhện quỷ lấy ra khỏi cơ thể liền bị đập nát bét tránh phát sinh chuyện phiền phức.
Đến khi thực hiện phẫu thuật lên người Minh Nguyệt thì có chút phức tạp hơn, vì Minh Nguyệt là người khống chế nhện quỷ, nếu chẳng may trong quá trình phẫu thuật mà bị hôn mê để nhện quỷ thoát ra khỏi huyễn tưởng vậy sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Nhằm đảm bảo an toàn cho Minh Nguyệt trước khi phẫu thuật cô bé được ông Hoàng Xuân cho uống tĩnh tâm hoàn, chính là loại thuốc từng giúp Lôi Viêm tỉnh lại từ hôn mê khi trúng độc của Vĩ Hạt sói.
Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ, cả gia đình ông Hoàng Xuân bao gồm ông và năm người Hoàng Mộc đều loại bỏ được nhện quỷ ra khỏi cơ thể, không còn bị Octopieus nắm giữ sinh mạng, mặt khác đối với chúng sáu người xem như đã chết, bởi từ trước đến nay nhện quỷ luôn được xem là cùng tồn tại với nhân loại như hình với bóng, chẳng thể tách rời.
Nhờ vào thể chất mạnh mẽ của bản thân, y học tiên tiến của Octopieus, huyết cốt đan và khả năng chữa trị bằng linh lực của ông Hoàng Xuân, mọi người chỉ mất vài ngày sau phẫu thuật đã có thể hoạt động bình thường, vết khâu trên da cũng bắt đầu biến mất. Sức khỏe bình phục nên mọi người tiếp tục tham gia xây dựng phòng thủ cho ngôi làng.
Mười ngày sau công việc xây dựng cơ bản hoàn thành, bên trên mặt đất ở vị trí trung tâm có một nhà vòm bằng đá, ngày xưa cả làng sinh hoạt ở nhà vòm này nhưng sau này cảm thấy nó chưa đủ an toàn, hơn nữa không gian chật hẹp nên mọi người quyết định xây dựng một ngôi làng dưới lòng đất. Lâu dần nhà vòm bằng đá biến thành nơi chăn nuôi gia súc.
Các cửa sổ và cửa chính của nhà vòm được làm mới, không chú trọng đến tính thẩm mỹ chỉ cốt sao cho thật chắc chắn. Bãi chông cắm xung quanh được bổ sung, thay thế, nhìn từ xa toàn bộ vùng đất phía trên ngôi làng như một rừng chông toát lên vẻ ương ngạnh, gai góc.
Cửa hầm đi xuống làng dày hơn trước rất nhiều, trần hang bên trong cũng được gia cố bằng nhiều cây gỗ chắc chắn, tạo thành một hệ thống khung đỡ chằng chịt với nhiều xà ngang, cột trụ. Khối lượng công việc to lớn có thể hoàn thành được là nhờ sự giúp sức của năm người Hoàng Mộc. Năm người chưa tiết lộ chuyện linh lực nhưng không dấu diếm sức mạnh thể chất, những thân gỗ lớn phải mười người mới vác nổi thì mỗi đứa cứ hai tay hai cây xách đi như hai thanh củi.
Chỉ còn đúng 20 ngày nữa sẽ đến ngày 9/1, ngày bắt đầu thảm họa hung thú, tối nay như mọi hôm Hoàng Mộc ngồi trên giường, hắn chưa vội tập luyện thần thức pháp yếu mà đang tĩnh lặng suy nghĩ lại mọi chuyện trong ngày.
-Octopieus quyết định vứt bỏ nhân loại tự sinh tự diệt trước hung thú đúng là vô cùng tàn ác, nhưng đứng trên một phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là cơ hội để mọi người thoát kiếp nô lệ. Không còn bị đưa đến vùng tập trung khi đủ 12 tuổi đồng nghĩa với việc lực lượng thanh thiếu niên được ở lại làng để chiến đấu, sinh tồn.
Trước giờ Octopieus dựa vào nhện quỷ nên rất chủ quan, quản lý lỏng lẻo các khu vực dân cư ngoài vương quốc, nay chúng quyết định bỏ mặc nhân loại vậy các chính sách cùng chương trình quản lý nhân loại cũng sẽ được loại bỏ theo. Bản thân ta nắm giữ cách xử lý nhện quỷ, vậy chẳng phải càng có đất dụng võ sao.
Ai sợ Octopieus thì ta không biết, nhưng với riêng ta chúng chỉ là một lũ man rợ cùng bệnh hoạn không hơn. Nô dịch nhân loại sao vậy muốn thoát khỏi nô lệ thì phải làm thế nào?
Hoàng Mộc suy nghĩ miên man rồi lấy chiếc điện thoại ra bắt đầu tìm hiểu các vấn đề về tổ chức, bộ lạc, đất nước ...
Đến nửa đêm hắn tắt màn hình điện thoại, cất vào túi áo, miệng thốt ra một câu sau đó tập luyện thần thức pháp yếu:
-Thật sự như vĩ nhân từng nói: "Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong" làm gì đi nữa trước hết cần có nhân lực.
Sáng sớm Hoàng Mộc đi dạo khắp làng cảm thấy khắp nơi đã được gia cố thêm nhiều tầng phòng ngự vững chãi, nếu hung thú có khả năng phá vỡ những lớp phòng ngự này xông vào vậy có gia cố thêm nữa cũng vô ích.
Hắn gọi cả nhóm tụ tập đi đến Uất hương tiên cảnh, trên đường đi nói lên kế hoạch của mình. Mấy đứa bạn chí cốt nghe xong liền hồ hởi đồng ý.
Vừa đến Uất hương tiên cảnh, Minh Nguyệt liền tiến tới đến cây bồ đề nói chuyện với bầy đại bàng, sở dĩ mọi người xuất phát sớm là để có thể gặp được chúng. Bốn người còn lại thì chia ra hái các nhánh hoa Uất hương, hải đường , cây leo, quả mọng, thu thập nhựa cây, nghiền bột đá.
Một lúc sau đại bàng đầu đàn cùng bốn con khác bay ra khỏi cây đáp xuống đất, Hoàng Mộc mỉm cười đi tới phát cho chúng mấy viên uất hương đan, đan dược cũ đã dùng hết đây là những đan dược mới luyện, nhờ có ông Hoàng Xuân chăm chút hoa Uất hương nên hắn có đủ nguyên liệu để luyện đan.
Bầy đại bàng rất thích đan dược này, có thể thấy sự phấn chấn của chúng với Uất hương đan không khác gì Phi vân điểu đối với cây xuyên thiết. Quặng xuyên thiết phần lớn vẫn để trong hộp trữ vật chỉ trích ra một phần nhỏ đặt dưới cây bồ đề để ươm mầm.
Năm người pha trộn hỗn hợp nhựa cây, quả mọng, bột đá thành chất bột màu đem tô vẽ lên gương mặt, công việc này do Minh Nguyệt và Ngọc Lan đảm nhận. Sau đó lấy các dây leo quấn quanh người, hai bạn nữ còn chăm chút hơn, gài các đóa hoa lên mái tóc.
Bộ dạng mấy đứa lúc này trông rất rừng rú kết hợp với chiếc vòng cổ bằng kỳ nam xem ra có phần đẹp trai, xinh gái. Mọi thứ xong xuôi, năm người trèo lên năm con đại bàng rồi bay đi.
Dõi mắt từ trên cao nhìn xuống, cứ như vạn vật bên dưới không có gì có thể thoát khỏi mắt mình, rừng rậm bao la, núi non trùng điệp, năm người cùng bầy đại bàng theo cơn gió lướt đi. Hồi lâu sau phát hiện bên dưới có một ngôi làng, Minh Nguyệt chỉ huy bầy đại bàng đi xuống, còn cách mặt đất khoảng 50m bầy đại bàng duy trì độ cao bay thành vòng tròn.
Sự hiện diện của đại bàng lập tức gây ra sự chú ý của dân làng, nhiều người từ trong hang động bước ra, ánh mắt chăm chú theo dõi. Khung cảnh trước mắt làm cho mọi người không thể tin nổi, trên lưng đại bàng rõ ràng có ai đó giống như nhân loại với khuôn mặt có nhiều hoa văn, toàn phân bao phủ bởi lá cây, nhìn qua giống như thần linh chứ không phải con người. Con người sao có thể ngồi trên lưng đại bàng chứ.
Bỗng thanh âm hùng hồn từ trên cao vọng xuống như lời của thần linh.
-Ta là thần rừng, đúng 19 ngày nữa các ngươi sẽ đối mặt với vô tận hung thú công kích, mau tìm nơi ẩn náu.
Hoàng Mộc lặp lại nhiều lần như thế với dáng điệu cao cao tại thượng rồi bay đi để mặc người dân bên dưới đang quỳ bái.
Âm thanh vừa nãy hắn nói chính là dùng linh lực dồn vào lồng ngực để phát ra, bởi thế mới tạo thành hiệu ứng vang vọng như lời của thần.
Nếu năm người không cải trang mà trực tiếp đi vào làng thông báo thông tin, vậy với bộ dáng nhỏ tuổi của chúng, những người dân ở ngôi làng xa lạ này sẽ tin sao. Tất nhiên là không rồi, ai mà có thể tin được những điều động trời như vậy chứ. Ngược lại nhân loại bây giờ sống trong hoàn cảnh bao quanh là rừng rậm liên miên, xem ra tin vào lời của thần rừng hơn.
Việc cải trang còn giúp năm người che dấu đi thân phận, dù suy đoán rằng Octopieus sẽ không kiểm soát nhân loại bên ngoài vương quốc, nhưng cũng đừng quên rằng chỉ vì muốn xóa bỏ sách ma pháp mà chúng đã tàn sát 3,5 tỷ nhân loại, mọi việc hành sự phải cẩn trọng, trò chơi này chỉ có một mạng không có hồi sinh.
Cả nhóm dùng cách này bay đi khắp nơi loan tin đến tận chiều tối mới quay về. Những ngày sau vẫn y theo cách cũ nhưng năm người chia nhau ra hành động. Trước đó Minh Nguyệt đã truyền âm giải thích cho đại bàng hiểu những câu cầu khiến cơ bản của nhân loại như: Bay về phía trước, bay về phía sau, bay theo hướng tay chỉ, đáp xuống, quay về nhờ đó mỗi người có thể cùng với đại bàng hoạt động độc lập. Địa bàn loan tin trước mắt ưu tiên phần lãnh thổ thuộc Việt Nam trước đây, cùng một tiếng nói dễ truyền thông điệp hơn, sau đó mới tỏa ra các nơi xung quanh.