Earth

Chương 64: Bước ngoặt của nhân loại




Nhờ có kinh nghiệm ở lần thứ nhất, đến con Phi vân điểu thứ hai mọi việc tiến hành thuận lợi gắp được sên ký sinh ra khỏi não. Khả năng phẫu thuật của robot rất siêu việt, các vết mổ chuẩn xác, nhanh gọn, chưa thấy sai sót. Hoàng Mộc mặc dù cực kỳ ghét Octopieus cũng phải tấm tắc khen trình độ khoa học công nghệ của chúng, thật không biết đã đi trước nhân loại bao nhiêu năm.

Hai trường hợp thử nghiệm loại bỏ sên ký sinh đã thành công, dù giữa chúng và nhện quỷ có nét tương đồng nhưng không ai dám chắc đến khi thực hiện loại bỏ nhện quỷ trên cơ thể nhân loại sẽ không phát sinh biến cố gì nguy hiểm.

Đối với vấn đề này không thể căn cứ trên lý thuyết mà phán đoán, cần phải có thực nghiệm, có điều lấy ai để làm thí nghiệm đây. Bí mật của cả nhóm về khả năng linh lực chưa được tiết lộ với dân làng, bởi bây giờ chưa phải là thời điểm phù hợp, quả ngọt chín non thì vẫn còn chát, vẫn là phải đợi thời cơ chín muồi.

Nếu ép buộc ai đó làm thí nghiệm, với khả năng của mấy người không có gì khó, nhưng mà lương tâm và nhân cách không cho phép.

Cuối chiều Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan trở về cùng với những người đi săn, trên vai vác theo nhiều hung thú săn được, cả làng hồ hởi đi ra chào đón rồi bắt đầu xử lý con mồi đưa vào cất trữ, thời tiết lạnh thịt có thể bảo quản lâu không hư thối.

Đặt đám hung thú xuống, ba người phủi quần áo, cười ha hả, trò chuyện đôi ba câu với dân làng rồi chạy ra hang Khoai Môn tìm ông nội cùng Hoàng Mộc và Minh Nguyệt. Chúng rất tò mò về cuộc thí nghiệm hôm nay, nếu thành công vậy bản thân có thể thoát khỏi thứ chết tiệt nhện quỷ này rồi, không bị ai khống chế sinh mạng mới có thể làm chủ sự tồn vong của bản thân.

Tốc độ nhanh nhẹn chẳng mấy chốc đã đến trước cửa hang quen thuộc, vừa đi vào đã thấy các vết mổ trên đầu Phi vân điểu, nhìn qua chúng vẫn còn sống khỏe mạnh, ba người vui mừng hỏi rối rít:

-Thí nghiệm thành công rồi sao?

Ông Hoàng Xuân xác nhận:

-Đúng vậy, cả hai Phi vân điểu đều đã được loại bỏ sên ký sinh

-Vậy chúng ta xử lý nhện quỷ thôi. Đổng Kiếm nhanh nhảu hô.

Ông Hoàng Xuân hít sâu rồi thở ra, lấy giọng chậm rãi trả lời:

-Thí nghiệm thành công nhưng đây là sên ký sinh cùng Phi vân điểu không phải là nhện quỷ và nhân loại, chưa thể nói trước được điều gì, dù lý thuyết thì hoàn toàn khả thi.

Ba người hiểu rõ vấn đề liền tranh nhau nói:

-Để cháu thử nghiệm trước cho.

-Không được để mình làm trước

....

Thôi mấy đứa còn trẻ, ta già rồi để ta thử trước.

Lời của ông Hoàng Xuân bị mấy đứa hoàn toàn cự tuyệt, đối mặt với nguy hiểm mỗi người trong gia đình đều tranh phần gánh vác, không ai nhường ai. Cuối cùng mọi người đi đến nhận xét, Hoàng Mộc không còn nhện quỷ trong cơ thể nên không thể làm thí nghiệm. Minh Nguyệt với khả năng khống chế nhện quỷ là nhân tố quan trong nhất cũng không thể thí nghiệm . Ông Hoàng Xuân tuổi đã cao, hơn nữa ông còn có khả năng dùng linh lực chữa lành vết thương nên trong quá trình thí nghiệm sẽ giúp ích rất lớn, vì vậy cả nhóm không cho ông làm thí nghiệm, chỉ còn lại Đổng Kiếm, Ngọc Lan, Lôi Viêm.

Lôi Viêm không tranh cãi với hai người nữa, dứt khoát chạy đến bên con robot, dọng điệu quyết đoán cất lên:

-Thôi ai làm trước cũng như nhau cả thôi, Viêm tin tưởng chúng ta sẽ thành công, ông nội và Minh Nguyệt cứ tiến hành lên người cháu trước đi, dù sao cháu đã quen với việc sử dụng linh lực của ông nội để chữa lành vết thương, hơn nữa chúng ta còn huyết cốt đan, lúc nguy kịch có thể sử dụng nó mà.

Nhùng nhằng mãi, mọi người đành thể theo quyết định của Lôi Viêm, trời đã tối nên đợi đến sáng mai mới tiến hành thí nghiệm.

Bữa tối cả làng quây quần nấu ăn chung, một ngày làm việc mệt nhọc nhưng đến đêm bầu không khí thật vui tươi.

-Ông Hoa hôm nay giỏi thật, làm thịt hung thú nhanh nhất thôn.

-Thường ngày tui không giỏi sao

-Bé Bảo cũng giỏi mà, phụ giúp bà nội vót được nhiều mũi tên lắm

-Đố bé bảo nha, cái gì người bán biết, người mua biết nhưng người sử dụng không biết

-Bảo nó biết mua bán là gì mà ông hỏi?

-Thế bà có biết không.

-Cái quan tài chứ gì, hồi còn nhỏ trai làng tán tui nhiều lắm, mấy câu này xưa rồi, haha

….……………

Ăn xong nhiều người không đi nghỉ ngơi mà mài kiếm, vót chông, chuẩn bị các loại vũ khí, gia cố thêm cho ngôi nhà của mình.

Hoàng Mộc nói chuyện riêng với Lôi Viêm hồi lâu mới đi về phòng, hắn đốt đèn lấy ra một chiếc kẹp y tế, đặt các viên sỏi lên giường. Dải lụa xuất hiện từ không trung quấn lấy tay phải đang cầm chiếc kẹp, Hoàng Mộc dùng tốc độ nhanh nhất kẹp lấy các viên sỏi. Dưới ánh đèn dầu tĩnh lặng chỉ thấy mơ hồ một dải xanh di động liên tục, đó là do tốc độ của Hoàng Mộc quá nhanh chỉ để lại tàn ảnh.

Hắn đang luyện tập thủ pháp gắp nhện quỷ đề phòng bất trắc, mọi sự việc diễn ra đều cần thời gian, nhện qủy cũng vậy, chỉ cần thực hiện nhanh hơn nhện quỷ vậy chẳng phải có thể loại bỏ nguy cơ trước khi nó xảy ra hay sao. Không biết có cần dùng đến cách này hay không, nhưng vì đồng bạn hắn vẫn nhất tâm tập luyện.

Mặt trời ló rạng, đem ánh sáng vàng tươi chiếu xuống vạn vật, màu trắng của tuyết càng thêm tinh khôi, bầu trời trong xanh cao vời vợi, mọi người từ ngôi làng dưới lòng đất đi lên, hít thở thật sâu, không khí như có vị ngọt dịu, dõi mắt lên trời cao, một cảm giác tự do dấy lên trong lòng mỗi người.

Sáu người cùng khởi hành đến hang Khoai Môn, sáng nay Lôi Viêm sẽ thử nghiệm gắp nhện quỷ ra khỏi cơ thể, nếu thành công đây sẽ là bước ngoặt của nhân loại.

Mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, ông Hoàng Xuân lấy ra tất cả lọ thuốc trong vali gắn lên cơ thể robot, trong số này có loại ông không biết, tất cả cứ để chương trình tự động của robot chọn lựa loại thích hợp, Hoàng Mộc cũng lấy ra lọ huyết cốt đan cầm sẵn nơi tay.

Xong xuôi Minh Nguyệt và ông Hoàng Xuân đến trước Lôi Viêm, cả hai bắt đầu tập trung tinh thần, điều khiển linh lực thực hiện khả năng của mình.

Linh lực của ông Hoàng Xuân thoát ra thẩm thấu vào tay của Lôi Viêm, cậu nhận ra điều này liền khống chế đám linh lực ôn hòa đi đến lồng ngực. Ông Hoàng Xuân không giữ lại một chút linh lực nào tất cả đều truyền sang cho Lôi Viêm thông qua nơi bàn tay tiếp xúc.

Ở bên này Minh Nguyệt hết sức cẩn thận dùng sóng linh lực khống chế tư tưởng nhện quỷ, vì sợ xảy ra sai sót nên tốn nhiều thời gian hơn bình thường. Một tiếng sau cảm thấy mọi thứ đã ổn mới cất tiếng nói:

-Cháu khống chế được nhện quỷ rồi, ông cho robot thực hiện phẫu thuật đi.

Ông Hoàng Xuân quay sang ra lệnh cho robot thực hiện công việc. Cách phẫu thuật của robot không khác trước là mấy, chỉ là hôm nay có thêm nhiều ánh sáng khác loại phát ra từ các chiếc xúc tu khác nhau, đây là do hôm nay bổ sung thêm nhiều loại thuốc hơn so với chỉ ba loại như hôm qua.

Những nhát dao bắt đầu rạnh da nơi lồng ngực đi vào, Minh Nguyệt ra hiệu mọi thứ vẫn ổn, nhện quỷ đang chìm đắm trong huyễn tưởng rằng những nhát dao kia chỉ là huyết nhục của Lôi Viêm, nó không có phản ứng gì.

Robot tiến hành phẫu thuật rất nhanh chỉ một loáng đã thấy trái tim đập từng nhịp , luồng sáng trắng gây tê được duy trì ổn định nên bản thân không có cảm giác đau, linh lực của ông Hoàng Xuân bao trùm lên vết mổ cũng góp phần hạn chế máu chảy ra.

Công nghệ y học của Octopieus rất tiên tiến, lấy trình độ y học của mấy người không thể hiểu hết, nhìn qua thì thao tác của robot không khác gì bác sĩ thông thường, nhưng trong dữ liệu của nó đang hiện lên hàng loạt chỉ số của Lôi Viêm, một khi chỉ số nào đó bất ổn, lập tức sẽ có một luồng sáng chiếu vào, một luồng điện được kích hoạt, hoặc dung dịch được bơm thẳng vào cơ thể để lấy lại trạng thái ổn định.

Nhện quỷ đã hiện ra trước mắt mọi người, hình dáng của nó cơ bản giống với loài nhện, chiếc đầu to bằng viên bi, tám chiếc chân bằng máy móc vươn ra bao trùm khắp quả tim.

Ánh sáng vàng từ xúc tu của robot chiếu vào nhện quỷ, ánh sáng chói mắt hơn hôm qua có thể là do nhện quỷ bám chặt hơn so với sên ký sinh nên robot tự động tăng cường độ. Một hồi sau từ toàn thân nhện quỷ phát xạ ra ánh sáng vàng, ánh sáng như một trường lực nhẹ nhàng tách từng chiếc chân đang bám chặt ra khỏi tim.

Trong tư tưởng nhện quỷ đang lầm tưởng rằng cơ thể nó được bao trùm bởi huyết dịch của Lôi Viêm, huyết dịch này mang đến cảm giác dễ chịu, khác hẳn với cảm giác bí bách trói buộc một chỗ hàng ngày, làm cho nó thỏa mãn, dễ chịu.

Bất chợt một tiếng gầm lớn vang lên, Đổng Kiếm liền chạy ra cửa hang xem xét tình hình, trên trời hai con hung thú to lớn đang giao tranh, một con giống như kỳ nhông bay, khá giống với loài rồng trong truyền thuyết của phương tây, bên kia là một quái thú đầu chim, thân thú, có hai cánh. Tiếng gầm lớn kia là do chúng gây nên.

Âm thanh lớn đến mức làm cây cối rung động, nhện quỷ đang chìm trong huyễn tưởng bỗng tỉnh dậy, với giác quan nhanh nhạy ngay lập tức nó nhận ra tình huống của bản thân, tám chiếc chân dài ngoằng vừa tách ra khỏi tim bỗng co lại, hướng đến tim của Lôi Viêm công kích.

Hư ảnh màu xanh lóe lên, tám chiếc chân của nhện quỷ đâm thẳng về phía trước sau đó liên tục co duỗi theo nhiều hướng khác nhau, nếu tim người trúng phải đòn công kích này chắc chắn sẽ nát bét, chỉ là chân nhện quỷ đang khua giữa không khí. Hoàng Mộc trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc liền bộc phát toàn bộ tốc độ cùng sự khéo léo, gắp nhện quỷ ra khỏi cơ thể Lôi Viêm.

-May mà ta đã chuẩn bị trước cho tình huống này, mà sao hai con hung thú kia xuất hiện đúng lúc vậy? thôi kệ để chữa trị cho Lôi Viêm xong sẽ tìm hiểu.

Robot ngơ ngác một chút rồi mới khâu lại vết mổ, Hoàng Mộc cẩn thận đưa một viên huyết cốt đan cho Lôi Viêm dùng. Dược lực từ huyết cốt đan cùng các lọ thuốc của Octopieus và linh lực của ông Hoàng Xuân tẩm bổ cho cơ thể, khiến cho sắc mặt Lôi Viêm hồng hào trở lại, miệng cậu nở ra một nụ cười rạng rỡ.

-Thành công rồi, chúng ta thành công rồi.

Mọi người hét lên vui sướng, hoàn toàn ngó lơ hai con hung thú ngoài hang. Thành công này chính là bước ngoặt lớn nhất của nhân loại, kể từ đây nhân loại đã tìm ra lời giải cho nhện quỷ, dù chặng đường phía trước còn quá nhiều chông gai, nhưng chỉ cần sinh mạng bản thân không bị ai cầm chuôi vậy mọi người có quyền hy vọng.