Duyên Mình Lỡ

Chương 6: Từ Chức Ở Phó Thị.




Diệp Vô Ưu nói xong liền bỏ đi để lại Diệp Nhiễm Y bị mắng mà không nói được câu nào chỉ có thể chỉ tay vào cô, tức giận dậm chân tại chỗ thầm thề.

“Tiện nhân! Tôi nhất định sẽ phá hỏng công việc của chị. Rồi để xem chị còn kiêu ngạo được nữa hay không?”

Có những nhân viên đang đi lại trên hành lang công ty nhìn thấy Diệp Vô Ưu liền cúi đầu chào.

“Diệp tổng!”

Một nhân viên nữa vẻ mặt lo lắng vội vàng chạy đến trước mặt cô nói.

“Diệp tổng! Cô không làm gì sai với Phó tổng đó chứ? Vừa nãy trông vẻ mặt anh ta rất tệ, còn dặn tôi khi nào cô đến công ty thì nói cô đến văn phòng của anh ta ngay.”

Diệp Vô Ưu không có biểu cảm ngạc nhiên hay lo sợ vì cô biết Diệp Nhiễm Y có mặt ở đây thì chắc chắn cô ta đã nói xấu gì đó về cô với Phó Bắc Đình và đương nhiên anh ta đã tin xái cổ. Ánh mắt kiên định đi thẳng một mạch đến văn phòng của Phó Bắc Đình.

Trước khi Diệp Vô Ưu đến văn phòng, Phó Bắc Đình đã không ngừng đi qua đi lại. Ngay khi cô vừa bước vào, anh ta đã không thể chờ được mà nắm lấy cổ tay cô mà hỏi.

“Nhiễm Y nói với tôi rằng cô đã kết hôn rồi. Điều đó có phải sự thật không?”

Diệp Vô Ưu chán ghét hất bàn tay đang nắm lấy tay mình của Phó Bắc Đình ra.

“Buông tay!”

Rồi cô ngồi tựa lên bàn rất bình tĩnh nói tiếp.

“Đúng vậy! Người mà hôm qua anh nhìn thấy chính là chồng tôi.”

Phó Bắc Đình nhớ lại người đàn ông có gương mặt điển trai trong bộ đồ công nhân hôm qua mà tức giận.

“Chính là người đàn ông đó sao? Anh ta có điểm nào hơn tôi chứ?”

Diệp Vô Ưu được dịp kể ra rất nhiều điều tốt về chồng của mình.

“Anh ấy có sức khỏe tốt, ngoại hình đẹp. Mà điều tốt nhất của anh ấy chính là có thể phân biệt và tránh xa mấy loại trà xanh tiểu tam tiểu tứ. Anh ấy có điểm nào không bằng anh chứ?”

Vẻ mặt của Phó Bắc Đình càng ngày càng vặn vẹo, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Diệp Vô Ưu.

“Anh ta chỉ là một tên ăn bám.”

Lần này đổi ngược lại là Diệp Vô Ưu không hài lòng với câu nói của Phó Bắc Đình, khinh thường mỉa mai nhìn anh ta.

“Nếu nói về việc ăn bám thì tôi nghĩ anh là người giỏi chuyện này hơn chứ. Phó Bắc Đình, trong năm năm từ khi gầy dựng Phó thị như hiện tại, hết tám phần lợi nhuận của công ty là do một tay tôi kiếm được. Như vậy thì anh không phải là người ăn bám ở đây sao?”

“Cô…”



Phó Bắc Đình tức giận nhưng không thể phản bác được bất cứ lời nào vì Diệp Vô Ưu nói hoàn toàn là sự thật. Từ khi gầy dựng lại Phó thị thì hầu hết các hạng mục lớn trong công ty đều do cô phụ trách và đều thành công không một chút sai sót. Còn anh ta chỉ phụ trách những hạng mục nhỏ lẻ tẻ nhưng lại không đạt hiệu quả cao, hơn nữa mỗi lần có chuyện xảy ra thì người giải quyết những phiền phức đó đều luôn là Diệp Vô Ưu. Nên khi bị cô mỉa mai về việc ăn bám anh ta đã không thể nói lại được câu nào.

Phó Bắc Đình đang không biết phải tiếp lời như thế nào thì một giọng nói điệu chảy nước khiến người nghe đều sởn gai óc vang lên.

“Chị! Sao chị lại nói anh Bắc Đình như vậy?”

Diệp Nhiễm Y đi vào còn nói như vậy, hiển nhiên có thể hiểu được là cô ta đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình, thấy anh ta không thể đáp trả lời của cô nên cô ta mới lên tiếng.

“Công ty này là của anh ấy, anh ấy là ông chủ vậy nên không cần phải nói đến thành tích.”

Nghe câu này của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình liền lấy lại tự tin vênh mặt lên. Diệp Vô Ưu rất tự tin khoanh tay nhìn cô ta nói.

“Về chuyện thành tích thì mọi người trong công ty đều có thể nhìn thấy rõ. Nhưng còn cô, cô lấy tư cách gì để đánh giá về thành tích trong Phó thị. Nếu tôi không lầm thì Diệp thị bây giờ đã không còn được thịnh vượng như khi mẹ của tôi điều hành trước kia.”

Cô đứng thẳng người lên đến trước mặt của Diệp Nhiễm Y chỉ tay lên người cô ta mà mỉa mai.

“Diệp Nhiễm Y, cô thậm chí còn không thể điều hành tốt một công ty, mỗi ngày đều gây ra một đống phiến phức để tôi và bố giải quyết thay cô. Vậy nên cô hãy câm miệng của mình lại đi.”

Điều này là thật, những người làm kinh doanh đều có thể nhìn ra Diệp thị của bây giờ tuy vẫn còn hoạt động nhưng đã không còn như trước. Điều này đều là do bố con Diệp Nhiễm Y gây ra mà người gây ra phiền phức nhiều nhất chính là cô ta.

Diệp Nhiễm Y bị nói không thể cãi lại liền giả vờ uất ức nói.

“Chị! Sao chị cứ luôn nhắm vào em vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình đương nhiên không thể ngồi yên liền đến chắn trước mặt để che chắn cho cô ta còn dùng tay đẩy mạnh để tách hai người ra, tức giận nhìn Diệp Vô Ưu.

“Cô sao lại nói Nhiễm Y như vậy?”

Diệp Nhiễm Y đứng sau rất hả hê muốn nhìn thấy vè mặt đau khổ của Diệp Vô Ưu nhưng đáng tiếc cô ta không được như ý nguyện. Diệp Vô Ưu rất bình tĩnh nhìn cặp nam nữ trước mặt mình khinh bỉ nói.

“Sao thế? Đau lòng cho cô ta rồi sao? Vậy anh đi kết hôn với cô ta đi. Để xem cô em gái lương thiện này của tôi có đồng ý hay không?”

“Chị…”

Diệp Nhiễm Y có chút hoảng sợ. Tuy rằng cô ta cũng thích Phó Bắc Đình nhưng so với người thừa kế của nhà họ Lục, cô ta càng muốn gả vào nhà họ Lục để hưởng vinh hoa phú quý hơn.

Phó Bắc Đình lúc này lại có một cảm xúc kỳ lạ. Đúng là anh ta rất ghét Diệp Vô Ưu vì cô luôn có thành công trong công việc khiến anh ta không có cảm giác được dựa dẫm. Còn Diệp Nhiễm Y cô ta luôn tỏ vẻ yếu đuối cần giúp đỡ khiến anh ta luôn cảm thấy mình là một người đàn ông đáng tự hào nên mới luôn bênh vực cô ta. Nhưng nói đến chuyện kết hôn thì anh ta lại không hề muốn kết hôn với Diệp Nhiễm Y. Vậy nên khi Diệp Vô Ưu đề nghị anh ta kết hôn với Diệp Nhiễm Y, anh ta cũng có chút hoảng sợ. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diệp Nhiễm Y, anh ta liền an ủi cô ta.

“Nhiễm Y, em đừng buồn! Chị em chỉ nói đùa thôi.”

Diệp Nhiễm Y không tin câu nói của Diệp Vô Ưu là nói đùa nhưng cô ta lại phát hiện đây là một cơ hội tốt để khiến cô mất việc liền thừa cơ nói.

“Anh Bắc Đình, chị ở trong trạng thái này sao có thể làm việc được?”

Nghe vậy, Phó Bắc Đình liền cảm thấy có lý. Anh ta nghĩ có lẽ Diệp Vô Ưu chỉ đang tức giận vì trong buổi tiệc đính hôn anh ta đã cứu Diệp Nhiễm Y mà không cứu cô nên mới nhất thời trong cơn tức giận mà kết hôn với tên công nhân quèn kia. Chờ cô bình tĩnh lại thì cô sẽ thấy anh ta tốt hơn anh mà sẽ ly hôn cũng không chừng. Vậy nên anh ta liền quyết định nói với cô.



“Vậy tôi sẽ cho cô nghỉ vài ngày. Cứ về nhà mà bình tĩnh lại đi.”

Diệp Vô Ưu cũng không muốn vòng vo nữa mà lấy một tờ đơn trong túi ra rồi đập thẳng lên người Phó Bắc Đình.

“Không cần! Vừa đúng lúc, tôi không làm nữa.”

Vẻ mặt Phó Bắc Đình không tin, cầm lấy tờ đơn Diệp Vô Ưu vừa đập vào người anh ta xem vừa nói.

“Cái gì?”

Ba chữ ‘Đơn từ chức’ được in rất rõ ràng trong tờ giấy khiến Phó Bắc Đình ngạc nhiên đồng thời cũng nghe Diệp Vô Ưu nói.

“Mỗi ngày tôi phải nhìn thấy mặt anh và Diệp Nhiễm Y, tôi thấy buồn nôn lắm. Tôi không có thói quen tự ngược đãi bản thân.”

Diệp Nhiễm Y lúc này lại đang thầm mừng trong lòng. Cô ta không nghĩ lại có thể dễ dàng khiến Diệp Vô Ưu mất việc như vậy, lại còn cho rằng đến cả ông trời cũng đang ủng hộ cô ta.

Bề ngoài Diệp Nhiễm Y đang tỏ ra lo lắng cho Diệp Vô Ưu nhưng lời nói lại đang không ngừng mỉa mai cô.

“Chị phải suy nghĩ cho thật kỹ. Dù sao thì bây giờ chi cũng phải nuôi gia đình. Số tiền mà tên chồng vô dụng kia của chị kiếm được chỉ sợ không đủ để đóng tiền điện mỗi tháng đấy.”

Diệp Vô Ưu bình tĩnh đến lạ thường, bước hai bước đến trước mặt Diệp Nhiễm Y lạnh lùng nhìn cô ta khiến cô ta sợ hãi. Rồi đột nhiên cô đưa tay lên tát thẳng vào mặt cô ta khiến cả cô ta và Phó Bắc Đình đều ngạc nhiên. Nhưng chưa hết, cô còn nắm lấy cằm của cô ta lạnh lùng nói từng câu.

“Diệp Nhiễm Y, nếu cô còn nói xấu về chồng tôi, tôi không ngại xé miệng cô ra đâu.”

Phó Bắc Đình thấy vậy liền nắm tay của Diệp Vô Ưu đang nắm lấy cằm của Diệp Nhiễm Y mà tức giận nói.

“Sao cô dám làm vậy với Nhiễm Y?”

“Buông tay!”

Khi Phó Bắc Đình nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Vô Ưu, anh ta cũng cảm thấy sợ hãi mà vô thức bỏ tay của cô ra. Trước kia, ánh mắt của cô luôn sáng ngời và đầy sự vui vẻ nhưng bây giờ trong đôi mắt của cô toàn là tức giận và lạnh lẽo giống như đang nhìn một kẻ thù vậy. Và đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của cô.

Thấy Phó Bắc Đình bỏ tay ra, Diệp Vô Ưu mới xoa cổ tay vừa bị nắm của mình vừa nói.

“Tôi làm như vậy thì sao? Bị người khác mắng tôi còn phải ba quỳ chín lạy kẻ đó sao? Rất xin lỗi! Tôi không phải là chó liếm giống như anh.”

Phó Bắc Đình thoát khỏi nỗi sợ hãi ban nãy rất nhanh. Bị Diệp Vô Ưu gọi là chó liếm, cơn tức giận của anh ta liền đạt đến đỉnh điểm, tức giận chỉ vào mặt của cô nói.

“Tại sao cô bây giờ lại trở nên như thế này?”

Diệp Vô Ưu chán ghét trả lời.

“Trước kia tôi còn đối xử với anh như là một con người nhưng bây giờ tôi đã nhìn rất rõ. Sau khi biết các người là loại gì thì đương nhiên thái độ cũng sẽ thay đổi thôi.”