Duyên Mình Lỡ

Chương 5: Về Chung Nhà, Ngủ Chung Giường.




Phó Bắc Đình như không thể tin được nhìn Diệp Vô Ưu hỏi.

“Ý của cô là gì?”

Diệp Vô Ưu làm ra vẻ hiển nhiên nhướng mày nói. Vừa nói vừa khoác tay Lục Lệ Hành khẳng định.

“Ý trên mặt chữ. Tôi đã chia tay anh rồi. Còn về anh và Diệp Nhiễm Y tiến triển như thế nào trong tương lai đều phụ thuộc vào anh. Không liên quan gì đến tôi cả.”

Phó Bắc Đình không chấp nhận liền dùng ánh mắt đe dọa nhìn Diệp Vô Ưu.

“Tôi không đồng ý! Cô không thể hủy bỏ hôn ước.”

Khi Phó Bắc Đình định bước đến trước mắt Diệp Vô Ưu thì Lục Lệ Hành đã đứng chắn trước mặt cô. Đôi mắt anh hiện lên sự tức giận, cảnh cáo anh ta.

“Không được đụng vào vợ tôi.”

Phó Bắc Đình không để Lục Lệ Hành vào mắt, khinh thường nói.

“Anh dám nói lại lần nữa không?”

Lời nói của Lục Lệ Hành càng nặng hơn đáp.

“Cút! Anh còn muốn nghe gì nữa?”

Phó Bắc Đình không kiềm chế được cơn tức giận liền vung nắm đấm nhưng lại bị Lục Lệ Hành cản được rồi đánh trả lại. Chỉ một cú đấm của anh đã khiến anh ta nằm xuống đất nhưng anh không có ý định dừng lại mà bước đến nắm lấy áo anh ta mà đấm liên tục vào mặt anh ta.

Diệp Vô Ưu thấy cảnh này cũng hoảng sợ. Cô cũng không ngờ tính cách của Lục Lệ Hành lại có khuynh hướng bạo lực như vậy, vội vàng nắm lấy tay anh cản lại.

“Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”

Lục Lệ Hành nghe lời Diệp Vô Ưu thả áo Phó Bắc Đình, thu lại nắm đấm của mình rồi chỉnh trang lại quần áo. Anh đứng nhìn từ trên cao xuống Phó Bắc Đình đang nằm dưới đất khinh thường nói.

“Một người đàn ông mà dám động tay với một người phụ nữ. Anh đúng là tên rác rưởi. Nhớ kỹ sau này khi gặp tôi nhớ đi đường vòng.”

“Chúng ta đi thôi.”

Diệp Vô Ưu vẫn còn thấy sợ vì chuyện lúc nãy nên hai tay nắm lấy tay áo của Lục Lệ Hành. Anh cũng nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của cô nên nắm lấy tay cô rồi cả hai cùng vòng qua Phó Bắc Đình bước đi. Nhưng anh ta không muốn chịu thua liền vội nói.

“Cái người cứ chờ đó.”

Nghe lời nói này cả hai đều hơi dừng lại nhưng rồi cũng mặc kệ mà bước đi tiếp. Phó Bắc Đình lại nhìn theo rồi hét lên.

“Diệp Vô Ưu, rồi cô sẽ phải hối hận.”

Nhưng cả Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu đều không phản ứng lại mà đi tiếp. Phó Bắc Đình đứng tại chỗ mà quyết tâm.

“Cả tên đàn ông đó nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh ta biến khỏi Nam Thành.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu liền trở về căn hộ ở trang viên Bảo Lợi của cô. Diệp Vô Ưu khi ra ngoài thì ăn mặc rất đẹp, gọn gàng, lịch sự, nhưng khi ở nhà thì cô rất thoải mái không quá cầu kì. Bây giờ cô chỉ mặc đúng một chiếc sơ mi rộng thùng thình dài đến nửa đùi của cô, còn Lục Lệ Hành thì vẫn còn đang tắm. Cô đang nói chuyện điện thoại nên quay lưng nhìn ra cửa sổ.



“Đúng vậy, bản thảo đó cần chỉnh sửa lại…nói với Chris thông số của bản thảo đó cũng cần phải xem xét lại, chênh lệch quá lớn nếu không khi ra sản phẩm sẽ không giống mẫu.”

Lúc này, Lục Lệ Hành hình như mới tắm xong mà bước từ phòng tắm ra. Diệp Vô Ưu nghe thấy tiếng đóng mở cửa liền vội kết thúc cuộc gọi.

“Ừm! Cứ làm như vậy đi. Xong thì gửi qua mail cho tôi. Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Nhưng điều mà Diệp Vô Ưu không ngờ đến chính là nhìn thấy Lục Lệ Hành chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở hông che phần dưới, phần trên hiện ra lồ lộ cơ bắp rắn chắc làm cô ngạc nhiên đến trố mắt rồi vội quay mặt đi, đỏ mặt lúng túng nói.

“Sao anh không mặc quần áo? Anh không lạnh sao?”

Lục Lệ Hành lại ra vẻ hiển nhiên nói.

“Nhà em hình như không có quần áo phù hợp cho nam.”

Diệp Vô Ưu lúc này mới nhớ ra. Quả thật nhà cô không có đồ dành cho nam, trước kia khi ở bên Phó Bắc Đình, cả hai đều chưa đến nhà của nhau lần nào nên cô không hề chuẩn bị đồ cho nam trong nhà. Cô liền ngại ngùng nói.

“Em sẽ đặt đồ cho anh ngay bây giờ. Anh về phòng trước đi.”

“Được rồi! Em cũng nghỉ sớm đi.”

Lục Lệ Hành cũng gật đầu rồi lên phòng. Chờ cho không còn tiếng bước chân nữa, Diệp Vô Ưu mới từ từ quay đầu lại thăm dò. Thấy anh không còn ở đây nữa cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cảnh tưởng vừa rồi thật quá sức tưởng tượng, cô cũng không phải là một người ham mê sắc đẹp nhưng sao cứ mỗi lần đứng trước anh thì cô lại lúng tùng như thế không biết.

Diệp Vô Ưu cũng đã đặt đồ dùng cho nam như đã nói nhưng muốn giao tới cũng phải ngày mai vì giờ trời cũng đã quá muộn. Cô phải ngồi một lúc dưới phòng khách thì mới dám rón rén bước lên phòng ngủ. Vì cảnh ban nãy quá kích thích đến bây giờ cô vẫn còn cảm giác mặt mình còn đang nóng. Để bản thân mình không hóa sói cô chỉ đành lén lún về phòng.

Nhưng khi đứng trước cửa phòng ngủ thì Diệp Vô Ưu lại không vào, mà đứng ngoài cửa tự hỏi. Cả hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi nhưng tại sao cô lại căng thẳng đến như vậy? Rồi lại phân vân không biết có nên vào hay không? Tiếp đến là gật đầu kiên định nghĩ chắc giờ này Lục Lệ Hành cũng đã ngủ rồi nên đi vào chắc sẽ không sao. Thế là cô dứt khoát mở cửa đi vào, nhưng mọi chuyện đều không giống như cô nghĩ.

Lục Lệ Hành vẫn còn thức hơn nữa vì mãi vẫn không thấy Diệp Vô Ưu lên phòng nên định xuống xem cô đang làm gì. Mà không ngờ đúng lúc cô mở cửa đi vào đầu liên đụng trúng cơ ngực săn chắc của anh rồi bật ngửa ra sau. Anh vội vàng ôm lấy eo cô để cô không ngã. Ánh mắt hai người lại chạm nhau một lần nữa, tình hình bây giờ còn lúng túng hơn ban nãy. Nhịp tim của cả hai đập càng lúc càng nhanh.

Lục Lệ Hành lúng túng để tay rời khỏi eo thon của Diệp Vô Ưu. Cô được thả ra liền bước một bước cách xa anh, hơi cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chắc chắn mặt mình lúc này đang đỏ lên nên tuyệt đối không thể để anh nhìn thấy gương mặt của mình lúc này. Cô ngượng ngùng nói.

“Em đến để lấy chăn gối. Em sẽ ngủ ở phòng khách.”

Không biết lúc này Lục Lệ Hành đang nghĩ gì mà nói.

“Giường này lớn như vậy, đủ chỗ cho hai người chúng ta ngủ. Sao em lại muốn ngủ ở phòng khách?”

Diệp Vô Ưu cũng nghĩ đây là nhà cô, hơn nữa Lục Lệ Hành là chồng của cô, mà hôm nay cũng là đêm đầu tiên của cả hai. Nếu tách giường thì không được hay cho lắm nên cô bối rối gật đầu.

“Vậy được!”

Diệp Vô Ưu cúi đầu bước đi. Cô leo lên giường, quay lưng lại tay ôm chăn trước ngực. Lục Lệ Hành tắt đèn rồi mới từ từ nhẹ nhàng nằm lên giường nhìn bóng lưng ngượng ngùng của người bên cạnh mà khóe miệng anh lại cong lên.

Sáng hôm sau, Diệp Vô Ưu từ từ mở mắt vươn vai nhưng khi nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy Lục Lệ Hành. Khi nhìn lại tủ đầu giường thì cô lại thấy một phần bánh sandwich một ly sữa cùng với một tờ giấy nhắn. ‘Chào buổi sáng, anh phải đi làm đây. Em nhớ ăn sáng.’

Diệp Vô Ưu cầm lấy tờ nhắn mà mỉm cười rồi lại lẩm bẩm thầm quyết tâm.

“Lục Lệ Hành bình thường đi làm chắc chắn rất vất vả. Mình phải nhanh chóng lấy lại tất cả mọi thứ rồi để anh ấy ở nhà làm nội trợ toàn thời gian. Như vậy anh ấy sẽ không còn vất vả nữa.”

Trong lúc Diệp Vô Ưu còn đang thương xót cho Lục Lệ Hành làm công nhân vất vả thì thật ra anh đang ngồi trong văn phòng ở tập đoàn Lục thị. Người trợ lý cầm theo tài liệu đi vào.

“Lục tổng, đây là kế hoạch mới của bộ phần PR. Mời anh xem.”



Lục Lệ Hành từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào máy vi tình mà không nhìn trợ lý nói.

“Cứ để đó đi.”

Rồi người trợ lý lại chợt nhớ chuyện gì đó nói tiếp.

“À đúng rồi! Còn một việc nữa, đó là công ty hợp tác với chúng ta, Phó thị. Nhưng mà…”

Nghe đến Phó thị, Lục Lệ Hành mới dừng lại động tác gõ bàn phím của mình mà hỏi.

“Nhưng mà chuyện gì?”

Người trợ lý giống như đồng cảm cho Diệp Vô Ưu mà nói.

“Cô Diệp Vô Ưu cũng quá thảm. Vài ngày trước chuyện ở tiệc của cô ấy đã gây xôn xao khắp Nam Thành. Cô ấy và em kế của cô ấy cùng rơi xuống nước nhưng vị hôn phu của cô ấy lại chỉ cứu em kế mà bỏ mặc cô ấy đuối nước.”

Lúc này ánh mắt của Lục Lệ Hành lại lạnh đi hỏi trợ lý.

“Vị hôn phu của cô ấy là người nhà họ Phó, đúng không?”

“Phải!”

Trợ lý gật đầu xác nhận. Lục Lệ Hành lạnh lùng hạ lệnh.

“Thông báo cho tất cả các lãnh đạo cấp cao trong công ty. Kể từ ngày hôm nay, chấm dứt mọi hợp tác với Phó thị.”

Người trợ lý không cảm thấy có chuyện gì lạ. Ngược lại còn rất tán thành nói.

“Lục tổng, anh làm như vậy thực sự quá đúng đắn.”

“Được rồi, cậu đi làm việc đi.”

Người trợ lý nhận việc rời đi ngay.

Ở bên khác, Diệp Vô Ưu đã đến công ty Phó thị nhưng hôm nay cô đến không phải dể đi làm như mọi ngày mà cô đến để giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Nhưng khi chưa bước đến cửa thang máy thì cô lại nghe thấy một giọng nói chanh chua mỉa mai cô.

“Này! Chị mới kết hôn đã phải đi làm rồi sao? Lấy phải người chồng nghèo nàn, ngay cả cơ hội để nghỉ dưỡng bệnh cũng không có.”

Diệp Nhiễm Y đi đến chặn đường của cô khoanh tay trước ngực làm ra vẻ mình rất cao quý. Diệp Vô Ưu chán ghét thở dài than phiền.

“Hôm nay ra ngoài quên không xem lịch rồi. Đúng là xui xẻo!”

Diệp Nhiễm Y không tức giận mà cho rằng Diệp Vô Ưu đang tránh mặt mình vì xấu hổ khi lấy chồng công nhân.

“Chị đây là thẹn quá hóa giận, đúng không?”

Chiều cao của Diệp Vô Ưu và Diệp Nhiễm Y chênh lệch nhau rất lớn. Cho dù cô ta có đi giày cao gót đến 15cm thì chiều cao của cô vẫn áp đảo cô ta. Vậy nên khi cô từ từ bước đến gần cô ta, cô đã dùng khí thế và chiều cao của mình cộng thêm ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta khiến cô ta phải sợ hãi lùi bước.

“Cô đã thấy chó cắn người bao giờ chưa? Hay là thấy người cắn chó bao giờ chưa? Cô ra ngoài mà quên đánh răng rồi sao? Sao mà miệng thối như vậy?”