“Dù sao tôi cũng không đồng ý việc cô từ chức. Cô cứ về nhà và bình tĩnh lại đi.”
Phó Bắc Đình đương nhiên không đồng ý chuyện Diệp Vô Ưu từ chức. Vì một khi cô rời đi thì công ty sẽ gặp rất nhiền vấn đề. Cô đang phụ trách rất nhiều hạng mục quan trọng nếu cô từ chức thì mọi công việc sẽ đổ dồn lên người anh ta. Mà một mình anh ta thì sẽ không thể nào hoàn thành được. Vậy nên anh ta sẽ không đồng ý để Diệp Vô Ưu từ chức.
Diệp Vô Ưu cũng không mấy làm ngạc nhiên. Cô và Phó Bắc Đình ở bên nhau cũng nhiều năm vậy nên cô hiểu anh ta. Nhưng chuyện này một khi cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
“Tôi không quan tâm anh có đồng ý hay không? Dù sao tôi cũng sẽ từ chức.”
Lúc này, Diệp Nhiễm Y lại nói vào như thêm dầu vào lửa.
“Chị! Đây là lỗi của chị khi không hiểu ý của anh Bắc Đình. Anh ấy là đang giúp chị. Sao chi lại lấy công việc ra để đe dọa anh ấy nữa chứ?”
Diệp Nhiễm Y đã thành công khi Phó Bắc Đình nghe vậy liền cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
“Vô Ưu! Cô lại vì người đàn ông đó mà phải đi đến bước này sao? Được! Tôi ký. Cô đừng nghĩ công ty không có cô thì sẽ không tồn tại được.”
Vẻ mặt của Diệp Nhiễm Y mừng rỡ. Phó Bắc Đình xoay người đặt tờ giấy lên trên bàn rồi cầm lấy bút ký tên vào rất nhanh, xong thì đưa cho Diệp Vô Ưu. Cô cũng rất vui vẻ nhận lấy mà rời đi.
“Cảm ơn!”
Nhưng rồi cô lại đứng lại hơi quay đầu nói.
“À! Đúng rồi! Tôi chúc các người bách niên giai lão. Nhớ phải nắm lấy nhau cho chắc, đừng có ra ngoài để rồi làm hại người khác.”
“Diệp Vô Ưu!”
Nói xong Diệp Vô Ưu liền đi một mạch, Phó Bắc Đình nghe câu nói này của cô thì rất tức giận mà rống tên của cô. Còn Diệp Nhiễm Y ra vẻ mình rất tủi thân nhào vào lòng Phó Bắc Đình khóc.
“Anh Bắc Đình! Sao chị có thể mắng em như vậy?”
Nghe tiếng khóc của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình cũng đau lòng, ôm lấy cô ta mà an ủi.
“Được rồi! Đừng khóc nữa!”
Nhưng đột nhiên điện thoại của anh ta báo có cuộc gọi đến. Anh ta chỉ đành để Diệp Nhiễm Y qua một bên mà nhận cuộc gọi. Không chờ Phó Bắc Đình cất giọng nói trước, giọng nói từ trong loa điện thoại đã vội vàng hốt hoảng nói
“Việc hợp tác giữa Lục thị và Phó thị đã bị hủy toàn bộ.”
Nghe vậy, Phó Bắc Đình ngạc nhiên hỏi lại.
“Cái gì?”
Nhưng chưa kịp trả lời thì người kia đã cúp máy. Phó Bắc Đình chỉ có thể nhìn điện thoại đã tắt màn hình mà suy nghĩ. Diệp Nhiễm Y không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn biểu cảm trên mặt của anh ta cũng khiến cô ta rất tò mò.
“Anh Bắc Đình! Có chuyện gì vậy?”
Phó Bắc Đình thở dài trả lời.
“Đối tác lớn nhất của Phó thị là Lục thị đột nhiên hủy bỏ hợp tác.”
Diệp Nhiễm Y cũng rất ngạc nhiên. Cô ta muốn thông qua Phó Bắc Đình để tiếp cận tổng tài của Lục thị mà bây giờ hợp tác bị hủy thì cô ta khó có thể có cơ hội. Dù không biết vì nguyên nhân gì nhưng cô ta lại lựa lời mà đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Diệp Vô Ưu. Cô ta ra vẻ chắc chắn nói với Phó Bắc Đình đang bối rối không biết làm sao.
“Cái gì? Chuyện này nhất định là do chị gây ra. Chị ấy vừa nghỉ việc thì Lục thị và Phó thị đã chấm dứt hợp tác.”
Lời nói của Diệp Nhiễm Y nghe rất có lý nên Phó Bắc Đình hoàn toàn tin. Anh ta không nhịn được cơn tức giận liền hất tài liệu trên bàn đi. Còn căm tức gằng tên của Diệp Vô Ưu.
“Diệp Vô Ưu! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Thành công hắt nước bẩn lên người Diệp Vô Ưu, kế tiếp chính là khôi phục hợp tác giữa Lục thị và Phó thị, tạo cơ hội để tiếp cận tổng tài Lục thị. Diệp Nhiễm Y liền xoa dịu cơn giận của Phó Bắc Đình.
“Đừng lo lắng, anh Bắc Đình! Chuyện cấp bách nhất hiện tại là giải quyến vấn đề hợp tác giữa Lục thị và Phó thị. Chỉ cần khôi phục hợp tác thì kế hoạch của chị sẽ thất bại.”
Phó Bắc Đình cũng muốn nhưng anh ta lại không biết làm cách nào, anh ta chỉ đành nói trong bất lực.
“Nhưng lúc trước tất cả các dự án hợp tác với nhà họ Lục đều do Diệp Vô Ưu phụ trách. Anh nên bắt đầu từ đâu đây?”
Diệp Nhiễm Y bắt đầu suy tính.
“Em nhớ hợp tác giữa các anh với Lục thị dường như đều là thiết kế nội thất tùy chỉnh.”
“Đúng vậy!”
Phó Bắc Đình có nghe qua nên gật đầu khẳng định. Diệp Nhiễm Y lại tiếp tục nói.
“Vậy thì em có một giải pháp.”
Nghe câu này, Phó Bắc Đình liền ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta. Cô ta nói tiếp.
“Thật ra em là người đoạt giải ba cuộc thi thiết kế nội thất quốc tế năm ngoái.”
Nghe vậy, Phó Bắc Đình càng ngạc nhiên hơn nhìn Diệp Nhiễm Y mà mừng rỡ.
“Cái gì? Nghe nói người đoạt giải nhất và giải ba đều là nhà thiết kế trong nước. Người đoạt giải nhất vẫn chưa từng lộ diện trước công chúng. Nhưng không ngờ người đoạt giải ba lại ngay bên cạnh anh.”
Anh ta dịu dàng nắm hai tay của Diệp Nhiễm Y, nhẹ nhàng nói.
“Sao em không nói với anh chuyện này sớm hơn?”
Diệp Nhiễm Y ra vẻ khiêm tốn.
“Em vốn không muốn công khai. Chỉ là không ngờ chị lại tàn nhẫn như vậy. Vì để giúp anh em chỉ đành để lộ danh tính của mình. Bây giờ anh chỉ cần nói với bọn họ là Phó thị đã ký hợp đồng với người đoạt giải ba của giải thiết kế Green Dot. Em tin Lục thị biết được giá trị của giải thưởng này nhất định sẽ khôi phục hợp tác với Phó thị thôi.”
Phó Bắc Đình càng nghe càng mừng rỡ rồi ôm chầm lấy Diệp Nhiễm Y nhớ đến Diệp Vô Ưu thở dài mà nói.
“Sẽ thật tuyệt nếu chị em tốt bằng một nửa của em.”
Diệp Nhiễm Y lại nói như không còn cách nào khác.
“Chị ấy thực sự quá cứng đầu. Nhưng em tin sau này chị ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Ở trong lòng của Phó Bắc Đình nhưng cô ta không thể ngừng nghĩ đến khi cô ta có thể gặp được Lục Lệ Hành, tổng tài Lục thị trong truyền thuyết. Cô ta nhất định sẽ khiến Lục tổng say mê cô ta rồi thuận lợi gả vào nhà họ Lục như vậy thì cô ta có thể khiến cho Diệp Vô Ưu không thể kiêu ngạo trước mặt cô ta được nữa. Càng nghĩ như vậy càng khiến cô ta cảm thấy mong đợi đến ngày cô ta có thể đạp cô dưới chân.
Trong đầu Phó Bắc Đình thì lại đang nghĩ đến Diệp Vô Ưu. Chỉ cần anh ta thoát khỏi cái bóng mà Diệp Vô Ưu để lại thì anh ta nhất định sẽ khiến cô quay lại cầu xin anh ta.
Sau khi giải quyết xong việc từ chức ở Phó thị, Diệp Vô Ưu liền lên xe chuẩn bị về nhà. Cô chỉ vừa mới ngồi lên xe thì chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, không hiểu sao cảm giác trong lòng lại vui hơn hẳn. Cô nhận điện thoại áp lên tai rồi nói
“Alo!”
“Tối nay em rảnh không? Ông nội muốn mời em ăn tối.”
Lục Lệ Hành vừa nghe thấy tiếng của cô trong điện thoại đã vội hỏi. Cô cũng suy nghĩ một chút, dù sao cô cũng vừa từ chức thành công. Chuyện này cũng đáng để ăn mừng nên cô rất nhanh đã đồng ý.
“Được!”
Được cô đồng ý, anh cũng dịu dàng nói tiếp.
“Anh đã nói với ông chuyện kết hôn của chúng ta.”
Nghe vậy Diệp Vô Ưu có hơi xấu hổ nói.
“Như vậy có phải quá nhanh rồi không? Em còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Diệp Vô Ưu hình như có nghe thấy tiếng cười phát ra từ trong loa điện thoại. Anh vẫn dịu dàng đáp lời của cô.
“Không đâu! Tối nay 7 giờ ở phòng 888 nhà hàng Vũ Cảnh.”
“Được!”
Diệp Vô Ưu đã biết thời gian địa điểm. Bây giờ cô chỉ cần chuẩn bị tình thần gặp mặt trưởng bối là được.
Đúng giờ hẹn, Diệp Vô Ưu hơi rón rén mở của phòng bao 888. Vừa mở cửa đã thấy có hai người ngồi bên trong. Một người là chồng cô, Lục Lệ Hành, người còn lại chính là ông của anh và bây giờ cũng là ông của cô. Anh vừa nhìn thấy cô thì ngay lập tức đứng dậy kéo ghế kèm lời nói.
“Ngồi đi!”
Ông Lục dường như nhìn thấy sự lo lắng của Diệp Vô Ưu nên cũng tiếp lời.
“Cháu đừng lo lắng. Mau ngồi xuống đi.”
Người lớn đã nói cô cũng không dám cãi lại đành ngồi xuống ghế, anh nhẹ nhàng đẩy ghế vào để cô ngồi. Tiếp đến anh thao tác rất thuần thục rót một ly rượu. Cô nhìn những động tác tao nhã của anh, nhìn bộ vest trên người xong lại nhìn quanh phòng, cô thầm nghĩ. Phải chăng hôm qua đám người kia đã kích thích anh nên hôm nay anh đã thuê một bộ vest còn cả phòng bao nhà hàng này nữa, chắc cũng rất đắt tiền?
Ông Lục nhìn thằng cháu nội của mình liền chê bai một câu rồi lại than thở.
“Lệ Hành lớn tầm tuổi này nhưng chưa bao giờ rót rượu cho ông. Hôm nay ông lại thấy thằng nhóc này chu đáo như vậy, xem ra là thân với vợ hơn rồi.”
Không hiểu vì sao nhưng rõ ràng người ông nói là Lục Lệ Hành mà người ngại lại là cô. Vội cầm lấy chai rượu lên cười nói với ông.
“Ông ơi! Để cháu rót rượu cho ông.”
Nói xong cô liền rót rượu vào ly của ông. Ông thấy vậy mới khen nhưng rồi lại tiếp tục hờn dỗi.
“Vẫn là cháu dâu tốt với ông hơn. Không giống thằng nhóc nào đó, chưa bao giờ quan tâm đến lão già này.”
Lúc này Diệp Vô Ưu có vẻ ái ngại nhìn ông.
“Ông nội! Ông có cảm thấy cháu và Lệ Hành kết hôn quá nhanh không?”
Nghe vậy Ông Lục lại vội lắc đầu.
“Không! Không hề! Ông còn cảm thấy hai đứa gặp nhau quá muộn đi. Nếu không bây giờ ông đã được ẵm chắt trong tay rồi.”
Nhắc đến vấn đề này, ông lại nhìn sang Lục Lệ Hành.
“Lệ Hành à! Cháu cố gắng một chút. Để ông được ôm chắt càng sớm càng tốt.”
Diệp Vô Ưu cảm thấy mặt mình nóng ran khi nghe ông nhắc về vấn đề này nhưng Lục Lệ Hành thì lại không thấy vậy. Anh kiên định nắm lấy tay cô, nhìn ông khẳng định nói.
“Ông đừng lo! Cháu nhất định sẽ cố gắng.”