Duyên Mình Lỡ

Chương 4: Sẽ Không Để Em Chịu Thiệt.




Diệp Sở Sinh không cho rằng Diệp Vô Ưu đang nói thật mà chỉ đang khoác lác nên khinh thường nói.

“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”

Lục Lệ Hành không chấp nhận việc vợ mình bị người khác đe dọa nên đã lên tiếng cảnh cáo.

“Các người đừng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn bắt nạt vợ tôi. Nếu các người muốn làm chuyện bất lợi với cô ấy thì tốt hơn hết hãy nghĩ đến hậu quả trước tiên.”

Thái độ này của Lục Lệ Hành cũng làm Diệp Vô Ưu ngạc nhiên nhưng anh không để ý đến. Cúi người lấy giấy kết hôn trên bàn rồi nắm lấy tay cô rời đi.

Đường Uyển thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa ly gián, tức giận nói

“Lão gia! Ông mau nhìn xem. Một tên công nhân quèn mà không biết trời cao đất dày.”

Diệp Sở Sinh cũng tức giận không kém.

“Còn không xem cậu ta có đức hạnh gì?”

Ba người Diệp Sở Sinh đều tức giận ngồi phịch xuống ghế. Diệp Nhiễm Y lại giả vờ hiểu chuyện.

“Bố đừng tức giận! Hay là để con gả cho anh Bắc Đình.”

“Không được!”

Diệp Sở Sinh ngay lập tức phản đối. Ông ta muốn dựa vào nhà họ Lục để kiếm lợi nên đặt rất nhiều hy vọng vào Diệp Nhiễm Y. Để Diệp Vô Ưu gả cho Phó Bắc Đình chính là để cắt đứt con đường thăng tiến của cô không để cô tiếp tục lên cao nếu không ông ta cũng không thể chiếm được tập đoàn Diệp thị. Ông ta liền bắt đầu tính toán.

“Phía bên nhà họ Phó, bố sẽ nói chuyện. Còn con có một cơ hội tốt hơn đấy. Con chắc đã nghe về tập đoàn Lục thị.”

Diệp Nhiễm Y liền nói về những gì mình nghe được.

“Là Lục thị lọt vào top đầu tập đoàn lớn nhất thế giới, đúng không bố?”

Diệp Sở Sinh liền gật đầu.

“Người kế thừa của tập đoàn Lục thị vẫn còn trẻ. Bố nghe nói cậu ta cũng mới về nước không lâu. Cậu ta luôn khiêm tốn nhưng điều quan trọng nhất là cậu ta chưa kết hôn. Qua một thời gian nữa chủ tịch Lục thị sẽ tổ chức tiệc trao quyền. Bố cũng sẽ nhận được thiệp mời, đến lúc đó con nhất định phải đi. Con gái bố xuất sắc như vậy, rất có thể gả vào nhà họ Lục.”

Được khen ngợi, Diệp Nhiễm Y liền hất cằm vênh mặt rồi lại nghĩ đến người đàn ông bí ẩn tên Lục Lệ Hành, đôi mắt liền sáng rỡ hỏi.

“Có phải là Lục Lệ Hành, thiên tài kinh doanh, chỉ mới 28 tuổi đã lọt top tỷ phú toàn cầu không?”

Diệp Sở Sinh liền gật đầu khẳng định.

“Đúng vậy!”

Nhưng rồi mặt của Diệp Nhiễm Y lại hoang mang nói tiếp.

“Nhưng mà hình như chồng của chị cũng tên là Lục Lệ Hành thì phải?”

Diệp Sở Sinh lại nghĩ chỉ là trùng hợp, phủ nhận nói.

“Ôi trời! Chắc chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi. Với lại tên cậu ta là gì không quan trọng, quan trọng là nhà họ Phó tuy giàu có nhưng nếu so với nhà họ Lục thì vẫn kém xa rất nhiều.”



Nhưng rồi Diệp Sở Sinh lại làm vẻ lo lắng nói với Diệp Nhiễm Y.

“Nhưng mà Y Y à! Con nhất định phải nắm chắc được trái tim của vị Lục tổng này. Chứ nếu con sẽ không thể gả vào nhà họ Lục được.”

“Sao vậy bố?”

Diệp Nhiễm Y không hiểu, với nhan sắc của cô ta thì việc nắm trái tim của một người đàn ông sẽ không khó đối với cô ta. Vậy thì Diệp Sở Sinh lo lắng chuyện gì. Ông ta suy tư nói tiếp.

“Con biết tập đoàn H&U đúng không? Cũng nằm trong top tập đoàn thế giới.”

Diệp Nhiễm Y liền gật đầu. Diệp Sở Sinh lại nói tiếp.

“Bố nghe nói tập đoàn được thành lập và phát triển mạnh như vậy đều do một cô gái trẻ tầm tuổi con điều hành. Trong giới luôn được mệnh danh là nữ thần kinh doanh. Nếu như để hai tập đoàn lớn này cùng kết hợp lại vậy thì khó có tập đoàn nào có thể là đối thủ. Chỉ đáng tiếc bố lại không có con trai, vậy nên mọi hy vọng bố chỉ có thể gửi gắm vào con rồi.”

Diệp Nhiễm Y liền đảm bảo.

“Bố cứ yên tâm! Con nhất định sẽ khiến vị Lục tổng kia quỳ dưới chân cầu xin con gả vào nhà họ Lục.”

Nói rồi ánh mắt cô ta lại hiện lên sự thâm độc. Cô ta cũng thầm quyết tâm nhất định phải gả vào nhà họ Lục để có thể đứng ở vị trí cao hơn Diệp Vô Ưu, như vậy thì cô sẽ không thể kiêu ngạo trước mặt cô ta được nữa.

Sau khi ra khỏi nhà họ Diệp, Diệp Vô Ưu liền áy náy nói với Lục Lệ Hành.

“Vừa rồi thật xin lỗi, đã làm anh tổn thương rồi nhưng em nhất định sẽ tìm cách để họ phải xin lỗi anh.”

Lục Lệ Hành an ủi cô nhưng trong lòng lại thấy thương cho cô.

“Không sao đâu! Em là vợ anh. Anh có trách nhiệm nên gánh vác cùng em.”

Diệp Vô Ưu nghe anh nói vậy thì càng áy náy hơn mà cúi đầu. Nhưng rồi cô cảm nhận được có một dòng nước ấm nóng chảy ra từ mũi của mình, cô đưa tay sờ thử thì thấy tay mình đã dính máu, cô mới giật mình vội che mũi lại hơi ngửa đầu để máu không chảy tiếp nữa.

“Em sao vậy?”

Lục Lệ Hành cũng nhìn thấy cảnh này liền lo lắng vội vàng lấy một tờ khăn giấy ra lau giúp cô. Lúc này anh rất chăm chú cẩn thận lau giúp cô mà cô cũng vô tình chạm vào tay của anh khi cầm khăn giấy. Rồi hai ánh mắt lại chạm vào nhau làm không gian xung quanh như ngừng lại lúc này. Nhìn nhau được một lúc thì cả hai vội vàng tách nhau ra, cô bối rối cầm khăn lau mà anh cũng giống như vậy mà từ từ rút tay lại. Nhưng vẫn là lo lắng cho cô mà nói.

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

Diệp Vô Ưu vội lắc đầu nói.

“Em không sao! Mỗi lần cãi nhau với bố em luôn như vậy. Không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện đâu.”

Lục Lệ Hành lo lắng nhìn rồi nhớ lại lúc anh cho người điều tra Diệp Vô Ưu.

Trên xe Lục Lệ Hành đang xem những tấm hình chụp của Diệp Vô Ưu, vị trợ lý ngồi trước cũng báo cáo lại.

“Lục tổng, đây là tất cả thông tin về cô Diệp Vô Ưu mà tôi tìm được. Diệp tiểu thư là con gái lớn của nhà họ Diệp, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp thị. Năm cô ấy được sáu tuổi thì mẹ cô ấy mất, một tháng sau thì bố cô ấy liền tái hôn. Nhưng sự thật là khi mẹ cô ấy con sống thì Diệp Sở Sinh và người vợ hiện tại của ông ta đã có mối quan hệ bất chính. Mà sau khi mẹ cô ấy qua đời thì Diệp tiểu thư đã phải trải qua nhiều khó khăn. Mới 15 tuổi đã bị đưa ra nước ngoài trên danh nghĩa là đi du học nhưng thực tế là để cô ấy tự sinh tự diệt. Diệp tiểu thư và vị hôn phu của cô ấy Phó Bắc Đình gặp nhau ở nước ngoài.”

Nghe trợ lý nói mà trong đầu Lục Lệ Hành lại hiện lên hình ảnh Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình ở bên nhau trong tiệc đính hôn.

“Năm năm trước Phó gia đã phá sản, Diệp tiểu thư đã cùng anh ta khởi nghiệp kinh doanh tạo dựng lại Phó thị mà giá trị của Phó thị hiện tại đã vượt xa so với trước kia. Nhưng có một điều kì là là hình như Diệp tiểu thư không chỉ làm việc trong Phó thị, cô ấy dường như cũng có công ty riêng. Vài ngày trước trong tiệc đính hôn của Diệp tiểu thư…”

“Tôi biết rồi!”



Lục Lệ Hành lên tiếng cắt ngang bởi vì đến sự việc đó thì anh đã biết.

Quay trở lại hiện tại nhìn cô gái trước mặt phải một mình chống lại những khó khăn mà đau lòng cho cô. Lục Lệ Hành kéo lấy tay cô rồi ôm cô vào lòng, rồi khẳng định nói với cô.

“Em yên tâm! Anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa.”

Ban đầu khi bị Lục Lệ Hành ôm lấy, Diệp Vô Ưu đã ngạc nhiên rồi nhưng sau khi nghe lời nói khẳng định của anh, cô càng ngạc nhiên hơn. Nhưng sao trong lòng lại cảm thấy an tâm đến lạ thường? Cô không biết nên phản ứng như thế nào nên cứ để mặc anh ôm lấy mình.

Lục Lệ Hành ôm được một lúc mới từ từ thả Diệp Vô Ưu ra. Gương mặt cô lúc này đã đỏ lên, cô ngượng ngùng nói.

“Cảm ơn! Nhưng em sẽ không để bản thân mình chịu thiệt nữa đâu. Em chịu đủ rồi.”

Lục Lệ Hành cũng không phản đối lời nói của Diệp Vô Ưu mà gật đầu rồi lại nói.

“Vậy chúng ta về thôi.”

Diệp Vô Ưu mỉm cười gật đầu. Đột nhiên chuông điện thoại của Lục Lệ Hành vang lên, anh lấy điện thoại ra nhấn nút nghe máy. Ngay khi anh vừa áp lên tai thì người ở đầu bên kia đã nói trước.

“Lục tổng, tôi đã chuẩn bị theo lời dặn của anh. Rượu cát rồng lai mao, nhân sâm, đông trùng hạ thảo và tất cả các thẻ đen của các cửa hàng đều đã được chuẩn bị. Có cần tôi mang đến cho anh ngay bây giờ không?”

Lục Lệ Hành vốn đã cho người chuẩn bị quà, anh chỉ đến trước rồi cho người đưa quà đến sau. Nhưng sau khi nhìn thấy một nhà họ Diệp đối xử với vợ của mình thì anh thấy những món quà đó tặng cũng không còn ý nghĩ gì nữa nên thôi chẳng cần đưa tới làm gì.

“Không cần! Cậu cứ quay về đi.”

Nói xong liền cúp máy rồi quay sang nhìn Diệp Vô Ưu nói.

“Chúng ta về nhà thôi.”

“Diệp Vô Ưu, cô là đồ không biết liêm sỉ.”

Đang định đi thì lại gặp người mà Diệp Vô Ưu không muốn gặp nhất, Phó Bắc Đinh. Không biết anh ta đến Diệp gia để làm gì nhưng nhìn thì cô cũng có thể đoán được là Diệp Nhiễm Y đã gọi anh ta đến, chỉ có cô ta mới làm mấy chuyện vô vị này.

Phó Bắc Đình đến Diệp gia theo lời của Diệp Nhiễm Y nhưng khi anh ta vừa đến thì đã thấy một màn ân ái của Diệp Vô Ưu và Lục Lệ Hành. Vậy nên anh ta đã tức giận bước đến trước mặt cô và anh.

“Cô dám đội cho tôi một cái mũ xanh.”

Diệp Vô Ưu chán ghét nhìn Phó Bắc Đình nói.

“Phó Bắc Đình, khi anh và Diệp Nhiễm Y bí mật qua lại sau lưng tôi sao anh không nghĩ đến có liêm sỉ hay không?”

“Cô…”

Phó Bắc Đình rất tức giận nhưng lại không thể phản bác lại lời nào chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu.

Lục Lệ Hành giả vờ không quen biết Phó Bắc Đình mà hỏi Diệp Vô Ưu.

“Anh ta là ai vậy?”

Diệp Vô Ưu như hiểu ý của Lục Lệ Hành mà nhếch miệng cười nói mỉa mai.

“Tiền hôn phu của em.”