Chương 36: Thủ thành, phân phát vũ khí
“Nguyên liệu cứ cho hết vào ống này, ở phía trong bọn ta sẽ tự phân loại ra, sau đó các ngươi hãy qua phía bên kia nhà chờ nhận hàng rồi đưa tiền cho tên này.” Phan Xích nói với đám dân và chỉ vào Đỗ Nhân. “Mỗi người sẽ lấy một súng và hai mươi clip đạn, hai thứ này sẽ đi ra từ hai ống riêng biệt mà ta đã lắp ở đây.” Hắn tiếp tục nói và chỉ vào hai cái ống nối vào căn nhà. “Hãy xếp hàng và kiên nhẫn chờ đợi, ai cũng sẽ có phần thôi.”
Hắn bước vào nhà và lập trình cho chiếc bàn chế tạo bắt đầu quá trình sản xuất súng đạn. Rất nhanh sau đó, nó đã bắt đầu cho ra những sản phẩm đầu tiên, những thứ mà được Phan Xích ném ngay vào ống để những người dân phía ngoài có thể nhận được. Ở cuối đầu ống bên kia, cả một hàng dài thường dân sống ở thành bang Địa Long lũ lượt kéo tới, mỗi người đưa mười đồng vàng cho Đỗ Nhân rồi lần lượt lấy phần mình và đi ra, tất cả đều rất phấn khích với v·ũ k·hí mới mẻ này mặc dù chẳng hề biết cách sử dụng. Hai ngày sau, khẩu súng cuối cùng cũng đã rời xưởng, và Đỗ Nhân cũng đã thu đến đồng xu cuối cùng của đám dân thường, tất cả bây giờ đã chuẩn bị cho một buổi tập dợt trước khi bắt đầu thực chiến.
“Hai mươi nghìn tám trăm tám mươi đồng vàng, chỗ này dư sức mua cả chục căn biệt thự đây.” Đỗ Nhân nói. “Đúng là món hời. Bây giờ còn chỗ nguyên liệu dư kia thì mày tính sao đây ?”
“Chỗ đó là để cho chúng ta, tao sẽ chế một vài thứ khiến bọn địch phải đái ra quần khi nhìn thấy, một thứ v·ũ k·hí vượt xa thời đại này.” Phan Xích cười nhẹ. “Mày đi dạy bọn kia dùng súng, xong xuôi hết cũng là lúc tao hoàn thành, lúc đó thì có thể dễ dàng ra trận rồi.”
“Được, cứ để đó cho tao.” Đỗ Nhân gật đầu rồi quay đi. Hắn dẫn toàn bộ dân ra một nơi rộng hơn để bắt đầu huấn luyện cách dùng súng cơ bản.
“Tất cả hãy cầm v·ũ k·hí bằng hai tay giống như cầm nỏ vậy, ai không biết thì hãy làm giống như ta đây !” Nói rồi, Đỗ Nhân cầm súng lên, sau đó len lỏi vào đám dân để những kẻ ở xa cũng có thể thấy được cách hắn cầm. “Tốt lắm, cầm rất dễ đúng không nào ? Bây giờ hãy lấy những vật nhỏ bằng kim loại kia ra. Đây chính là đạn, một thứ vô cùng quan trọng với v·ũ k·hí này, và đối với mỗi viên đạn, các ngươi sẽ bắn được một phát. Đạn này khác với đạn hoả mai của các ngươi ở chỗ nó đã có sẵn hoả dược bên trong, vì thế không cần nhét thêm hoả dược vào nòng súng sau khi bắn. Điều này sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian trên chiến trường và giúp các ngươi bắn được nhiều lần hơn.” Đỗ Nhân nói. “Đây là một clip đạn.” Hắn cầm năm viên đạn được gắn vào một clip kim loại và giơ lên. “Thiết kế này giúp các ngươi nạp được năm viên một lúc vào, và giúp các ngươi đỡ tốn thời gian nạp lại từng viên sau khi bắn. Bây giờ hãy nạp đạn.” Nói rồi, hắn kéo chốt tiếp đạn, đặt một clip đạn lên trên, sau đó dùng ngón tay đẩy năm viên đạn vào ổ. Xong, hắn lại đẩy chốt, gạt phăng clip kim loại ra ngoài và đóng ổ đạn. Đỗ Nhân làm mọi thứ rất chậm rãi và đồng thời cũng đi xuống hướng dẫn những người dân ở phía sau để chắc chắn tất cả đều làm được.
Sau khi hướng dẫn thật kỹ cách lắp đạn, Đỗ Nhân lại chỉ đám dân thường cách bắn.
“Hướng đầu súng lên trên. Đúng rồi, hướng lên trời đi, đừng chĩa về phía đồng minh. Bây giờ các ngươi bóp cò, là cái giống lẫy nỏ ấy.” Tức thì, cả đám đông bóp cò, nhiều t·iếng n·ổ vang lên khi hàng nghìn khẩu súng đồng loạt nhả đạn. “Tốt tốt.” Đỗ Nhân nói. “Bây giờ gạt cần lên và kéo về phía sau, rồi đẩy lên trước và gạt xuống lại để bắn thêm phát nữa. Các ngươi có thể bắn rồi gạt đến khi hết đạn, nghĩa là được năm phát, sau đó phải nạp đạn lại giống như ta vừa chỉ. Bắn hết ổ đạn đó rồi nạp mới vào đi.” Đỗ Nhân nói thật lớn rồi đứng chờ. Đám dân đen liền xả sạch ổ đạn lên trời, khiến khói bốc lên mù mịt cả khu vực, và hàng nghìn t·iếng n·ổ vang lên một cách hỗn loạn.
“Rồi, tất cả hãy chú ý lần nữa !” Đỗ Nhân hô lớn sau khi khói bụi bắt đầu tan ra. “Các ngươi đã nắm được cơ bản rồi đấy, bây giờ ta sẽ huấn luyện gấp cho các ngươi trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ để tất cả đều có thể ra trận. Mau di chuyển ra khu quảng trường đi !”
24 giờ sau
Đỗ Nhân đang dẫn các dân quân đã được huấn luyện quay về khu vực gần căn nhà mà Phan Xích đặt bàn chế tạo để lấy thêm đạn, thì liền gặp tên này từ bên trong bước ra.
“Đã xong rồi à ? Đúng lúc đấy, mày bảo bọn dân lấy đạn chỗ ống như cũ, rồi vào xem cái này.” Phan Xích nói.
Đỗ Nhân làm theo, sau đó liền đi vào nhà.
“Khoan đã, mày làm cái quái gì thế này ?” Hắn vô cùng bất ngờ khi nhìn vào cỗ máy khổng lồ đang chiếm hết toàn bộ không gian trong căn nhà nhỏ. Quan sát kỹ hơn, hắn liền nhận ra rằng đây chính là một kiểu súng máy nòng xoay cỡ lớn được đặt trên bốn bánh xe kim loại, phía trước gắn một tấm chắn bằng thép dày, và một thùng đạn khổng lồ trang bị ngay phía sau.
“Súng máy gatling, cỡ to hơn một chút, và thêm ít cơ chế đặc biệt so với mẫu đầu tiên.” Phan Xích tự hào nói. “Mày sẽ là người bắn đấy !”
“Mày biết tao dùng súng như cứt rồi mà, tại sao muốn tao bắn thứ này chứ ?” Đỗ Nhân nói.
“Để tao giải thích, nó có liên quan mật thiết đến cách mà cỗ máy này hoạt động. Những nòng súng của nó được thiết kế để xoay liên tục để có thể vừa bắn vừa nạp đạn, đồng thời tránh việc súng bị quá nhiệt, tuy nhiên nếu để xoay thứ này nhanh thì chúng ta cần một loại động cơ chứ không thể dùng tay được. Tuy nhiên tao không thể làm ra động cơ điện hay xăng dầu với số nguyên liệu đang có, còn động cơ hơi nước sẽ khiến khẩu súng trở nên to quá mức cần thiết, vì thế tao đã để nguyên ổ xoay rời ra và đánh dấu nó bằng sơn đỏ. Để khẩu súng này có thể hoạt động thì tao sẽ cần phải dùng Thiết Lôi Pháp Thủ điều khiển ổ xoay quay một nghìn vòng mỗi phút, tương đương với việc bắn ra sáu nghìn viên đạn trong khoảng thời gian đó. Vì thế mày sẽ phải là người bóp cò để nạp và nhả đạn khi các nòng súng xoay vòng.” Phần Xích nói.
“Khoan, ý mày là cái của nợ to đùng này không có động cơ sao ? Thế thì làm sao mà nhắm chứ ? Chẳng lẽ dùng tay chỉnh nòng à ?” Đỗ Nhân hỏi.
“Những bộ phận nào giúp chỉnh hướng bắn hay giúp súng di chuyển đều làm bằng kim loại rồi, tao sẽ dùng bên tay trái của Thiết Lôi Pháp Thủ để điều khiển chúng, mày chỉ việc ngồi bóp cò khi thấy địch trong tầm thôi.” Nói rồi, Phan Xích chỉ về phía chiếc ghế được gắn trên súng. “Mời bạn, ngồi ghế gỗ này hơi ê một tí, nhưng mà tao không có đồ để làm đệm nên chịu khó một chút nhé.”
Tiếp đó, Phan Xích liền kích hoạt Thiết Lôi Pháp Thủ khiến nó bao bọc lấy cả hai bàn tay và khuỷu tay hắn rồi tung một quyền phá nát bức tường phía sau khẩu súng khổng lồ, tạo ra một lối đủ rộng để di chuyển nó. Hắn lại thu nhỏ chiếc bàn chế tạo lại thành một khối lập phương, đút vào hộp hành lý bên hông, và nhảy lên chiếc ghế còn lại bên cạnh Đỗ Nhân.
“Đi thôi, ra trận nào !”. Nói rồi, hắn dùng Thiết Lôi Pháp Thủ điều khiển phát minh của mình lùi ra khỏi ngôi nhà, sau đó quay đầu về phía cổng thành.
“Tất cả quân dân của ta hãy nghe đây !” Đỗ Nhân đứng trên ghế và nói lớn. “Giờ đã là ngày thứ tư của cuộc chiến và quân ta đã chịu tổn thất nặng nề, các ngươi chính là hi vọng chiến thắng cuối cùng của cả thành bang này, vì thế hãy ra đó và bắn tan xác bất kỳ tên Viêm Thủ nào còn đang nhúc nhích đi ! Hãy theo ta đến cổng thành !”
Hai nghìn quân được trang bị súng trường nhất thời đi chuyển theo sau khẩu súng lớn, đồng loạt hướng về phía cổng thành.
“Mở cổng cho bọn ta nhanh lên !” Đỗ Nhân ra lệnh.
“Không thể được ! Lệnh của Chưởng Môn, cổng thành này sẽ không mở ra cho đến khi bọn Viêm Thủ rút lui hoặc c·hết sạch.” Một tên lính từ phía trên trả lời.
“Mở ra để bọn ta g·iết sạch chúng, không thì các ngươi cứ chờ chúng ta phá nát cả cái cửa này đi !” Đỗ Nhân gầm lên.
“Thưa ! Hiện tại tình hình chiến trận rất khốc liệt, bước ra ngoài đó không khác gì t·ự s·át đâu, mong các vị suy nghĩ lại !” Tên lính đáp lại.
“Thôi không nhiều lời, chúng ta phá cửa luôn đây !” Đỗ Nhân nói, chuẩn bị bước xuống.
“Khoan đã ! Ta sẽ mở cửa, các vị đừng động thủ. Cửa này giá trị cao, phá đi thì Chưởng Môn sẽ không để yên cho ta đâu.” Tên lính nói, nhanh chóng đi mở cổng để đoàn quân của hai tên ngoại giới đi ra.
Phan Xích điều khiển khẩu súng ra ngoài, theo sau là hai nghìn quân lính chuẩn bị xuất trận.
“Di chuyển đi ! Tìm những vị trí nào khuất tầm nhìn của bọn Viêm Thủ, sau đó hãy nã đạn vào chúng từ xa, chắc chắn chúng sẽ không thể ngờ được mình đang bị t·ấn c·ông bởi thứ gì đâu. Mau đi đi, cổng thành này bọn ta sẽ thủ cho !” Đỗ Nhân thông báo cho toàn bộ lính của hắn trước khi Phan Xích lái khẩu súng thẳng về phía chiến trường. Cả hai sau đó cùng kiểm tra lại đạn trong thùng, các bộ phận của súng cùng bánh xe, rồi bắt đầu xả đạn vào kẻ địch.