Chương 35: Kế hoạch của Phan Xích và Đỗ Nhân
Đỗ Nhân và Phan Xích chạy vào trong thành ngay sau khi được Tam Quân cứu viện.
“Con mẹ nó c·hết tiệt à !” Đỗ Nhân nói. “Còn chưa kịp săn được gì thì lại c·hiến t·ranh, cứ thế này thì biết bao giờ kiếm đủ tiền để chuẩn bị thí nghiệm cơ chứ !”
“Cái đó để sau đã, giờ chúng ta còn phải hỗ trợ thủ cái thành này, không là lại phải chạy loạn tiếp đấy.” Phan Xích nói. “Đi xem thử bọn ở cổng trước có cần giúp gì không.”
Cả hai nhanh chóng di chuyển đến cổng thành, nơi hàng vạn quân lính đang gấp gáp tràn ra phòng thủ trước lực lược của bang Viêm Thủ. Phía trên tường thành, nhiều hàng cung thủ cùng Ngự Thổ Sư dàn trải đều đang phóng tiễn và phi thạch vào quân t·ấn c·ông. Trước một khung cảnh bận rộn ấy, hai tên ngoại giới vẫn bình tĩnh đi đến bên một tên lính phụ trách đóng mở cổng và bắt chuyện.
“Bọn ta là đệ tử nội môn của bang Địa Long, được giao trách nhiệm hỗ trợ phòng thủ cổng trước, mau cập nhật tình hình chiến trận đi !” Đỗ Nhân nói với tên lính.
“Thưa, hiện tại chúng ta chỉ đang cố gắng đưa quân ra cầm chân chúng, cả hai bên đều tổn thất rất nhiều rồi, chiến trường kia chẳng khác nào địa ngục cả. Tên dẫn đầu cánh quân này chính là Vương Thần, khả năng dùng bộc phá của hắn đã khiến quân ta phải chịu thế bị động từ khi trận chiến bắt đầu, nếu các vị ra ngoài đó chắc chắn sẽ không sống được quá lâu.” Tên lính trả lời.
“Hừm, ngươi có vẻ đánh giá cao tên Vương Thần kia nhỉ, hắn có thực sự nguy hiểm đối với bọn ta không ?” Đỗ Nhân hỏi.
“Thưa, dù hai vị là đệ tử nội môn, thực lực không hề kém, nhưng tên kia là một thiên tài có tiếng, quý tử của chưởng môn bang Viêm Thủ, và cũng là kẻ sử dụng Ngự Bộc Thuật mạnh nhất của bên đó, vì thế cũng không thể xem thường được đâu.” Tên lính trả lời.
“Ngươi nói đúng, chúng ta rõ ràng là không nên ra ngoài đó.” Đỗ Nhân nhìn qua một khe phóng tiễn trên tường thành. “Xét về tình hình cũng không khả quan lắm đâu.” Hắn lại quay sang Phan Xích. “Mày có cách gì không ? Trận này có vẻ khó thắng, nếu thực sự thua thì việc nghiên cứu sẽ bị trì trệ lại rất nhiều đấy, phải di tản rồi kiếm thêm tài sản,…”
“Khoan đã !” Phan Xích như vừa nghĩ ra gì đó. “Mày có tin chúng ta vừa thắng trận chiến này, vừa kiếm được tiền không ? Đi nào, về lấy cái bàn làm việc của tao rồi tao kể luôn !” Hắn liền kéo Đỗ Nhân đi về khu trọ của đệ tử bang Địa Long, nơi cất giữ chiếc bàn chế tạo mà hắn mang theo từ nhà.
“Kar98k, đó là giải pháp của chúng ta đấy !” Phan Xích nói.
“Mày nói cái gì cơ ? Làm sao một cây súng cổ lại là giải pháp được ?” Đỗ Nhân thắc mắc.
“Karabiner 98k, một loại súng trường của Đức có khả năng bắn xa đủ để vượt tầm dùng kỹ năng của bọn Viêm Thủ, lại dễ dùng do thiết kế gạt đạn tiện lợi, cùng với việc nó là bolt-action, nên không quá khó để làm quen với những kẻ cổ đại này, nhất là khi chúng nó đã từng sử dụng hoả mai và không quen với khả năng bắn liên tục của súng tiểu liên hay súng trường tiến công. Mà quan trọng nhất là nguyên liệu lại khá dễ tìm nữa.” Phan Xích vừa nói, lại vừa lấy chiếc máy tính bảng ra và bấm.
“Khoan, mày tính trang bị súng cho bọn này để giành lợi thế thật à ?” Đỗ Nhân hỏi.
“Đúng vậy, v·ũ k·hí của chúng ta hiện đại hơn, chắc chắn là dành được chiến thắng thôi.” Phan Xích trả lời.
“Mày không thể nào làm ra một đống súng trong thời gian ngắn như vậy được, với cả làm sao dạy bọn này cách dùng súng, rồi còn chưa tính đến việc bọn đệ tử Viêm Thủ kháng được đạn nữa chứ ! Mày có nhớ lúc đến đây có thằng kháng cả đạn plasma của mày không ?” Đỗ Nhân nói.
“Cứ yên tâm, tao đã tính cả rồi. Có một bản thiết kế hoàn chỉnh của Kar 98k tao đã mua lại từ Mauser hồi năm nhất và chép lại cả quá trình làm ra khẩu súng và cả loại đạn 7.62mm của nó vào trong bàn chế tạo, chỉ cần đưa nguyên liệu vào đúng ngăn rồi bấm nút là nó có thể tự động làm súng cho chúng ta với số lượng lớn trong thời gian cực ngắn. Còn việc bọn Viêm Thủ có kháng đạn hay không chả quan trọng, súng này dùng để bắn bọn lính của chúng, và trang bị cho dân và lính của Địa Long để áp đảo về số lượng quân và tầm t·ấn c·ông. Cuối cùng, việc đào tạo dân dùng súng sẽ do mày đảm nhiệm, nhớ nói một cách thật dễ hiểu nhé, dùng cả đống kiến thức tâm lý học của mày nếu cần.” Phan Xích vỗ vai Đỗ Nhân và nói. “Còn về việc tìm nguyên liệu thì phải vận dụng chút marketing đã.”
Nói rồi, hắn mở chiếc bàn chế tạo, kiểm tra đống nguyên liệu nén còn lại bên trong, rồi bắt đầu tự tay chế tạo một khẩu Kar 98k theo bản thiết kế đã lưu trong đó. Vì là một khẩu súng không có giá trị thực chiến trong thời đại của Phan Xích, thế nên việc sử dụng các bộ phận có sẵn là không thể nào, vì thế hắn đã phải tự chế tạo từng linh kiện nhỏ từ lò xo, vài con ốc cùng đầu đạn 7.62mm,… Phan Xích cũng phải làm một việc mà hắn hiếm khi đụng vào, đó là điêu khắc gỗ để có thể làm hoàn chỉnh báng súng. Tuy nhiên, khả năng chế tạo của hắn vẫn là thuộc hàng bậc thầy so với một tên thanh niên trẻ, và bệnh ám ảnh cưỡng chế bẩm sinh khiến hắn làm mọi thứ trở nên vô cùng hoàn hảo, đến cả việc khắc rãnh nòng súng hay hoạ tiết trên báng cũng không lệch một nano mét. Cuối cùng, một khẩu súng cổ từ thế chiến thứ hai đã hoàn thành, và nó trông rất giống với bản gốc được làm ra từ thời đó, chỉ có điều vì thiếu nguyên liệu nên Phan Xích đã làm nòng súng bằng chỗ thép Damascus dư lại khi hắn chế tạo đoản kiếm cho Đỗ Nhân, khiến khẩu súng này có nhiều hoa văn sóng gợn đẹp mắt. Hắn cũng chế tạo năm mươi viên đạn 7.62mm bằng đồng cùng mười clip đạn, mỗi clip chứa năm viên, tương đương với một lần nạp đầy cho súng, vì Kar 98k không sử dụng băng đạn rời như súng trường tiến công hiện đại hay loại súng plasma mà Phan Xích đang sử dụng nên clip đạn sẽ giúp nạp một lúc năm viên mà không phải đút từng viên một vào ổ đạn.
“Bàn chế tạo đã lưu lại thao tác của tao rồi, giờ chỉ cần cho nguyên liệu vào, bấm một nút là nó sẽ nhả súng và đạn ra với tốc độ mỗi phút một set. Điều duy nhất hiện tại cần làm chính là dụ được dân chúng bằng bản mẫu này, cho chúng thấy sự hiệu quả của nó để chúng cung cấp thêm nhiều tài nguyên và cả tiền bạc nếu được.” Phan Xích đưa khẩu súng cho Đỗ Nhân, và rồi chúng cùng nhau đi đến khu chợ ở thành giữa, nơi tập trung đông dân cư nhất thành bang.
“Tất cả cư dân tập trung nghe đây ! Chúng ta là đệ tử nội môn của bang Địa Long, và chúng ta kêu gọi các người tham chiến !” Đỗ Nhân nói lớn. “Mau tập hợp lại đây để bọn ta chỉ cách để tất cả được tham chiến !”.
Người dân xung quanh lập tức bu lại xung quanh hai tên ngoại giới.
“Các người muốn bọn ta làm thế nào ?” Một người dân hỏi.
“Dễ dàng thôi, ở đây bọn ta có một loại v·ũ k·hí, tuy nhiên chúng ta sẽ cần phải sản xuất nó hàng loạt để bán cho các người.” Phan Xích giơ khẩu súng lên và nói. “Lúc đó các người sẽ được tham chiến.”
“Kêu gọi chúng ta nhưng lại không cho v·ũ k·hí miễn phí sao ? Nếu thế thì bọn ta không giúp nữa.” Người dân nói.
“Các người có thể giúp hoặc không, nhưng ta thông báo rằng bọn Viêm Thủ đang trên đà thắng, và một khi cổng thành kia sập xuống, các người sẽ là mục tiêu dễ nhất để chúng đuổi g·iết và c·ướp b·óc còn bọn ta sẽ cao chạy xa bay rồi.” Đỗ Nhân nói. “Tất cả chỉ cần đóng mỗi người mười đồng xu vàng, sau đó đem nguyên liệu đến cho bọn ta là cuộc chiến này sẽ thắng lợi dễ dàng. Nên nhớ rằng nếu không có sự bảo vệ của bang Địa Long, các người sẽ không thể sống sót mà đi quá hai dặm khỏi thành trì này đâu.”
“Mười đồng vàng mỗi người ? Ngươi muốn ăn c·ướp hay sao ?” Một người dân nói. “Chúng ta đã không có của cải dư ra, ngươi đòi mười đồng trên đầu người chẳng khác nào c·ướp sạch tất cả những gì bọn ta có !”
“Đúng vậy !” Nhiều người đồng tình.
“Được thôi, ngươi không đóng mười đồng cũng chẳng sao cả, bọn Viêm Thủ cũng sẽ c·ướp hết của ngươi thôi, cả cái mạng của ngươi chúng cũng sẽ lấy luôn. Nên nhớ rằng đây chỉ là để bảo vệ các ngươi, và chúng ta chẳng c·ướp gì cả, chúng ta chỉ đang lấy tiền công cho thợ rèn và bù lại các ngươi sẽ có được một loại v·ũ k·hí với khả năng hạ gục một tu chân giả cấp thấp một cách dễ dàng.” Đỗ Nhân nói.
“Hạ gục tu chân giả với tư cách là phàm nhân sao ?” Một người nói. “Ngươi quả là điên khùng, hay là vì tuyệt vọng quá mà loạn trí lên rồi ?” Hắn lại bước lên trước. “Ta là tu chân giả đây, từng là đệ tử nội môn của bang Địa Long như các ngươi, nay đã thành đại hiệp trên con đường giang hồ. Ngươi thử làm ta chảy máu với cái que gỗ đó của ngươi xem nào ?” Hắn chỉ vào khẩu súng trên tay Phan Xích.
“Được thôi.” Phan Xích nói. “Nhìn cho kỹ đây, nó sẽ khiến cho tên này phải nằm bò dưới đất xin tha mạng. Ngươi có quyền t·ấn c·ông ta nếu muốn.”
Tên tu chân giả lập tức ra đòn, nhưng trước khi hắn kịp cử động, một viên đạn đã ghim vào đầu gối hắn. Phan Xích gạt đạn, bắn tiếp ba viên vào đầu gối còn lại và hai bả vai khiến tên kia hoàn toàn bị vô hiệu hoá, sau đó lại nhả nốt viên cuối cùng trong ổ đạn sượt qua cổ và cắt đứt động mạch của hắn. Phan Xích lại gạt nốt vỏ đạn cuối cùng ra khỏi ổ, lấy một clip trong túi ra đút vào để nạp lại năm viên, sau đó hắn vứt clip rỗng đi và đóng ổ đạn, chĩa súng thẳng vào đầu tu chân giả kia, ngón trỏ đặt trước cò súng.
“Khoan đã, ngươi là đệ tử nội môn, điều gì chứng minh rằng ngươi không dùng sức mạnh của mình tác động vào v·ũ k·hí đó ?” Một người dân hỏi. “Làm cách nào chứng minh rằng tất cả chúng ta đều dùng được nó ?”
“Dễ thôi.” Phan Xích nói. “Gạt cần.” Hắn gạt đạn. “Và bóp cò.” Hắn bắn một phát gần sát chân của tên dân đen kia, khiến gã nhảy dựng lên và mất hồn. “Bóp cò như cách các ngươi dùng lẫy nỏ thôi. Ở chỗ ta sinh ra, trẻ con cũng làm được.” Nói rồi, tên ngoại giới bước đến gần và đặt khẩu súng vào tay người dân vừa hỏi. “Thử đi.” Hắn nói, một tay hướng nòng súng về phía gã tu chân giả đang quỳ dưới đất. “Ta không nghĩ tên này sẽ từ chối một c·ái c·hết nhanh chóng đâu, hắn có vẻ đang đau khổ lắm.”
Tên dân đen run lẩy bẩy, hắn nhìn Phan Xích với ánh mắt kh·iếp sợ, khẩu súng trong tay gần như sẽ rớt xuống đất nếu Phan Xích không nắm chặt lấy phần nòng. Hắn nuốt nước bọt, nhìn vào tên tu chân giả trước mặt, kẻ mà tứ chi đều đã bị phế bỏ bởi những viên đạn, và từ cổ của hắn, máu đang tuôn ra liên tục. Tên tu chân giả không thể nói nên lời, có lẽ là do hắn quá sốc khi bị đả thương một cách quá dễ dàng, hoặc cũng có thể là do hắn đang dần c·hết ngạt bởi chính máu của mình đang trào lên đầy họng, khiến những nỗ lực kêu cứu của hắn bị giảm xuống thành những tiếng ọc ọc. Hắn biết c·ái c·hết sẽ đến với bản thân, có lẽ là dưới tay gã dân đen kia, hay một c·ái c·hết ngạt đau đớn và từ từ.
Một tiếng súng nổ vang lên như xé nát tinh thần của đám đông, viên đạn 7.62mm xuyên qua đầu gã tu chân giả khiến hắn c·hết ngay lập tức. Bầu không khí trở nên im lặng thất thường, không ai ngờ được rằng tên dân đen hèn nhát kia lại dám bóp cò, cũng chẳng ai ngờ rằng hắn lại có thể dễ dàng g·iết c·hết một tu chân giả như vậy, tất cả cảm thấy vô cùng bối rối, sự sợ hãi xen lẫn chút hưng phấn dần len lỏi vào tâm trí từng người dân đứng xem, cứ như chúng vừa khám phá được một bí mật khủng kh·iếp nhưng cũng đầy hấp dẫn.
“Ta… ta đã g·iết hắn ! Chỉ với một thứ v·ũ k·hí, mà ta đã g·iết được một tu chân giả…” Tên dân đen kia không ngừng rùng mình, mắt không rời khẩu súng vẫn đang b·ốc k·hói, miệng cố gắng lắp bắp nhả ra từng chữ cái. “Phàm nhân cũng có thể g·iết chúng… vậy có nghĩa là chúng ta đều có thể đối đầu với bọn lính địch và bọn đệ tử Viêm Thủ !” Hắn giơ cao khẩu súng lên trời và nói lớn. “Chúng ta sẽ có sức mạnh để chống lại kẻ thù ! Các vị ! Hãy mang đến mọi thứ mà hai kẻ này cần, rồi tất cả đều sẽ có v·ũ k·hí để khiến bọn Viêm Thủ phải quỳ dưới chân chúng ta !”
Những người dân khác nghe thấy thế thì vô cùng phấn khích, đồng loạt hò hét và vỗ tay.
“Được rồi, được rồi ! Tất cả trật tự !” Đỗ Nhân xem vào. “Giờ các ngươi đều muốn thứ v·ũ k·hí này chứ gì ? Mau mang đến đây thật nhiều gỗ, sắt thép, than và hoả dược đen. Ta cũng sẽ yêu cầu thủ kho của bang phái tập hợp các loại tài nguyên này lại, nhưng chưa chắc là sẽ đủ, vì thế hãy mang đến nhiều nhất có thể.” Hắn vừa dứt lời, đám đông lập tức giải tán và nhanh chóng chạy đi lấy nguyên liệu. Kẻ đem đến các món nông cụ cũ kỹ, người cầm một thùng pháo bông, có cả những thợ mỏ hay tiều phu mang hẳn nguyên liệu thô đến,… Rất nhanh sau đó, tài nguyên đã chất thành nhiều đống trước mặt Đỗ Nhân và Phan Xích.
“Tốt, rất tốt ! Tất cả đều theo kế hoạch.” Phan Xích nhìn chỗ nguyên liệu và cười thầm.