Chương 37: Chạm mặt kẻ dẫn đầu.
“Giết chúng đi ! Biến chúng thành phô mai Thụy Sĩ đi !” Phần Xích gầm lên. “Hãy bơm đầy cơ thể lũ người cổ đại này với đồng và chất thấy chúng thanh chiến lũy !” Vừa nói, hắn vừa điều khiển sáu nòng súng của cỗ máy xoay liên tục, trong khi Đỗ Nhân bóp cò nhả đạn. Tay còn lại, Phan Xích dùng để chỉnh hướng bắn của súng để nhắm vào đoàn quân của bang Viêm Thủ đang tiến về phía thành. Khẩu súng lớn liên tục bắn ra những cơn mưa đạn đồng, g·iết c·hết hàng nghìn quân địch trước khi chúng kịp nhìn thấy nó, biến khu vực xung quanh trở thành máy xay thịt đối với bang Viêm Thủ. Đúng như lời Phan Xích nói, xác của những kẻ trúng đạn chất đầy như núi, tạo thành những thành lũy bao quanh hắn cùng khẩu súng, khiến con đường tiến công của kẻ địch càng thêm khó khăn khi phải đi vào những lối chật hẹp giữa đám đồi xác c·hết, nơi mà chắc chắn chúng sẽ được tiếp đón bằng hàng chục ký lô đồng đâm vào người. Chỉ vừa một giờ ra chiến trường, Phan Xích, Đỗ Nhân và đám dân binh đã nhanh chóng thay đổi cục diện trận chiến, khiến bang Viêm Thủ mất dần lợi thế và hao tổn vô số quân lính cùng đệ tử. Và tất nhiên, điều này khiến chúng trở thành cái gai trong mắt kẻ lãnh đạo cánh quân chủ lực, Lưu Vương Thần.
“C·hết tiệt, quân ta bỗng dưng khựng lại ở phía trước kia ? Chúng ta không thể tiến thêm bước nào hay sao chứ ?”. Vương Thần khó chịu nói với vệ binh của hắn. “Có cái quái gì trên kia đang g·iết hết lính của ta rồi.”
“Thưa, xác quân ta đã chất thành núi xung quanh khu vực đó rồi ạ, có vẻ như một tên cường giả nào đó chiến đấu cho quân Địa Long đang cảm đường chúng ta.” Vệ binh nói. “Ngài có muốn rút lui để bảo toàn số quân còn lại không ạ ?”
“Rút lui sao ? Nếu ta lui về thất bại, phụ thân còn có coi ta ra gì nữa ? Không, hãy cho trinh sát lẩn vào đám quân đang tiến lên kia, đi chuyển đến nơi có được tầm nhìn rồi nhanh chóng quay về báo cáo tình hình cho ta trước khi đám lính xung quanh bị diệt hết. Chỉ cần biết được chúng ta đang đối phó với thứ gì, thì ta cùng các huynh đệ đồng môn sẽ ra tay diệt gọn nó.” Vương Thần cau mày nói. “Sau khi quan sát được nó rồi thì các ngươi hãy tản ra, tập trung vào các khu vực khác xa vị trí đó và để bọn ta xử lý.”
“Ba tên này, đi theo đám lính kia, nhớ trà trộn vào và đi sau cùng đấy. Nếu các ngươi đến được gần cổng thành của bang Địa Long và thấy thứ đang g·iết lính của chúng ta, hãy lập tức quay về đây báo cáo trước khi quá muộn, hiểu rõ chưa ?” Hắn nói, lệnh cho ba tên vệ binh ở gần tháp di chuyển. Chúng liền nhanh chóng hoà vào đám lính, đồng loạt lao về phía dãy núi xác bao xung quanh khẩu súng lớn.
“Nhìn kìa !” Một tên nói. “Chẳng phải đại năng, không phải cường giả, đó là một cơ quan khổng lồ đang phóng tiễn diệt quân ta.”
“Tầm phào !” Một tên khác lên tiếng. “Đó chính là một pháp bảo của đại năng, và gã đó đang trốn bên trong nó. Sức mạnh của thứ này có thể xé nát bầu trời, chẳng phải phóng tiễn tầm thường như ngươi nói đâu.”
“Ta chắc chắn đó là một kết giới tự động, ngươi không thấy quân ta chỉ đi đến mức cố định, sau đó đều c·hết sạch khi cố gắng bước qua đó sao ? Các ngươi đều sai hết rồi.” Tên còn lại nói.
“Không được, không được. Chúng ta không thể báo cáo với chủ tướng một cách rời rạc như vậy được, tất cả đều phải đồng tình với một ý kiến duy nhất thôi.” Tên lính đầu tiên nói. “Ta đề nghị các ngươi suy nghĩ nhanh lên vì đợt quân này sắp bị diệt sạch rồi !”
“Khỏi cần suy nghĩ, tất cả ý kiến của chúng ta gộp lại chắc chắn là đúng, vì dù gì thì mỗi kẻ đều có một góc nhìn khác nhau, nếu kết hợp lại sẽ cho ra một thông tin bao quát hơn về thứ kia, điều đó cũng giúp chúng ta không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mà một trong ba để ý được.” Tên thứ hai nói.
“Khôn ngoan ! “ Tên thứ ba trả lời. “Mau chóng rút lui và báo cáo trước khi nó kịp t·ấn c·ông chúng ta đi.”
Nói rồi, cả ba tên trinh sát nhanh chóng đi chuyển về phía Vương Thần trong khi vẫn đang được che chắn bởi đám lính tiên phong. Cả Đỗ Nhân và Phan Xích cũng chẳng hề biết đến chúng vì tầm nhìn đều đã bị chắn bởi đoàn quân đang dồn dập tiến lên cùng hàng đống núi xác chất khắp nơi, thế nên ba tên này dễ dàng rút lui một cách êm đẹp sau khi lấy được thông tin cần thiết.
“Thưa, thứ đang cản bước quân ta đã được quan sát rồi ạ.” Một tên trinh sát nói. “Nó chắc chắn phải là pháp bảo của một đại năng nào đó, hoạt động dưới dạng một cơ quan tạo kết giới tự động, và cũng đồng thời phóng tiễn vào chúng ta. Sức mạnh của thứ này không thể coi thường được đâu ạ, cả một đợt lính vừa rồi đ·ã c·hết sạch khi chúng ta vừa rời đi.”
“Nguy hiểm đến vậy sao ? Ngươi có nhìn thấy tên chủ nhân của vật thể đó hay không ?” Vương Thần hỏi.
“Thưa, không ạ. Rất có thể chúng đứng sau thứ đó, hoặc đang ở xa hơn rất nhiều ạ.” Tên lính trả lời.
“Tốt, ta sẽ tự quan sát thêm, các ngươi tản ra hai cánh, cản đường quân Địa Long để ta cùng các huynh đệ xử lý thứ cơ quan kia. Mau lên !” Vương Thần nói. “Các huynh đệ của bang Viêm Thủ !” Hắn quay sang đám môn đồ áo trắng của phụ thân hắn và nói lớn. “Hãy cùng ta diệt trừ chướng ngại vật kia, rồi chúng ta sẽ tiến vào cổng thành và làm cỏ bọn giun đất !”
Hơn mười môn đồ bang Viêm Thủ cùng Vương Thần tiến lên, nhắm thẳng vào vị trí của Đỗ Nhân và Phần Xích nhằm diệt trừ khẩu súng đang đứng giữa chúng và cổng thành. Hành động này đã khiến hai tên ngoại giới phát hiện ra chúng, và bắt đầu nã đạn diệt gọn ba tên môn đồ. Vương Thần nhận thấy nguy hiểm, lập tức dùng thuật phòng thủ.
“Liên Bộc Thuẫn !”
Hắn vận linh lực vào ngón tay như để bắn tia nổ, vẽ một hình tròn lớn trước mặt bản thân, thêm một chữ “thuẫn” ngay giữa rồi dùng bàn tay chạm vào, biến nó thành một lá chắn di động theo hắn.
“Các huynh đệ, mau nấp sau ta !” Vương Thần la lớn. Nhưng toàn bộ huynh đệ của hắn chỉ trong phút chốc đều bị hạ gục, khắp cơ thể chúng đầy những lỗ do đạn đồng tạo ra, khiến hắn chẳng thể nhận diện được bất kỳ ai. Bản thân tên công tử lại may mắn hơn, dựng Bộc Thuẫn kịp thời khiến hắn dễ dàng chặn được đợt t·ấn c·ông của khẩu súng, những viên đạn bay về phía hắn đều bị hàng loạt v·ụ n·ổ nhỏ trên lá chắn đánh bật ra. Hắn từ từ tiếp cận khẩu súng, sau khi thấy rõ được mục tiêu thì liền dùng tay còn lại vận năng lượng phóng liên tiếp nhiều tia nhiệt về phía nó.
Phan Xích nhìn thấy mục tiêu của mình phản công, cũng liền lập tức phòng thủ. Mặc dù khả năng đỡ đòn của khẩu súng với hai tấm lá chắn cứng cáp phía trước cũng không phải kém, nhưng Phan Xích không biết sức mạnh của Vương Thần ra sao hay đòn t·ấn c·ông của hắn có sức công phá thế nào, vì vậy hắn không mạo hiểm để nó chạm vào phát minh của mình mà điều khiển những xác c·hết mặc giáp kim loại đang chất thành núi xung quanh bản thân ném về phía đám tia nhiệt kia. Khi một xác người chạm vào tia nhiệt của Vương Thần, nó gây ra một v·ụ n·ổ lớn làm rung chấn cả đất trời, âm thanh của nó rền vang như sấm động làm hai tên ngoại giới đinh tai nhức óc, và ánh sáng của nó mạnh hơn cả một tia sét khiến tất cả như mù loà khi nhìn thấy.
“C·hết tiệt ! Cái quái gì thế này ?! Tên đó vừa bắn hỏa tiễn à ?!” Phan Xích nói. Hắn vô cùng hoang mang, rõ ràng kẻ đang tiến tới kia mạnh hơn đám đệ tử Viêm Thủ gấp nhiều lần, so với đòn t·ấn c·ông của hắn, đống Bộc Hoả Cầu mà chúng sử dụng chỉ như pháo giấy mà thôi. Tất nhiên, Phan Xích không phải là chưa bao giờ nhìn thấy những v·ụ n·ổ như thế này, chỉ là ba năm qua sống kết dị giới, chưa có người bản xứ nào hắn gặp có thể làm được điều đó, và khi chứng kiến đòn t·ấn c·ông của Vương Thần, hắn cũng ý thức được rằng bản thân sẽ phải trở lại chiến đấu như cách mà hắn đã làm để thoát khỏi bọn phiến quân Xã Hội, vì chỉ có thế mới giúp hắn đánh bại được tên này.
“Thứ c·hết tiệt cản đường ta !” Vương Thần gầm lên, phóng liên tục nhiều tia nhiệt lên trời, sau đó điều khiển chúng bay xuống, nhắm vào khẩu súng từ phía trên. Phan Xích liền ném thêm xác c·hết vào đường bay của những tia năng lượng để cản chúng, tiếp tục gây ra thêm nhiều v·ụ n·ổ lớn khi v·a c·hạm. Tuy nhiên, gã công tử bang Viêm Thủ không hề dừng lại, hắn liên tiếp bắn tia nhiệt, điều khiển chúng bay nhiều đường khác nhau, thỉnh thoảng còn kích nổ giữa chừng để đánh lạc hướng, tất cả đều hướng về phía vật đang cản đường hắn. Những đòn t·ấn c·ông của hắn cũng đều bị Phan Xích dùng đống xác lính chặn lại hết, khiến chúng đều vô dụng, nhưng khiên thịt dùng mãi cũng hết, vì thế Vương Thần vẫn tiếp tục bắn đến khi tất cả xác c·hết ném vào đường bay của tia nhiệt đều bị hủy hoại, khiến Phan Xích không còn khả năng phòng thủ khẩu súng. Nhận thấy những núi xác đã cạn kiệt, Vương Thần bắn thêm ba đợt nữa. Phan Xích thấy không còn xác để chặn, liền bẻ hai tấm lá chắn kim loại trên súng để chặn đứng hai đợt t·ấn c·ông, nhưng đợt cuối cùng đã đánh trúng phát minh của hắn. Một v·ụ n·ổ lớn vang lên, hủy hoại toàn bộ khẩu súng, nhưng Phan Xích nhanh chóng dùng Thiết Lôi Pháp Thủ giật mạnh hai chiếc ghế và thùng đạn ra khỏi phần còn lại, đẩy hắn cùng Đỗ Nhân và phần sau của khẩu súng tránh khỏi v·ụ n·ổ kia. Trong nỗ lực của mình, hắn cũng đã cứu được chỗ đạn còn lại để dùng đối đầu Vương Thần trong trận đấu trực tiếp sắp diễn ra, Phan Xích hồi phục lại cơ thể và đứng lên cạnh Đỗ Nhân, giật phăng nắp thùng đạn ra nhìn một cái rồi nói:
“Tốt quá, vẫn còn dùng được ! Chỉ cần chỗ đạn này không nổ tung, ta sẽ có cách tiêu diệt kẻ địch.”