Chương 34: Đại chiến 2
Hiện tại, trước trận chiến vài giờ
“Tịch Đế, ngươi có nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó là đảm bảo công được vào cánh tả của thành Địa Long, Vương Thần cùng cánh quân chủ lực sẽ đánh vào cổng chính để chia cắt lực lượng phòng vệ của chúng ra. Trong lúc đó hãy tiến vào thành và mở đường cho cánh quân chính.” Lưu Văn Công dặn dò tên đệ tử trước khi đưa quân ra trận. “Ta đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi.” Hắn quay đi và nói. “Bọn Địa Long sẽ phải trả giá thật đắt cho mảnh đất mà chúng dám c·ướp đi của ta. Ra chuẩn bị quân đi Tịch Đế.” Hắn quay lại, nói lớn.
“Vâng, sư phụ.” Tịch Đế trả lời và nhanh chóng rời đi.
Lưu Văn Công vẫn đứng lại, hắn tuy thù tận xương tuỷ bọn Địa Long, nhưng thân là Chưởng môn vẫn không thể nào trực tiếp đánh trận. Hắn đã chuẩn bị một cách khác để bản thân có thể tham gia điều khiển cục diện trận chiến một cách dễ dàng, đó chính là sử dụng Linh Tháp, một công trình có khả năng khuếch đại tầm nhìn và tầm sử dụng kỹ năng của hắn nhằm hỗ trợ quân chủ lực như cách mà các chưởng môn khác thường làm. Tuy nhiên hắn trước đó đã nâng cấp Linh Tháp của bản thân, khiến tầm hoạt động của nó có thể bao quát cả thành bang của bang Địa Long, kèm theo một khối linh thạch khổng lồ để khuếch đại sức công phá của các chiêu thức mà hắn tạo ra. Chỉ với Linh Tháp này, hắn sẽ dễ dàng đè bẹp quân phòng thủ của bang Địa Long nếu chúng dám bước ra khỏi thành. Nói đoạn, hắn bước vào trong và di chuyển lên Linh Tháp.
Giờ tham chiến, cánh quân chủ lực của Vương Thần.
“Tất cả nghe rõ đây !” Tên thiếu niên, Lưu Vương Thần đứng trước đoàn quân khổng lồ của hắn, cất cao giọng. “Trận chiến hôm nay của chúng ta là để trả món thù ba năm của phụ thân ta, tuy nhiên đối với bản thân ta và cả các ngươi, đây chính là cơ hội để bành trướng thế lực của bang Viêm Thủ, cơ hội để đoạt lấy đất đai cùng tài nguyên của bọn giun đất kia ! Vì thế hãy chiến đấu như những kẻ điên rồ, hãy chém g·iết bất kỳ kẻ địch nào ngáng đường, hãy đánh đến khi nào huyết hải tuôn trào, và những tài nguyên của kẻ thù kia sẽ thuộc về các ngươi !” Hắn gầm lên. “Tiến lên đi hỡi quân binh của ta ! Dìm chúng vào biển lửa đi !”
Hàng vạn quân lính trang bị giáp trụ, cùng kỵ binh và các chiến xa công thành tiến lên theo hiệu lệnh của Vương Thần.
Sở dĩ tên này phấn khích như vậy chính là vì hắn không hề biết về kế hoạch t·ấn c·ông thực sự, thứ duy nhất mà Lưu Văn Công cho hắn biết là việc hắn sẽ dẫn một đội quân lớn đối đầu trực diện với bang Địa Long, còn việc cánh quân của Tịch Đế bọc từ cánh tả để mở đường vẫn được giữ bí mật với hắn. Lý do phụ thân hắn làm việc này chính là vì cái tôi cao ngút trời của Vương Thần, nếu hắn nghĩ rằng bản thân đang là kẻ quan trọng nhất nắm giữ quân chủ lực trong trận chiến này, hắn sẽ làm tốt hơn rất nhiều, và việc hắn vô cùng bốc đồng cũng phù hợp với việc t·ấn c·ông thẳng vào cổng chính mà không cần kế hoạch phức tạp.
“Ra hiệu lệnh tiến công đi !” Lưu Văn Công nói.
Nhất thời, một tiếng tù và vang lên. Binh lính của bang Viêm Thủ cùng các đệ tử môn phái đồng loạt xông lên chém g·iết, Lưu Văn Công từ Linh Tháp triệu hồi một cơn mưa Hoả cầu khổng lồ phóng thẳng vào tường thành bang Địa Long, Vương Thần trên đài chỉ huy cũng không ngừng nã những tia nhiệt nổ vào chiến trường, ngắm về phía quân địch đang tràn từ cổng thành ra phòng thủ.
Bang Địa Long cũng không hề yếu thế, chúng nhanh chóng dựng lá chắn kèm theo một dãy núi cao bọc quanh tường thành để chặn đứng cơn mưa lửa của Lưu Văn Công, sau đó mở cả một khe vực sâu không đáy ngay dưới chân hàng ngũ tiên phong của bang Viêm Thủ khiến chúng rơi xuống mà c·hết rồi đóng ngay lại. Nhận thấy kẻ địch không còn dàn chắn cứng cáp, quân lính của bang Địa Long đồng thời xông lên dưới sự chỉ huy của các đệ tử nội môn, lao vào chiến giáp lá cà với quân Viêm Thủ.
Một trận chiến tàn khốc diễn ra, âm thanh của binh khí lạnh chạm vào nhau với tiếng la hét của những kẻ trọng thương tạo nên một bản hoà âm hỗn tạp, đâu đó cũng vọng lại các t·iếng n·ổ do Vương Thần gây ra cùng âm thanh đất lở từ các phép của đệ tử bang Địa Long, như vài điểm nhấn cho bản nhạc du dương trở nên dồn dập hơn. Khắp chiến trường chất đầy xác c·hết, có kẻ mất đầu, có người thủng lỗ, nhưng cũng có vài tên bị cắt làm hai hoặc cháy trụi thành tro, điểm xuyết trên nền đất đỏ tươi do máu đổ. Xung quanh các đống xác lớn, l·ửa b·ùng l·ên từng luồng, đất đá dâng cao thành những gai nhọn, kèm theo vài hố sâu mà máu đã lấp thành ao hồ, như một bức tranh tĩnh vật trừu tượng với tông màu ấm áp làm chủ đạo. Phía cánh tả của thành bang, Tam Quân cùng Tịch đế cũng đang đánh một trận bất phân thắng bại, trao đổi từng chiêu thức và bào mòn dần lực lượng của nhau đến khi chỉ còn lại cả hai. Tuy nhiên chúng không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục lao vào đánh nhau đến bảy ngày đêm liên tục, đến khi trận chiến gần như đã tàn cuộc mới rõ kết quả.
“Tịch Đế, ta thấy ngươi cũng đã học được Ngự Nham Thuật trong ba năm qua, nhưng ta đây cũng đã tìm hiểu một kỹ thuật mới đấy.” Tam Quân nói. “Ngươi lần này c·hết chắc rồi.”
“Đừng nhiều lời, kết thúc trận đấu này đi !” Tịch Đế trả lời. “Ta muốn thấy bên trong thành bang của ngươi lắm rồi.” Nói xong, hắn lập tức bay lên và phóng nham thạch về phía Tam Quân.
Tên kia lại dựng đất phòng thủ nhưng nham thạch nóng chảy khiến lá chắn của hắn bị đục thủng nhiều lỗ, buộc hắn phải né sang một bên. Sau đó, hắn liền trả lại một dãy gai đá dài từ dưới đất phóng lên, gần đánh trúng Tịch Đế trên không trung, nhưng tên Viêm Thủ đã né sang một bên với khả năng bay của mình.
Tịch Đế lại liên tục công kích, kết hợp giữa hoả cầu cùng nham thạch phóng về phía Tam Quân như một cơn mưa và buộc hắn phải di chuyển không ngừng. Mỗi khi Tam Quân đánh trả, hắn lại dễ dàng tránh né với tốc độ cao, khiến đối thủ không tài nào đánh trúng được.
“Ngươi thất thế rồi Tam Quân, mau quy hàng có khi còn đường sống.” Tịch Đế nói.
“Đúng là rộng lượng, ngươi cho ta cơ hội sống ? Thật đáng khâm phục, nhưng đáng tiếc ta lại phải từ chối rồi !” Tam Quân trả lời. “Để ta biểu diễn kỹ thuật mới đã rồi bàn về chuyện này sau.”
Nói xong, hắn vung tay, kéo từ dưới đất lên hàng loạt phi thạch phóng thẳng vào Tịch Đế, buộc tên này phải dùng Hoả Trường Kiếm để chống đỡ. Tiếp đó, Tam Quân lập tức lợi dụng thời cơ dựng đất đá làm bệ phóng và nhảy lên, vào tầm cận chiến với Tịch Đế rồi đánh gãy thanh kiếm của hắn bằng một quyền, nhưng trước khi hắn tung đòn thứ hai, Tịch Đế đã bay ra xa và thoát được.
Trong đầu gã đệ tử Viêm Thủ lúc này vô cùng hoang mang, Tam Quân tại sao lại có thể nhắm Phi Thạch chuẩn xác đến vậy, hắn mù loà, lại chỉ có thể cảm nhận những thứ trên mặt đất làm cách nào biết được chính xác vị trí trên không của hắn. Tịch Đế bất giác lo sợ, nhìn về phía Tam Quân đang đứng, lại thấy tên này có vẻ như đã thay đổi, trở nên vô cùng nhạy bén với môi trường xung quanh dù trên không hay dưới đất, có lẽ đây chính là kỹ thuật mới mà hắn nói tới chăng. Nhưng không kịp nghĩ thêm, hắn liền bị t·ấn c·ông, Tam Quân triệu hồi nhiều phi thạch và cột đá từ phía dưới phóng lên, lại điều khiển chúng bay theo nhiều đường bất định khiến Tịch Đế vô cùng khó khăn để tránh né. Tiếp đó, gã Cuồng Địa Sư liền biến chúng thành cát bụi, bao quanh lấy Tịch Đế rồi nén cứng chúng lại, giữ chặt hắn xuống mặt đất.
“Tịch Đế, ngạc nhiên lắm chứ gì ? Số là ta có biết một tên đệ tử này, hắn dù không bay được như ngươi nhưng lại biết cách đánh lừa cảm quan địa chấn của ta, điều đó cho ta thấy rằng bản thân là đại sư huynh của bang Địa Long nhưng lại có một điểm yếu quá dễ khai thác, vì thế ta đã học thêm hai khả năng đặc biệt, đó là cảm quan nhiệt và cảm quan siêu thanh, hay như tên đệ tử đó gọi là SONAR gì đó. Chính nhờ hai khả năng này, ta có thể “nhìn” thấy được cả những thứ dưới nước và trên không bằng cách giảm đi tầm hoạt động của cảm quan địa chấn, và điều đó giúp ta sử dụng Phi Thạch và Ngự Sa Thuật, những công pháp giúp ta t·ấn c·ông với tầm xa với tốc độ nhanh và chính xác hơn, và những thứ mà trước đây vì điểm yếu của bản thân mà ta đã không sử dụng hiệu quả được.” Tam Quân nói, bước đến gần Tịch Đế. “Sự thật thì ta mạnh hơn ngươi khá nhiều, chỉ có bệnh mù loà bẩm sinh này mới khiến ta phải ngang hàng với ngươi mà thôi, nhưng nhờ tên đệ tử kia mà ta đã có thể nhìn rõ bất cứ đâu, vì thế ngươi thua cuộc chỉ là điều tất yếu mà thôi. Trong cuộc chiến này ta là người chiến thắng rồi.”
“Được ! Được ! Ngươi khá lắm !” Tịch Đế nói. “Giờ thì kết thúc đi, ta thua ngươi cũng chẳng phải nhục nhã gì, làm nhanh đi để ta gặp đại sư huynh của ta nữa !” Hắn tiếp đó cười lớn. “Gặp ngươi kiếp sau.”
“Hảo ! Gặp ngươi kiếp sau.” Tam Quân nói, tiếp đó hắn liền dùng gai đá đâm vào sau gáy Tịch Đế, g·iết c·hết hắn một cách nhanh gọn. Cuối cùng, Tam Quân liền đặt xác đối thủ ngay ngắn lại rồi lấp hắn vào đất và tạo một bia đá ngay phía trên.
Lúc này, trận chiến dường như đã tàn cuộc, và quân binh của bang Viêm Thủ đã phải rút lui sau tổn thất nặng nề vì một lý do còn bí ẩn đối với Tam Quân, hắn quá bận đánh nhau với Tịch Đế để nhận ra bang Địa Long vừa chiến thắng. Tam Quân vào trong thành, lại “nhìn” thấy một đám đông đứng gần cổng chính như đang ăn mừng chiến thắng. Thấy lạ, hắn bèn lại gần xem thử thì nhận ra Đỗ Nhân và Phan Xích đang đứng giữa đám đông, và tất cả những kẻ xung quanh đều đang cầm một dạng gậy dài bằng gỗ và kim loại.
“Hai tên kia, chuyện gì xảy ra với cuộc chiến rồi ?” Tam Quân hỏi.
“A sư phụ, chúng ta đã giúp thành bang chiến thắng một cách dễ dàng, để ta giải thích cho người nghe.” Đỗ Nhân lại gần Tam Quân và nói. “Tất cả đều là nhờ những cây gậy này đây.”