Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 30: Đụng độ trong mỏ linh thạch.




Chương 30: Đụng độ trong mỏ linh thạch.

“Muội muội, ngươi nhìn này, tất cả đều là linh thạch thượng phẩm, tinh thể của chúng đều trong suốt như pha lê vậy. Ta cá chắc rằng Đường lão gia sẽ hài lòng về mỏ này lắm đấy !” Đường Mặc nói, mắt đảo liên tục giữa các viên linh thạch sáng rực xung quanh.

“Khoan đã, ta phải nói là chính quyền của bang Địa Long chắc chắn không để chúng ta khai thác sạch sẽ mỏ này mà không nộp thuế cho chúng đâu đấy.” Vu Môn nói.

“Tất nhiên, nhưng ngươi đừng quên mọi thứ đã nằm trong dự tính cả rồi, họ cho chúng ta khai thác, chúng ta sẽ trả thuế và thành lập một đường giao thương với họ, đôi bên cùng có lợi mà thôi.” Đường Mặc trả lời, hắn bước vào chính giữa hang, nơi có một hồ nước nhỏ phát sáng. “Linh Khí tích tụ trong nước rất cao, có lẽ chính nó đã tạo nên những nhũ Linh thạch thượng phẩm này, tuy nhiên theo lẽ thường thì tất cả các loại sinh vật xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng và hoá thành quái vật chứ ? Ta cảm thấy có gì đó không đúng khi trong bí cảnh này chỉ có duy nhất con Địa Xà lúc nãy là quái thú cỡ lớn, lượng Linh Khí trong này chắc chắn đủ để tạo ra nhiều hơn thế nữa cơ.”

“Đúng vậy, Linh Khí trong này đã tạo ra rất nhiều quái thú, thế nhưng chúng ta g·iết sạch cả rồi.” Một giọng nói vang lên khiến Đường Mặc phải quay lại nhìn. Đó là Xích Mặc, hắn chưa hề rời khỏi bí cảnh như chúng đã tưởng, mặt khác, lần này khí tức của hắn hoàn toàn là thù địch, và hắn cũng đã dùng mặt nạ che kín cả mũi miệng.

“Các ngươi nghĩ một động linh thạch lớn thế này, với bao nhiêu Linh Khí sản sinh ra mỗi ngày lại có thể vô chủ hay sao ? Sai rồi, nơi này từ trước đã thuộc về Hội Thợ Săn. Chúng ta đã tìm ra nó và tiêu diệt lũ quái vật tồn tại trong này, sau đó khai thác một phần Linh thạch, tuy nhiên chúng ta nhận ra rằng, lượng Linh Khí khổng lồ tồn tại trong hang động này biến nó thành một nơi sản sinh quái thú. Với việc mang đến những con vật nhỏ và dìm chúng vào nước, chúng ta đã có thể tạo nên nhiều loại quái thú cỡ lớn, thứ mang giá trị còn cao hơn cả đống nhiên liệu phát sáng kia, và chúng ta sẽ săn chúng. Ngươi nghĩ tự nhiên mà lãnh thổ của bang Địa Long lại có nhiều quái thú đến vậy sao ? Không, đều là do chúng ta tạo ra cả, và chúng ta cũng đã phao tin đồn rằng đây chính là nơi bí cảnh vô chủ để dẫn dắt những kẻ như ngươi đến cống nạp Linh Căn cho cái hang này, nhờ thế mà cả bang Địa Long mới không thể nghi ngờ nguồn gốc của lũ quái thú và cách chúng ta kiếm tài nguyên.” Xích Mặc giải thích tất cả mọi thứ, hắn dường như khá chắc chắn rằng cả ba người trước mặt mình sẽ không thể rời bí cảnh này mà sống sót. “Nghe đủ rồi, giờ các ngươi phải c·hết đi thôi, đừng chống cự vô ích.” Nói rồi, hắn rút lưỡi hái ra, dùng tay còn lại bẻ lấy một răng nanh của con Địa Xà đ·ã c·hết cắm mạnh vào v·ũ k·hí rồi rút ra, một dòng nọc độc chảy từ chiếc răng nanh vào lưỡi hái của Xích Mặc, thấm đều vào phần lưỡi. Sau đó hắn liền lao đến t·ấn c·ông kẻ gần nhất, Vu Môn.

Vu Môn, là một đệ tử của bang Địa Long, có khả năng phòng thủ rất mạnh, hắn dựng tường đá chặn đứng đòn chém từ lưỡi hái của Xích Mặc. Tuy nhiên, tên này không hề biết hắn đã tự đào mồ chôn cho chính mình. Khi v·ũ k·hí của gã thợ săn v·a c·hạm vào đá, nó ma sát và tạo ra một tia lửa, thứ đã làm bùng nổ nọc độc của Địa Xà trong lưỡi hái khiến nó ăn mòn hoàn toàn tường đá, đồng thời sản sinh ra khí độc. Xích Mặc tất nhiên đã chuẩn bị trước, hắn trang bị mặt nạ phòng độc với đ·ầu l·ọc bằng các loại thảo dược trước khi t·ấn c·ông, nhưng Vu Môn thì không, vì thế hắn đã hít vào một lượng lớn khí độc khi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Nọc độc lập tức phát huy tác dụng hệt như khi bị Địa Xà cắn trúng, nó làm tầm nhìn của Vu Môn mờ đi và các cơ bắp của hắn bắt đầu co giật ngoài kiểm soát. Việc hít phải một lượng lớn còn khiến phổi và cổ họng hắn bị ăn mòn dần, máu chảy ra liên tục bít đường hô hấp của hắn. Xích Mặc không đợi quá lâu, hắn phải nhanh chóng kết liễu kẻ địch này trước khi Đường Huyên và Đường Mặc kịp ra tay cứu trợ, vì thế hắn vung lưỡi hái lao lên chém đôi Vu Môn với tốc độ vượt xa mắt thường, trước cả khi Đường Mặc kịp tiếp cận để đỡ đòn, Đường Huyên thậm chí còn chẳng kịp quyết định hành động tiếp theo của cô ta trong khoảng thời gian ngắn đó.

“Hừ ! Ngươi nghĩ g·iết được Vu Môn là xong sao ? Đối với một tên không có tu vi thì ngươi cũng khá mạnh đấy, nhưng không đủ để đánh bại tộc nhân Đường gia đâu.” Đường Mặc nói. “Chính Đường Mặc ta sẽ đánh bại ngươi với Huyền Trọng Kiếm.” Hắn cầm thanh đại kiếm bằng một tay, chỉ về phía Xích Mặc. “Muội muội, yểm trợ cho ta.”

Nói đoạn, gã thiếu niên họ Đường vung Huyền Trọng Kiếm và t·ấn c·ông tên thợ săn trước mặt.

“Thuỷ Lưu Trảm !”

Lưỡi kiếm của Đường Mặc bao phủ trong nước, bộ pháp của hắn như dòng thuỷ lưu chuyển động nhịp nhàng, giúp cho mỗi đòn chém ra càng trở nên mạnh hơn với mỗi lần vung kiếm. Hắn liên tiếp t·ấn c·ông Xích Mặc hòng phá đi thế thủ rồi tung đòn kết thúc, và với sự hỗ trợ từ những Thuỷ Liên Đạn của Đường Huyên, hắn đã gần thành công. Tuy nhiên,…

Không có bất kỳ dấu hiệu hay âm thanh nào báo trước sự xuất hiện của nó, một thanh miêu đao bất ngờ từ trên trần hang rơi xuống, cắm thẳng vào đầu Đường Mặc khiến hắn c·hết ngay lập tức, sau đó tiếp tục đục sâu xuống đất ngập đến nửa lưỡi đao mới dừng hẳn lại.

“Cái quái ?!” Xích Mặc hoàn toàn bất động khi thấy điều xảy ra trước mắt.

Đường Huyên hét lớn. “Ngươi, ngươi dám g·iết ca ca của ta !!”. Cô ta điều khiển nước trong ao nhỏ trực tiếp hất Xích Mặc văng ra xa, sau đó tạo ra các mũi tên nhọn bằng nước nhắm vào hắn.

Bỗng nhiên, từ phía trên trần của mỏ linh thạch vang lên t·iếng n·ổ lớn, khiến nó sụp đổ và tạo nên một lỗ hổng thông lên phía trên. Từ lỗ hổng đó, hai tên thanh niên nhảy xuống, mắt đảo khắp nơi quan sát xung quanh, một tên tóc đen mặc phục trang màu trắng, tay phải đeo găng kim loại hở ngón, tên còn lại tóc xám, trang phục màu xanh lam, và trên hai cổ tay hắn mang hai chiếc vòng kim loại. Đó là Đỗ Nhân và Phan Xích, chúng đã dùng lựu đạn mở đường xuống mỏ linh thạch nhằm lấy lại thanh miêu đao vừa g·iết c·hết Đường Mặc trong một sự cố ngoài ý muốn.

Phan Xích nhìn quanh một lúc thì cũng thấy thanh đao đang cắm trong cái xác bị xẻ đôi của Đường Mặc, hắn mặt lộ vẻ kinh tởm nhẹ, nhưng vẫn đưa tay vào rút đao ra. Sau đó, hắn lại lấy một cái khăn cũ lau sạch cả tay và thanh đao, không hề để ý đến Đường Huyên đang trợn tròn mắt nhìn mình.

“Chậc, đúng là xui xẻo.” Hắn tặc lưỡi, đưa thanh đao đã lau sạch cho Đỗ Nhân rồi tiện tay vứt luôn cái khăn qua vai. “Vẫn chưa bị hỏng hóc gì đâu người anh em, mày đút pin vào dùng vẫn tốt.”

“Các ngươi… các ngươi mới chính là kẻ ném thanh đao xuống đây ?!” Đường Huyên nói, giọng cô ta đứt quãng bởi những tiếng nấc và thở dốc, có lẽ việc nhìn thấy vị ca ca mà cô từng ái mộ phải c·hết tức tưởi trước mặt đã ảnh hưởng không ít đến tâm lý và cảm xúc của Đường Huyên.

“Hửm ?” Đỗ Nhân quay lại khi nghe thấy tiếng nói. “Người c·hết này là thân nhân của cô nương sao ? Bọn ta thành thật xin tạ lỗi, đây chỉ là một t·ai n·ạn ngoài ý muốn vô cùng đáng tiếc.” Hắn nói.

“Cả hai người các ngươi còn chẳng có nổi linh căn, vậy mà dám g·iết người của Đường Gia, ta sẽ liều c·hết với các ngươi để rửa mối nhục này !” Đường Huyên hét lớn.

“Khoan đã cô nương à, chúng ta có thể giải quyết chuyện này mà không dùng đến b·ạo l·ực có được không hả ?”. Phan Xích nói, hai tay hắn đưa ra phía trước như muốn ngăn cản Đường Huyên t·ấn c·ông. Tuy nhiên, cô ta không hề nghe hắn nói, trực tiếp phóng hàng trăm Thuỷ Đạn về phía hắn. Các Thuỷ Đạn bắn xuyên qua cơ thể Phan Xích và đâm thủng cả đất, khiến hắn mất thăng bằng và lùi lại, nhưng hắn nhanh chóng đứng vững và phục hồi hoàn toàn các v·ết t·hương tưởng chừng như đã có thể g·iết c·hết một người. Những lỗ trên cơ thể Phan Xích do Thuỷ Đạn tạo ra, dù là trên đầu, giữa ngực hay trên tứ chi đều lành lại như chưa hề bị t·ấn c·ông, chỉ có điều bộ trang phục màu xanh của hắn vừa bị hư hỏng nặng. Đường Huyên không thể tin vào mắt mình, kẻ trước mặt cô chỉ là phàm nhân không sở hữu linh căn hay ma pháp, vậy mà hắn lại có khả năng hồi phục mạnh như Dạ Nguyệt Ma, điều này đối với một thiếu nữ trẻ người non dạ thực sự là quá sức tưởng tượng, và nó khiến cô ta phải cảm thấy lạnh sống lưng.

“Con mẹ nó...” Phan Xích lẩm nhẩm. “Bộ trang phục đang đẹp thế mà ngươi dám phá. Thôi được, ngươi muốn chơi cứng chứ gì ?” Hắn quay sang Đỗ Nhân và ra hiệu. “Lên mày, anh em mình chơi nó !”

Đỗ Nhân nghe thấy liền đút pin vào thanh miêu đao, cầm lấy nó bằng cả hai tay và chuẩn bị t·ấn c·ông.