Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 31: Vấn đề




Chương 31: Vấn đề

Đường Huyên không đợi hai kẻ địch ra tay trước, cô ta đánh phủ đầu bằng cách triệu hồi và bắn thêm hàng nghìn Thuỷ Đạn về phía chúng, những vật thể bằng nước này tuy cấu thành từ chất lỏng nhưng lại có sức công phá đủ mạnh để thổi bay cả đá, vì thế một phàm nhân phải hứng chịu một cơn mưa Thuỷ Đạn chắc chắn sẽ tan xác.

Tuy nhiên, với khả năng cảm nhận tuyệt đỉnh của mình, Đỗ Nhân đã thành công chặn đứng tất cả Thuỷ Đạn nhắm vào hắn và bằng hữu bằng phần sống của thanh miêu đao, phá giải hoàn toàn đòn t·ấn c·ông của Đường Huyên. Phan Xích lập tức rút súng ra phản công, bắn nhiều phát về phía Đường Huyên nhưng đều bị cô chặn được bằng lá chắn nước.

Cảm thấy cục diện trận chiến này không thể tiến triển thêm nếu hai bên cứ bắn rồi đỡ đòn, Đường Huyên quyết định sử dụng một chiêu khiến hai tên phàm nhân kia dù có nhanh nhẹn tới mức nào cũng không thể chống lại được.

“Thuỷ Khống !”

Cô ta đưa hai tay về phía trước. Chuyển động của Phan Xích và Đỗ Nhân lập tức dừng lại, cơ thể của chúng bỗng nhiên không thể nào hoạt động được nữa, kể cả Xích Mặc, kẻ đang định đánh lén Đường Huyên cũng chịu chung hiệu ứng này.

“Ngươi đã làm gì ?! Ta không thể di chuyển được !” Phan Xích nói, bất ngờ trước khả năng của kẻ địch, nhưng cũng nhận ra rằng cô ta đã để cho phần đầu của hắn hoạt động bình thường, có lẽ để hắn có thể nghe rõ những lời cay đắng của cô trước khi báo thù cho ca ca.

“Hừ, một tên phàm nhân như ngươi đúng là không hiểu biết.” Đường Huyên nói, cười một cách quỷ dị, cô ta sắp được tận hưởng nỗi đau khổ và nhục nhã của hai kẻ lạ mặt kia khi chúng phải gánh chịu hậu quả của việc dám g·iết c·hết Đường Mặc. “Cơ thể người có đến bảy mươi phần trăm là nước, và ta đã điều khiển chỗ nước đó để khống chế hoàn toàn các ngươi, chỉ chừa phần đầu để các ngươi có thể nghe ta nói. Tuy nhiên, các ngươi cũng sẽ không sống lâu thêm nữa đâu, bởi vì ta chỉ cần rút hết số nước trong cơ thể các ngươi ra thì tất cả sẽ trở thành xác khô lập tức.”

Nghe đến đây, Phan Xích bỗng thay đổi sắc thái hoàn toàn, hắn cười nhẹ, đồng tử chuyển sang màu xanh lam, sau đó nói: “Cảm tạ cô nương nhiều lắm, cô vừa giúp ta biết phải làm gì tiếp theo rồi.”

Cơ thể hắn bỗng tiếp tục di chuyển, bước chậm về phía Đường Huyên, tay đưa vào hành lý và lấy ra một quả lựu đạn khói.

“Khoan đã ! Làm thế nào…” Đường Huyên bất ngờ vô cùng, nhưng cũng chẳng kịp phản ứng lại khi Phan Xích ném quả lựu đạn khói về phía cô. Khói trắng bốc lên nghi ngút, che lấp hoàn toàn tầm nhìn khiến cô ta không thể định vị được Phan Xích. Từ phía ngoài đám khói, tên thanh niên tóc xám lao vào, hai chiếc vòng trên cổ tay hắn chuyển hoá thành Thiết Lôi Pháp Thủ, sau đó bắn ra bốn lưỡi dao kim loại bay về phía Đường Huyên. Hắn biết rằng nữ nhi này chắc chắn sẽ đỡ được tất cả chúng, nhưng đó chỉ là chim mồi để giúp hắn tiếp cận được cô ta, và dưới điều kiện tầm nhìn vô cùng kém như thế này thì Đường Huyên sẽ không thể nhận ra điều đó trước khi quá muộn.

Đúng như dự đoán, vì thiếu khả năng quan sát, Đường Huyên chỉ có thể phản ứng dựa trên bản năng, chặn các lưỡi dao đang liên tục t·ấn c·ông cô ta bằng lá chắn nước mà không biết nguy hiểm đã đến cận kề. Phan Xích nhanh chóng xuất hiện gần cô từ trong đám khói, tung một đấm với Thiết Lôi Pháp Thủ vào mặt khiến Đường Huyên choáng váng ngã ra sau, tiếp đó hắn bồi thêm một đấm vào bụng, gây tổn thương nặng lên nội tạng và khiến cô thổ huyết, trước khi tóm lấy cổ Đường Huyên bằng một tay và nâng cả người lên cao.

“Ngạc nhiên lắm chứ gì ? Khác với ngươi, ta chỉ nói ra bí mật của ta cho những kẻ chắc chắn sẽ c·hết thôi. Tuy ta không có cái linh căn gì đó mà ngươi nói, hay những thứ ảo thuật mà ngươi vừa sử dụng, nhưng ta có thể di chuyển được dù đã bị ngươi khống chế là nhờ vào những cơ quan siêu vi tồn tại bên trong cơ thể của ta đây.” Đôi mắt hắn liên tục chuyển màu, như muốn biểu diễn cho Đường Huyên thấy khả năng của nanobot trong người hắn. “ Chính chúng đã điều khiển cơ thể của ta di chuyển mà không cần phải đụng đến bảy mươi phần trăm nước kia, như ngươi thấy đấy, mắt ta có thể đổi màu cũng là nhờ chúng cả.” Hắn nói xong, liền nhếch mép cười nhẹ. “Ngươi tổn thương thế này chắc cũng không đủ sức để duy trì cái thuật khống chế đó nữa đâu nhỉ ? Hèn gì thấy cả người nhẹ hẳn ra. Nhưng mà ngươi biết nó đồng nghĩa với việc gì không ?” Hắn nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ánh lên sự kinh sợ của Đường Huyên, sau đó vứt cô ta sang bên trái. Lập tức, như một cơn gió, Đỗ Nhân phóng tới chém Đường Huyên, cắt rời phần cổ, vai và đầu của cô ra khỏi thân, nhát cắt từ thanh miêu đao do Phan Xích chế tạo ngọt như khi dùng dao nóng cắt bơ mềm, đến mức phần xương b·ị c·hém trúng không hề bị vỡ mà liền đứt ra như thể chúng được làm từ đậu phụ.

“Hừ, đúng là phiền phức thật.” Đỗ Nhân thở dài. “Đáng lẽ nó nên để chúng ta đàm phán mới phải, hi vọng không g·iết nhầm đứa gia thế khủng.”

“Gia thế như nào tao không biết, nhưng mà có cái đáng lo ngại hơn đấy.” Phan Xích nói. “Con này sở hữu những kiến thức mà đáng lẽ bọn người lạc hậu ở đây không thể có được.” Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào xác Đường Huyên.

“Ý mày là sao ?” Đỗ Nhân hỏi.

“Lúc khống chế chúng ta, nó có nhắc đến việc bên trong cơ thể người có bảy mươi phần trăm nước, nó nói rõ chữ “bảy mươi phần trăm” luôn. Việc cơ thể người có nước hay không, thì chắc chắn đám người cổ đại chắc chắn không thể tìm ra được, vậy mà nó lại biết chính xác bảy mươi phần trăm. Còn nữa, cách nó phản ứng khi tao rút súng bắn rất khác với bọn người chúng ta gặp lần đầu đến đây, nó vào thế thủ rất nhanh và không hề bất ngờ khi thấy súng. Nhưng mà cũng có thể những người ở đây có kiến thức như thế giới chúng ta, và chúng cũng chế ra được súng, tuy nhiên thì vẫn có khả năng tồn tại những người xuyên không khác ngoài chúng ta, có thể đến từ chiều không gian cũ, hoặc một chiều không gian hoàn toàn khác nhưng thuộc thời hiện đại chẳng hạn.” Phan Xích ngẫm nghĩ một lúc. “Nhưng tao chắc rằng con này không phải là người xuyên không, kiến thức hiện đại của nó tuy là có, nhưng không hoàn thiện, rất có thể là được dạy lại từ một kẻ xuyên không.”

“Theo mày là có kẻ đã xuyên không trước chúng ta và đến đây dạy nó sao ?” Đỗ Nhân nói.

“Có thể, nhưng có thể những kẻ đó đi cùng lúc, có khi là sau chúng ta, chỉ là họ rơi vào nơi này ở một thời điểm sớm hơn trong dòng thời gian ở đây mà thôi. Dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn cần phải lưu ý, không biết đó là bạn hay thù, việc đụng độ kẻ đó có thể là một tấm vé về nhà, hoặc là một trận chiến căng thẳng.” Phan Xích nói, hắn chuyển hoá Thiết Lôi Pháp Thủ lại thành vòng tay, sau đó lấy trong hành lý ra một lon nước rồi tu sạch.

“Hai tên kia, các ngươi là ai ?”. Xích Mặc từ xa đi đến và hỏi.

“Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng.” Phan Xích bóp nát lon nước trong tay, đồng thời rút súng ra chĩa về phía Xích Mặc. “Ngươi có phải cùng phe với con bé này không ? Ta khuyên ngươi nên trả lời thành thật đi, vì cây gậy nhỏ hơn đoản côn mà ta cầm trên tay đây có thể g·iết c·hết ngươi từ khoảng cách này trước khi ngươi kịp chớp mắt đấy, và cũng đừng lầm tưởng nó với mấy cái que phóng chì tầm thường, vì nó không phải đâu.”

Hắn nói xong, liền bóp cò. Từ nòng súng phóng ra một vật thể phát sáng với nhiệt độ cao hơn cả mặt trời bay sượt qua đầu Xích Mặc, trúng vào phần tường đá phía sau hắn, để lại một lỗ tròn b·ốc k·hói nghi ngút, và đá xung quanh lỗ bắt đầu tan chảy. Xích Mặc nhìn thấy thế cũng bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời.

“ y da, các vị thiếu hiệp à, ta không phải kẻ thù của các ngươi mà cũng chẳng là đồng minh của nữ nhi kia, nói đúng hơn, chính ta đã g·iết hết một tên trước khi các ngươi xuất hiện. Hãy nhìn tên này xem.” Hắn chỉ tay về phía xác Vu Môn. “Dù gì thì kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, ta vô cùng cảm tạ các ngươi đã giúp ta diệt hai đứa còn lại, nhưng mà các ngươi có thể đừng để lộ chuyện này cho bất kỳ ai trong thành biết có được không chứ hả ?”

“ y da, ngươi vừa xuất hiện, bọn ta còn chưa biết danh tính gì, vậy mà đã yêu cầu bọn ta một việc thực là khó nhằn quá.” Đỗ Nhân bước lên trước và nói. “Thôi thì thế này, ta có thể giúp ngươi giữ bí mật về chuyện này, tuy nhiên ngươi sẽ phải giúp bọn ta bắt vài con quái thú. Khá đơn giản mà phải không ?”



“Hừm…vài con quái thú cũng không phải là vấn đề lớn, để ta giúp các ngươi.” Xích Mặc trả lời.