Chương 29: Bất ngờ trong bí cảnh
“Ca ca! Huynh nói trong này có nhiều quái vật, vậy mà nãy giờ ta chỉ thấy toàn mấy con bé nhỏ yếu đuối, đã thế còn chẳng đem lại giá trị hay bảo vật gì. Huynh nói xem cái bí cảnh này có khai thác được không vậy ?” Đường Huyên khó chịu nói.
“Hừ, cũng là tới đường cùng ! Xem ra chỗ này thực sự không như lời đồn. Vu Môn, ngươi không cảm nhận được thêm ngóc ngách hay ngõ phụ nào nữa à ?” Đường Mặc nói, quay sang tên bằng hữu của hắn.
“Có vẻ như chúng ta đã đi đến cuối hang rồi, ngoài mấy ụ linh thạch đục màu ở gần cửa ra thì cũng chẳng có gì sất.” Vu Môn nói. Tuy nhiên khi hắn vừa dứt lời, một con Địa Xà khổng lồ trồi lên từ mặt đất t·ấn c·ông bốn người. May mắn cho chúng, tất cả đều tránh được bộ hàm sắc nhọn to như lưỡi đao của nó, nhưng tất nhiên con rắn khổng lồ sẽ không dừng lại trước những kẻ x·âm p·hạm lãnh thổ. Nó mở to cái miệng lớn, rít lên một tiếng chói tai rồi phùng mang lấy uy trước những con người bé nhỏ, sau đó bắt đầu phun ra hai tia chất lỏng từ hai chiếc răng nanh, thứ mà tản ra theo hình nón trước mặt nó.
Đối mặt với nguy hiểm, Đường Huyên nhanh trí bảo vệ cả nhóm bằng một lá chắn nước xoáy với tốc độ cao, làm chệch hướng các giọt bắn từ Địa Xà và khiến chúng hoà vào nước. May mắn cho cả bọn là cô ta đã kịp thời dựng lá chắn, vì tất cả chất lỏng bắn ra ngoài khi chạm vào hang đã làm tan chảy cả đá và khiến nó b·ốc k·hói xanh lục.
“Địa Xà, quái thú cỡ lớn. Nó vừa phun độc từ răng nanh ra, cẩn thận đừng chạm vào mấy bãi xanh hay hít khói đó vào đấy.” Xích Mặc nói. “Con này có nhiều chiêu trò, nhớ luôn phải quan sát nó đừng để bị bất ngờ, nó có thể bắn máu ra từ mắt như phóng năng lượng, xuyên được cả sắt thép, và lớp vỏ ngoài của nó có thể dựng lên như gai sắc để t·ấn c·ông đấy.” Hắn cảnh cáo ba người còn lại về độ nguy hiểm của con quái vật trước mặt. “Chúng ta phải có kế hoạch để hạ gục nó. Loài này là thú ăn linh căn, vì thế chúng sẽ không t·ấn c·ông người không có linh căn nếu không nguy hiểm và sẽ ưu tiên các mục tiêu có linh căn, trong chúng ta thì bản thân ta không có linh căn, vậy nó sẽ bỏ qua ta để t·ấn c·ông các ngươi. Trong lúc đó nhớ phòng thủ bản thân và tránh các bãi độc hay tia máu của nó ra để câu thời gian đến khi nó mất kiên nhẫn và xù vảy lên t·ấn c·ông, việc còn lại để ta lo.”
Hắn nói xong vừa đúng lúc Địa Xà nhận ra đòn phun độc của nó không có tác dụng và bắt đầu thay đổi cách t·ấn c·ông. Nó bơm máu lên các mao mạch ở mắt rồi truyền vào tuyến lệ, sau đó co bóp các cơ để đẩy máu ra ngoài với một lực mạnh. Máu phun ra từ mắt Địa Xà hình thành hai tia nhỏ với độ chính xác cao, xuyên qua cả lá chắn của Đường Huyên và suýt trúng nếu cô không kịp tránh đi. Con rắn khổng lồ tức lên và bắt đầu bắn máu liên tục về phía ba người kia, không hề để ý đến Xích Mặc đã lẻn qua bên hông nó từ lúc nào, tuy nhiên gã thợ săn cũng chẳng hề đả động gì đến nó mà chỉ chờ đợi, vì hắn biết rằng nếu t·ấn c·ông sai thời điểm, hắn sẽ mất hết cơ hội đánh lén Địa Xà.
Sau nhiều lần phun độc và máu, con rắn cảm thấy những đòn t·ấn c·ông này không hiệu quả đối với đám người, vì thế nó dùng một cách khác. Địa Xà dựng các vảy của nó lên như những lưỡi dao sắc nhọn trải khắp thân mình, sau đó trườn với tốc độ cao, đồng thời vặn xoắn thân mình để khiến các vảy xoáy liên tục và phi thẳng đến những con mồi. Cách t·ấn c·ông này của loài địa xà thường vô cùng hiệu quả và cực kì khó né trong lãnh thổ của chúng, những hang động có linh thạch, vì kích thước lớn của chúng cùng tốc độ di chuyển nhanh giúp các vảy sắc nhọn dễ dàng cắt con mồi thành nghìn mảnh trước khi kịp thoát thân, ngoài ra, các vảy của chúng có thể ma sát với hang đá tạo ra tia lửa, và nếu các tia lửa này gặp được những bãi độc mà chúng nhả ra trước đó, một v·ụ n·ổ sẽ bùng lên giải phóng nhiều khí độc phủ kín toàn bộ không gian chật hẹp trong hang. Tuy nhiên, cách t·ấn c·ông này lại có một điểm yếu mà những thợ săn chuyên nghiệp như Xích Mặc biết rất rõ, đó là khi dựng vảy lên, những miếng vảy đó sẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau trong việc phòng ngự và vì thế trở nên rất dễ bị phá huỷ nếu dùng đúng loại v·ũ k·hí. Sau khi cắt được lớp vảy cứng phía ngoài, loài Địa Xà sẽ lộ ra lớp vỏ hấp thụ lực mềm hơn ở phía trong, thứ có thể dễ dàng bị đao kiếm hay rìu xuyên qua và g·ây t·hương t·ích cho chúng.
Khi thấy con rắn khổng lồ dựng đứng vảy lên và phóng đi, Xích Mặc lập tức rút lưỡi hái bổ dọc theo thân nó, lợi dụng chính lực phóng của con Địa Xà để cắt đứt một hàng vảy cứng bên mạn sườn nó. Địa Xà bị t·ấn c·ông, liền nhận ra sự nguy hiểm của kẻ không có linh căn kia, bắt đầu lồng lộn quay lại táp Xích Mặc, tuy nhiên gã thợ săn dễ dàng né được và đáp trả bằng một nhát chém vào phần vảy đã bị phá huỷ của nó, trực tiếp tạo ra một v·ết t·hương rộng và cắt đứt nhiều nội tạng của con Địa Xà. Con rắn lớn đau đớn quằn quại, quật đuôi tứ tung đánh ngã Xích Mặc rồi cố gắng trườn vào cái lỗ mà nó bò ra, tuy nhiên, Vu Môn đã điều khiển đất đá xung quanh lấp kín lỗ và giữ chặt Địa Xà xuống đất, tạo cơ hội cho Đường Mặc dùng Huyền Trọng Kiếm xẻ rộng v·ết t·hương của nó ra. Địa Xà rít lên, rồi cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng, nó co người lại, nhắm vào ngõ cụt mà búng đi như lò xo. Con rắn đập vào bức tường ngõ cụt lập tức phá vỡ nó và bay vào phần hang phía bên kia tường, nó sau đó tiếp tục trườn đi vài mét trước khi c·hết vì mất máu.
Đám người Đường Mặc thấy lối đi mà con Địa Xà vừa mở ra cho họ liền cảm thấy vô cùng tò mò, quyết định đến gần quan sát. Nơi đáng lẽ là ngõ cụt của một bí cảnh, thực ra lại là một bức tường mỏng ngăn cách giữa bí cảnh với một hang động khổng lồ trong lòng đất, có các mạch linh thạch ngầm chạy trong đá như một chiếc lồng bao bọc lấy không gian bên trong, chính những mạch linh thạch ngầm này là thứ đã chặn cảm quan của Vu Môn khiến hắn không phát hiện ra hang động trước mặt, và nếu con Địa Xà không xuất hiện, cả đám có lẽ đã không hề biết đến nơi này. Điều đó tốt hay xấu, Đường Mặc cũng không chắc, nhưng hắn biết một điều rằng trong hang động kia có đầy linh thạch, và đó là thứ hắn cần để hoàn thành nhiệm vụ.
“Các vị đã tìm thấy linh thạch trong bí cảnh này, vậy có lẽ nhiệm vụ của ta đã hoàn tất, các vị cứ việc khám phá thoải mái, ta xin phép về trước.” Xích Mặc nói rồi cất v·ũ k·hí sau lưng, hướng về lối ra mà rời đi. Tuy nhiên, ánh mắt hắn không hề rời khỏi những kẻ còn lại và động linh thạch khổng lồ phía sau bức tường.