Chương 28: Bí cảnh này thì có gì cơ chứ ?
“Mặc huynh ! Huynh nói chúng ta sẽ đi bí cảnh để kiếm linh thạch, sao lại đưa ta vào thành bang ?”. Một nữ nhi nói. Cô ta dường như đang chất vấn tên thanh niên bên cạnh vì đã không giữ lời hứa.
“Tiểu muội, ta đã nói nhiều lần rồi. Chúng ta đến đây cốt là để chuẩn bị trước khi vào bí cảnh, muội nghĩ rằng đây là đi chơi à ? Trong đó có thể chứa đầy rẫy đám quái thú đủ cỡ, ta phải chuẩn bị thật cẩn thận mới mong an toàn mà thoát ra chứ !” Tên thanh niên nói, ngược lại với thái độ của nữ nhi, hắn lại rất bình tĩnh giải thích lý do của mình, cốt là vì cô ta chính là tiểu muội của hắn dù không cùng huyết thống, và một nữ nhi còn trẻ người non dạ chưa thể nào biết hết mọi thứ thì cần được chỉ dẫn hơn là trách mắng.
Tên thanh niên ấy, kẻ được gọi là Đường Mặc, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc đen nhánh được cắt gọn gàng, chính là công tử của một gia tộc lớn ngoại bang, mục đích của hắn khi đến đây chính là để khám phá một bí cảnh được cho là chưa thuộc sở hữu nhằm biến nó thành mỏ linh thạch phục vụ gia tộc và trao đổi với bang Địa Long. Nói về gia tộc họ Đường, chúng tuy có sức ảnh hưởng nhất định ở vùng Đồng bằng Lam Thuỷ thuộc lục địa Đông, nhưng vì không chính thức thành lập hệ thống cai trị đối với dân cư xung quanh nên không được gọi là “bang phái” như các bang Địa Long, Viêm Thủ hay Lục Mộc,… những gia tộc tương tự thế này thường được gọi là Ngoại bang Tộc hay đơn thuần là Gia tộc. Chúng khác với một bang phái ở chỗ tất cả thành viên đều có quan hệ huyết thống với nhau và hiếm khi chia sẻ công pháp hay tài nguyên với người ngoài. Hiện tại, đối với Đường Gia, chúng là một Đại tộc ở Đồng bằng Lam Thuỷ, nhưng đó cũng là vì chúng chưa tiếp xúc với các tộc khác lớn mạnh hơn ở trên lục địa, hay kể cả những nơi khác trên khắp tinh cầu khổng lồ này.
Mặt khác, Đường Huyên, nữ nhi bên cạnh gã thanh niên kia không hề có mục đích lớn như vị huynh đài của cô ta, chuyến đi này chỉ là một kỳ huấn luyện thực tế mà gia tộc đã sắp đặt cho cô với hi vọng rằng Đường Huyên sẽ có thêm kinh nghiệm với thế giới bên ngoài gia tộc khi tham gia nhiệm vụ cùng Đường Mặc. Cô ta còn rất trẻ, tuổi chưa qua mười lăm, nhưng dung mạo tuyệt trần, cuốn hút một cách khó tả, hệt như những bông hoa phù dung sắc màu sặc sỡ dù chỉ vừa qua một buổi chiều. Tuy chỉ là một thiếu nữ, nhưng Đường Huyên chẳng phải một bức bình phong bên cạnh gia huynh Đường Mặc, vì ngay từ lúc được Đường lão gia nhận nuôi từ nhỏ, cô đã bộc lộ khả năng sử dụng Ngự Thuỷ Thuật thiên bẩm. Nhận được sự đào tạo và chăm sóc đặc biệt của Đường gia, cô nhanh chóng trở thành một thiên kiêu chi tử của tộc này và được xem như một nhân tố quan trọng trong việc bành trướng thế lực ở Đồng bằng Lam Thuỷ, cũng chính vì thế mà cô cũng cần phải học hỏi thêm về vùng này qua những chuyến đi với Đường Mặc, và đây là chuyến đầu tiên.
Cả hai đang dò tìm một bí cảnh gần lãnh thổ của bang Địa Long, được đồn rằng bên trong tồn tại một lượng lớn linh thạch, tuy nhiên lại vô cùng nguy hiểm vì các loài vật gần đó có thể đã nhiễm linh khí và đột biến thành quái vật. Chưa có bất kì thông tin nào thêm ngoài hai điều trên, vì hiện chưa kẻ nào vào sâu trong bí cảnh đó mà thoát ra, và nhiều đoàn thám hiểm của bang Địa Long cũng đã m·ất t·ích bên trong nó, cũng vì lý do này, chưởng môn của Địa Long đã cho phép bất kỳ kẻ nào phá giải thành công bí cảnh được quyền sở hữu nó với điều kiện phải thực hiện trao đổi kinh tế với bang Địa Long bằng những vật phẩm lấy được trong bí cảnh. Đường Mặc biết rất rõ điều này, đối với hắn đây chính là một cách để bành trướng thế lực, tăng cao ảnh hưởng của Đường gia lên bang Địa Long cùng bằng một con đường giao thương quan trọng. Ngoài ra, tên thanh niên cũng đã nghiên cứu trước nhiều tháng về thành bang này cùng các loài quái vật có thể là trở ngại đối với hắn ở khu vực xung quanh, hắn cũng nhờ sự trợ giúp của nhiều thợ săn chuyên nghiệp để huấn luyện bản thân có khả năng đối phó với chúng, và hơn ai hết, hắn cũng biết phải tìm đến kẻ nào trong thành bang Địa Long để có thể dễ dàng vượt qua bí cảnh này.
Chúng tìm đến một quán trọ, cũng là một tửu điếm ở tầng trệt, và tiếp cận một người đàn ông đang ngồi với một đám người khác.
“Hỡi vị liệp hộ, ngươi có phải là thợ săn giỏi nhất vùng này, Lý Bạch Lang hay không ?” Đường Mặc hỏi.
Người kia đặt chiếc cốc trên tay xuống và nhìn thẳng vào gã thanh niên. Đường Mặc cũng được dịp nhìn rõ hơn vào khuôn mặt của hắn, tên này cũng đã hơn ba mươi tuổi, mái tóc màu trắng của hắn dài và cứng, dựng lên ở phần đầu như bờm của một con thú. Hắn có một vết sẹo dài nằm ngang mũi như vết tích của những cuộc chiến hắn đã tham gia, và ngay phía trên chính là đôi mắt sắc sảo của một kẻ đã từng trải qua nhiều sương gió. Khí tức hắn toả ra cũng khiến cả hai đứa con Đường gia phải bất ngờ, rõ ràng tên này chẳng hề có linh căn, nhưng hắn dường như sở hữu một thứ sức mạnh áp đảo đủ để huỷ diệt những con quái vật mà nhiều Tu chân giả chỉ nằm mơ mới có thể đối đầu.
Tuy nhiên hắn lại vô cùng thân thiện.
“Ngươi là ai ? Tìm ta có việc gì ?” Hắn hỏi, rót thứ chất lỏng màu đỏ trong chiếc bình trên bàn vào hai cốc khác và đẩy về phía Đường Mặc cùng Đường Huyên. “Nếu có chuyện quan trọng thì ngồi xuống làm vài cốc Ngạc Ngư Huyết Tửu rồi nói luôn một thể.”
“À…vâng ! Tại hạ rất cảm kích lòng thành của vị liệp hộ, nhưng ta chỉ cần nói nhanh thôi.” Đường Mặc nói, tay lấy ra một bức thư. “Thư của Đường lão gia cho ngươi.”
Bạch Lang cầm lấy bức thư, đọc lướt qua và nói.
“Vậy lão gia của ngươi muốn khai phá bí cảnh nên đã gửi ngươi đến đây và muốn ta giúp đỡ ngươi với đám quái trong đó à ? Ngươi là Đường Mặc có phải không ?”. Hắn hỏi.
“Đúng vậy, ta là Đường Mặc, còn đây là muội muội Đường Huyên, cô ta không được nhắc đến trong thư vì chỉ đi theo với tư cách là thực tập, nhưng cứ coi như cả hai chúng ta đều thực hiện nhiệm vụ này đi.” Đường Mặc nói.
“Được, ta có thể cho ngươi mượn một người và thêm cả v·ũ k·hí nếu cần, tên này có kinh nghiệm nên khỏi phải lo, bất kỳ loại quái vật nào trong vùng hắn đều biết cách xử lý triệt để và sẽ hướng dẫn cho các ngươi các bước cơ bản để đối phó với chúng. Hộ tống hai đứa này đi, Xích Mặc.” Bạch Lang trả lời, tức thì, một tên thợ săn cường tráng ngồi cùng bàn đứng lên, hắn đeo phía sau một v·ũ k·hí như lưỡi hái bằng xương, khắp người là giáp vảy bò sát. Hắn quay đầu về phía tên thợ săn tóc trắng và nói: “Vâng thưa lão đại.”
“Các người có cần v·ũ k·hí không ? Đám quái to như Ngạc Ngư Long không dùng v·ũ k·hí thường mà chém được đâu.” Bạch Lang nói tiếp.
“Không sao, không sao !” Đường Mặc nói, tay chỉ thanh kiếm lớn hắn đeo sau lưng. “Ta có Huyền Trọng Kiếm, đúc từ Thiên Tinh Kim, chắc chắn không phải là vấn đề của ta, Đường Huyên không dùng binh khí, với lại bằng hữu Vu Môn của ta cũng sẽ trợ giúp bọn ta rồi.”
“Được rồi, vậy chắc ngươi chỉ cần may mắn thôi chứ gì ?” Bạch Lang cười nhẹ.
“Không cần nhiều lắm đâu, ta trả ngươi ngân lượng, lão gia nói ngươi không nhận linh thạch nên ta đổi ra xu vàng.” Đường Mặc nói và lôi ra một bọc tiền xu lớn đưa cho gã thợ săn. “Đây là hai mươi vạn xu vàng, lão gia cũng có thương lượng với ngươi trước qua thư rồi.”
“Tốt, vậy ngươi cứ lên đường, khi nào xong thì mang Xích Mặc trả về đây.” Bạch Lang nói, nốc hết một cốc Ngạc Ngư Huyết Tửu.
Đường Mặc và Đường Huyên rời đi cùng Xích Mặc và tìm đến Vu Môn trước khi khai phá bí cảnh.
Chẳng cần phải tìm đâu xa, Vu Môn là một môn đồ của bang Địa Long, từng là đệ tử dưới trướng Tam Quân nhiều năm liền, vì thế hắn chắc chắn phải ở thành trong, mà Đường Mặc cũng đã hẹn hắn trước cổng nên cuộc gặp gỡ diễn ra vô cùng nhanh chóng. Lý do hắn chọn Vu Môn cho chuyến đi này cũng vô cùng đơn giản, tên này có khả năng khống Thổ gần bằng Tam Quân, vì thế trong trường hợp khẩn cấp có thể dễ dàng đưa cả nhóm thoát khỏi bí cảnh bằng cách kéo sập đất đá chặn đường hoặc độn thổ để thoát ra, ngoài ra mối quan hệ của hắn với Đường Mặc cũng rất tốt nên gã thanh niên đặt lòng tin hoàn toàn vào hắn. Đội khai phá bí cảnh của tên công tử họ Đường đã hoàn thành, chỉ có một vấn đề duy nhất là Đường Huyên tuy thiếu kinh nghiệm nhưng lại vô cùng tự mãn với khả năng của mình, cô ta không ngừng trách móc ca ca vì đã lo quá xa dù bí cảnh này chỉ đơn giản là một mỏ đá.
“Ca ca ! Huynh nói bí cảnh này thì có gì cơ chứ ? Một cái mỏ đá không hơn không kém, vậy mà huynh phải thuê cả thợ săn quái vật từ cái gã tóc trắng đáng sợ kia, lại tìm người huấn luyện chúng ta trước cả vài tháng ! Huynh thực sự nghĩ rằng chỉ hai chúng ta không thể dẹp được toàn bộ đám tép trong hang đó hay sao ?” Đường Huyên nói, tâm trạng cô ta có vẻ không tốt khi vị ca ca mà cô luôn ngưỡng mộ lại nghi ngờ khả năng của mình. “Chẳng phải Huyền Trọng Thước của huynh có thể cắt được mọi thứ sao ? Còn đem thêm người làm gì nữa ?”
“Ta ở đây không phải là đi thám hiểm, ta muốn nhiệm vụ này chắc chắn phải hoàn thành, vì thế mang theo vài chuyên gia để họ làm việc không phải dễ dàng hơn sao ? Chúng ta không thiếu tiền, dại gì phải làm việc khó cơ chứ ?” Đường Mặc giải thích.
“Nhưng ta muốn phải có cảm giác chiến đấu thực sự cơ ! Cứ như thế này thì chán c·hết !” Tất nhiên, tiểu muội của hắn vẫn không nghe.
“Chán hay không ta chả quan tâm, muội đi theo ta coi như là thực tập, được tiếp cận bí cảnh đã là hên rồi, có muốn ta để muội lại với lão đại Bạch Lang không hả ?” Đường Mặc nói, cười nham hiểm.
Đường Huyên nghe thấy thế thì sốc, dù sao tên thanh niên cũng chưa hề đối xử tệ với cô bao giờ mà lần này lại dám đe doạ trực tiếp như vậy. Cô ta tuy tức giận nhưng vẫn sợ hắn sẽ làm thật.
“… Hừ ! Thôi được, huynh cứ làm gì thì làm.” Cô nói, quay ngoắt đi.
Nhóm bốn người sau một khoảng thời gian di chuyển cuối cùng cũng đã đến được vị trí của bí cảnh kia. Họ bắt đầu đi vào, sẵn sàng đương đầu với bất kỳ hiểm nguy nào bên trong nó.