Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 27: Thử nghiệm đồ chơi mới 2




Chương 27: Thử nghiệm đồ chơi mới 2

“Không sao, để tao hướng dẫn cho mày tí thôi rồi quay lại thành ngay ấy mà.” Phan Xích trả lời như thể không hề để tâm đến cái hang kỳ lạ này, tay hắn vác bọc vải đặt lên một tảng đá phẳng rồi mở nó ra. Bên trong là hai món v·ũ k·hí với thiết kế vô cùng lạ mắt, một thanh đoản kiếm hai lưỡi có hoa văn gợn sóng và chuôi tròn, với nhiều nút bấm ở phần tay cầm. Thứ v·ũ k·hí này rất khác biệt với loại kiếm dài thường dùng, lưỡi của nó ngắn hơn rất nhiều, độ cứng rắn cũng cao hơn so với lưỡi kiếm mềm thường thấy, kể cả những hoa văn gợn sóng cũng bất thường với độ bóng như gương của trường kiếm, nó cũng không hề có vật trang trí như dải lụa hay chùm lông đỏ đính ở cuối chuôi. Tuy nhiên, món v·ũ k·hí thứ hai mới là thứ mới mẻ hơn hẳn, lưỡi của nó trông như miêu đao, nhưng cán lại dài hơn bình thường, lại có một phần bảo vệ được thiết kế như thánh giá. Cán của món v·ũ k·hí này cũng được tách ra hai phần riêng biệt bởi một phần bảo vệ khác nhỏ hơn, và trên đó cũng xuất hiện nhiều nút bấm. Lưỡi của nó để mô tả chính xác thì không giống với lưỡi đao bình thường, nó được tách ra làm hai phần, với phần trước là kết cấu gần giống miêu đao, còn phần sống lại trông như thanh thép mỏng bình thường có nhiều lỗ chạy dọc theo nó. Ngoài ra, khắp thanh đao còn là các cấu trúc máy móc hiện đại được lắp đặt khéo léo để tránh chấn động từ bên ngoài. Nhìn vào những v·ũ k·hí mà Phan Xích bày ra, chắc chắn cũng có thể hiểu được chúng không hề là thứ tầm thường, không biết chừng còn so sánh được với một số pháp bảo hạng trung ở giới diện này.

“Để tao giới thiệu trước, ở đây có hai món, một món phụ.” Phan Xích cầm thanh kiếm ngắn lên. “Và một món chính.” Tay còn lại chỉ vào thanh đao dài. Hắn lại đưa thanh kiếm ngắn cho Đỗ Nhân và nói: “Đoản kiếm, để dùng cho góc hẹp hoặc khi khẩn cấp. Thiết kế này là kiểu Gladius, hay kiếm ngắn của la mã với chuôi tròn, rất tiện và dễ dùng, lưỡi thép Damascus chắc chắn hơn so với loại kiếm sắt đồng của dân bản địa. Cái lưỡi này tao phải ă·n t·rộm nguyên liệu để tự làm đấy. Nếu mày nhìn kỹ hơn thì ở đây có mấy cái nút, nút to này để bật tắt Vibro-blade, không nhớ Vibro-blade thì để tao chỉ luôn, lưỡi kiếm rung động với mức độ có thể tạo ra siêu thanh và tăng khả năng cắt của nó, bật lên chém được cả đá luôn nên khỏi lo về chất lượng. Nút này để mở chuôi mà cho năng lượng vào, và nút cuối cùng là để kích từ trường bảo vệ kiếm khi mày dùng nó để đỡ. Đây cầm lấy đống pin luôn, một phần tư chỗ Radium tao gia công thành pin cho thanh kiếm này.” Hắn lại đưa một hộp trắng cho Đỗ Nhân. “Năng lượng đủ dùng cho ba tháng nếu mày bật liên tục tất cả chức năng đối với một viên pin, trong này có một trăm viên, cứ mở chuôi ra đút đại vào là xong.”

“Đây là món phụ thôi à ? Ngon thế !” Đỗ Nhân ngắm nghía thanh kiếm và nói.

“Ừ đúng rồi, chất lượng thấp hơn mấy cái lưỡi dao trong găng tay tao một chút thôi.” Phan Xích nhếch mép cười.

“Khoan đã…mày nói cái gì cơ ?”

“Chất lượng thấp hơn là do nguyên liệu rèn lưỡi kiếm thôi, đồ của tao là do làm ở nhà nên có hợp kim titanium, của mày là nguyên liệu tao trộm và đúc ở một thế giới còn đéo có nổi cái điện thoại bàn nên chỉ có thép Damascus thôi. Nhưng không ảnh hưởng đâu, mày chỉ cần dùng từ trường với chức năng rung động hợp lý là coi như hàng tối tân rồi. À mà nói về mấy lưỡi dao, tao đã tìm cách để nung chảy nó ra nấu hợp kim cho lưỡi của cái đao dài này.” Phan Xích chỉ vào thanh đao. “Cái này để giảm khối lượng của nó, bù cho phần máy móc để vận hành v·ũ k·hí này. Tao nung được sáu lưỡi dao, chừa lại bốn lưỡi để dùng, tại nếu cho nhiều titanium quá thì đao này trở nên quá nhẹ để sử dụng, chắc chắn là sẽ không mang đến cảm giác quen thuộc khi vung đao rồi. Cầm thử đi !”

Đỗ Nhân đặt thanh đoản kiếm xuống, cầm lấy thanh miêu đao kì lạ kia bằng hai tay.

“À khoan đã, không cần để xuống đâu.” Phan Xích nói, cầm thanh kiếm lên, đập mạnh phần chuôi xuống tảng đá. Thanh kiếm dường như dc kích hoạt, thu lưỡi kiếm lại, phần chuôi chuyển đổi và bao bọc lấy tay hắn. Chỉ trong thoáng chốc, cả thanh kiếm đã hoá thành chiếc găng tay hở ngón bằng kim loại với biểu tượng tròn trên mu bàn tay. Phan Xích tháo nó ra và gắn vào tay Đỗ Nhân.

“Nếu muốn biến thành kiếm lại thì nắm chặt tay rồi đập vào cái biểu tượng trên mu bàn tay là được.” Phan Xích nói, Đỗ Nhân thì ngắm nghía chiếc găng tay.

“Giờ thì tới cái đao dài. Cái này tao dùng một loại công nghệ mới lạ, tao đã tách các nguyên tử Radium phóng xạ ra thành electron và proton, sau đó nén chúng dưới dạng các đám mây hạt mang cực dương và âm, còn phần neutron trở thành đám mây hạt không mang điện. Sau đó chúng được chuyển vào ba bình chứa riêng biệt, lập trình để giải phóng các hạt vào những vị trí định sẵn với sự hỗ trợ của một trường lực bao bọc quanh lưỡi đao, hạt mang điện tích dương nằm ở phía lưỡi, hạt mang điện tích âm nằm ở phía sống và hạt không mang điện nằm ở rãnh giữa sống và lưỡi. Với sự sắp xếp thế này, nó sẽ hoạt động theo một chu kỳ sau: khi kích hoạt đao, trường lực sẽ đưa các hạt được giải phóng vào đúng vị trí, lúc này khi cắt qua vật chất, các hạt mang điện dương sẽ hút lấy electron của vật chất đó, đồng thời đưa lưỡi đao xuyên qua từ trường được tạo ra bởi đám electron đó, phá huỷ nguyên tử bị hút mất electron và đẩy h·ạt n·hân của nó ra hai bên. Tiếp theo, các electron bị hút sẽ đi theo trường lực của đao để đến với sống đao, nơi đám mây hạt mang điện âm đã được sắp xếp làm sao để dẫn các electron vào những lỗ thoát, hàng lỗ trên sống đao ấy, rồi đẩy chúng ra ngoài. Quá trình tách và đẩy electron này tạo nên tĩnh điện, nên khi vung đao sẽ thấy những đường năng lượng chạy ra từ các lỗ thoát, mục đích chính là thẩm mỹ thôi. Còn đám mây không tích điện ở giữa, tác dụng của nó là phân cách cực dương và âm của lưỡi đao để chúng không pha vào nhau. Phần quan trọng tiếp theo chính là việc cách hoạt động này của đao hỗ trợ lưỡi Vibro-Blade của nó dễ dàng cắt qua mọi loại vật chất mà không cần nhờ tới lực vung, vì tất cả đã được các lực của nguyên tử xử lý rồi. Ngoài ra thì trường lực của đao này tao đã lập trình rất kỹ để mày có thể đâm chém như bình thường mà không cần lo đến mấy cái vật lý hồi nãy, nhưng mà nếu muốn đỡ thì phải dùng sống đao, vì điện tích âm của sống đao giúp nó đẩy mọi vật chất nhờ lớp vỏ electron của chúng.” Phan Xích cười nhẹ. “Thứ này chính là v·ũ k·hí cắt tối tân nhất, khác với gươm plasma đốt vật chất với nhiệt độ cao hay Vibro-blade thường rung động để đẩy vật chất, v·ũ k·hí này sẽ tiêu huỷ vật chất ở mức độ nguyên tử, giúp nó cắt qua tất cả mọi thứ dù cấu trúc của chúng là bất hoại.”

“Nghe có vẻ mạnh đấy ! Thế nó có điểm yếu nào không ?” Đỗ Nhân hỏi.

“Điểm yếu là nó chỉ có thể dùng cho v·ũ k·hí một lưỡi, vì cơ chế hoạt động chỉ hỗ trợ được một lưỡi, thứ hai nữa là nó vô cùng ngốn năng lượng để khiến trường lực hoạt động, ba phần tư chỗ Radium còn lại chỉ đủ cho mày xài đao này sáu tháng thôi, phải nhanh chóng tìm ra nguồn năng lượng mới để nâng cấp nó lên nếu mày muốn dùng món này hiệu quả.” Phan Xích suy nghĩ một chốc rồi nói ra. “Đó cũng là lý do tao làm cho mày cây kiếm phụ thật xịn đấy. Bây giờ tốt nhất là cứ tiết kiệm năng lượng đã, nếu mày muốn dùng thử thì tao gắn nó vào cục pin tự sạc này, chắc đủ dùng chém mấy cái.” Hắn lại đưa ra một cục pin lớn màu xanh có hai dây nối, nhưng một đầu dây lại rớt xuống.

“C·hết tiệt !” Phan Xích rít lên. “Mày nối dây vào đao đi, để tao sửa lại cục pin cái.” Hắn đưa hai đầu dây cho Đỗ Nhân, bản thân thì ngồi xuống lấy dụng cụ ra gắn cục pin lại. Đỗ Nhân gác thanh đao dài bên cạnh tường hang, nối hai đầu dây vào ổ cắm phía dưới phần bảo vệ. Đến lúc Phan Xích sửa xong pin, năng lượng truyền vào đột ngột khiến thanh đao tự động bật lên, và với mũi đao hướng xuống dưới, nó liền đâm xuyên qua sàn hang động và rớt vào lòng đất.

“Thôi bỏ mẹ rồi !” Đỗ Nhân nói lớn khi nhìn thấy thanh đao trước mắt chạy vào lòng đất, Phan Xích quay lại nhìn cũng phải thốt lên: “ Cái quái gì ?! Làm sao có thể …?!”

Nhưng chúng cũng bình tĩnh lại, nhìn xuống cái lỗ mà thanh đao đã tạo ra khi đâm xuyên xuống sàn và phát hiện phía dưới có một cái hang tương tự, thanh đao kia như đã đốt sạch năng lượng từ cục pin, liền dừng lại khi đang cắm một nửa xuống mặt đất, và xung quanh nó có một thứ gì đó trông như n·gười c·hết bị xẻ đôi ra.

“Không sao, ở dưới có hang và nó ngừng lại rồi. Có lẽ chúng ta phải xuống đó lấy nó.” Đỗ Nhân nói, tay đưa vào hành lý lôi ra một quả lựu đạn. “Chuẩn bị đi !”