Chương 2: Khai chiến
“Tại sao ngươi…?”
“Kẻ địch của ngươi là đồng minh của ta, hắn g·iết một Viêm Thủ môn đồ, chắc chắn sẽ g·iết được nhiều Viêm Thủ môn đồ.”
Hắc Lâm nhìn và Kỳ Vương nhìn chằm chằm vào nhau, lộ rõ sát khí khiến cả hai kẻ lạ mặt kia cũng phải cảm nhận được.
“Hai vị thanh niên, hiện tại tình hình của chúng ta không khác nào thập tử nhất sinh, hai vị lại có khả năng chiến đấu, chi bằng hỗ trợ ta đánh bại mười môn đồ kia rồi sau này ân oán sẽ được đền đáp.”
Hắc Lâm nói, mắt không rời khỏi sư huynh của hắn.
“À...ừ thế cũng được.” Tên tóc xám quay sang bạn của hắn nói nhỏ.”Ê thằng này mới nói cái gì vậy ? Tao không hiểu cách hành văn của bọn này lắm.”
“Để tao, kiểu nói chuyện này giống trong truyện tiên hiệp, chắc tao giao tiếp được.” Tên tóc đen bước lên cạnh Hắc Lâm, gằn giọng xuống và nói.
“Hắc Lâm huynh phải không, đa tạ huynh đỡ hộ ta 1 quyền, người nhân nghĩa như Đỗ ta há có thể khoanh tay đứng nhìn ân nhân mình đoản mệnh được! Ta cùng vị đạo hữu này sẽ xử lý 9 tên bọn hắn, huynh chỉ việc cầm cự cùng đao nhân kia rồi ân oán ắt được trả"
Cùng lúc đó, Kỳ Vương Và chín đồng môn còn lại của hắn cũng liền xông lên, chẳng đợi tên lạ mặt tóc đen nói hết câu.
“Bộc hoả cầu!”
Một tên môn đồ Viêm Thủ đọc thuật chú, phóng một cầu lửa về phía ba kẻ địch, bộc phát đốt cháy mặt đất xung quanh. Chỉ thoáng cái đã thấy cả ba tên đó lập tức tránh ra, Hắc Lâm lao thẳng vào Kỳ Vương, còn hai kẻ kia lùi xa lại. Tên tóc xám loạng choạng đứng dậy, vẫn còn choáng váng sau v·ụ n·ổ thì bạn hắn đã hét lên.
“Bốn địch hướng mười giờ, ba kiếm một thương !”
Tức thì, bốn kẻ địch nhảy ra từ màn khói của v·ụ n·ổ v·ũ k·hí chĩa về phía trước, t·ấn c·ông hắn trực diện. Nhưng kẻ này lại chẳng phải tay mơ, nói cách khác, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng khá dày dặn so với tuổi tác, hắn phản xạ cực nhanh, bật lùi về thật xa. Lúc bốn kẻ t·ấn c·ông vừa đáp đất, tên tóc xám đã rút súng b·ắn c·hết gã cầm thương, máu và dịch não của hắn tung toé lên cả ba tên còn lại, nhưng điều đó không hề làm chúng nao núng khi vẫn cố gắng tiếp cận để xé xác hắn ra. Hắn liền nã thêm ba phát súng, hạ gục được một tên nữa, bắn rơi kiếm một tên, và trượt một tên. Tên bị rớt kiếm vào đến tầm đánh nhưng không có v·ũ k·hí, hắn dùng tay đấm tên lạ mặt tóc xám, tạo cơ hội cho đồng môn vòng ra sau lưng đâm lén. Lưỡi kiếm xuyên qua lưng tên tóc xám, bắn cả máu lên kẻ địch trước mặt, máu tiếp tục chảy ra từ v·ết t·hương và miệng hắn, đỏ thẫm cả bộ đồ kì lạ mà hắn mang trên người. Cả hai tên môn đồ Viêm Thủ bang còn lại cười đắc thắng.
“Tên tiểu tử này cuối cùng cũng về đúng chỗ của hắn, đừng bao giờ bất kính với tu chân giả bọn ta.”
Nhưng tên kia vẫn không ngã xuống, nhanh như chớp, hắn bắt lấy lưỡi kiếm bằng một tay, giữ thật chặt không cho kẻ đâm hắn rút kiếm ra khỏi cơ thể. Tay còn lại hắn nắm lấy cổ tên không cầm kiếm, dùng đầu đập vào trán hắn, sau đó dập mặt hắn vào v·ết t·hương trên ngực, khiến lưỡi kiếm của tên sau lưng đâm xuyên qua sọ hắn. Lập tức, hai tên Viêm Thủ khác ở xa ném hai Bộc Hoả cầu vào tên tóc xám ấy. Hắn thật bình tĩnh lùi lại, gập người xuống, dùng đối trọng từ cái xác găm trước ngực để hất tên cầm kiếm đang kẹt phía sau về lên trước, khiến hắn trúng trực diện Bộc Hoả cầu và cháy rụi. Sau đó hắn rút kiếm ra khỏi lưng, hất cái xác bị găm vào người ra một bên và bắt đầu tự hồi phục v·ết t·hương chí tử. Một nhát kiếm đâm xuyên qua lưng đối với hắn tưởng chừng chỉ như kim châm, từ một lỗ hổng có thể nhìn xuyên qua bỗng phục hồi lại như chưa hề bị trầy xước, từng tế bào của hắn sản sinh lại với tốc độ chóng mặt, xây dựng lại những phần cơ thể bị phá huỷ. Kế đó hắn liền nhặt súng và xả sạch đạn vào hai kẻ vừa ném cầu lửa, g·iết c·hết chúng.
“Bom lửa, kiếm với giáo à, combo v·ũ k·hí này chắc phải từ thời Tần Thuỷ Hoàng?” Hắn nghĩ thầm.
Một tên trúng đạn hấp hối bò dậy, mắt nhắm mắt mở, hắn đã nhìn thấy kẻ lạ mặt kia tự hồi phục v·ết t·hương.
"C-cái ?! Là ta đang nằm mơ sao, miệng vết thương như thế sao lại nhanh chóng khép lại ? Chẳng lẽ hắn dụng bảo đan sao? Không đúng, mình không thấy hắn nuốt, nếu như vậy thì chỉ còn 1 khả năng..."
Hắn nuốt nước bọt, mặt hắn xanh trắng lúc thì, nghĩ đến thứ hắn chưa từng dám nghĩ.
“Ngươi...ngươi là ai ?! Tại sao cơ thể vật lý của ngươi lại có thể làm điều này ?!”
Hắn lắp bắp hỏi, cố gắng lết ra xa khỏi tên tóc xám.
“Người c·hết thì không cần biết đâu.”
Tên kia bình tĩnh bước tới, từ từ nạp lại đạn và bắn vỡ sọ hắn.
Khi toàn bộ mục tiêu đã bị hạ gục, tên tóc xám tiếp tục quan sát xung quanh và thấy bạn hắn đang cố gắng đấu kiếm với ba kẻ địch, còn một kẻ đ·ã c·hết và bị tước mất kiếm. Tên tóc đen tuy không tinh quái như tên tóc xám, nhưng hắn lại có cảm quan vô cùng tốt, có thể một lúc đỡ và né đòn của ba kẻ địch liên tục t·ấn c·ông mà chưa hề bị đả thương. Dù vậy, hắn vẫn chưa t·ấn c·ông được một lần nào.
“Ê! Đánh nhanh lên, không có thời gian làm màu đâu.” Tên tóc xám b·ắn c·hết một kẻ t·ấn c·ông rồi nói lớn.
“Nào, để tao thể hiện khả năng điêu luyện đã.”
Tên tóc đen trả lời, khi một kẻ địch đ·ã c·hết thì hắn bất ngờ chiếm thế thượng phong, t·ấn c·ông liên tục một trong hai tên còn lại sau khi tước kiếm tên kia. Kẻ mất kiếm cũng lấy lại v·ũ k·hí và cố gắng hỗ trợ cho đồng minh nhưng đã quá trễ, tên kia đã bị kẻ lạ mặt tóc đen cắt đứt cả hai tay. Hắn hoảng sợ, cố gắng bỏ chạy rồi gục xuống c·hết do mất máu, bỏ lại tên môn đồ Viêm Thủ cuối cùng đơn độc đối mặt với hai kẻ kỳ lạ kia. Tên này đã nhanh chóng mất bình tĩnh, lao thẳng lên với một tiếng hét xung trận dữ dội, kiếm bổ từ trên xuống để chẻ đôi tên tóc đen. Nhưng hắn đã thua, tên kia chỉ né nhẹ sang một bên, đồng thời hướng lưỡi kiếm vào cơ thể hắn, chém ngang một đường. Nhát chém này như mổ bụng hắn ra, khiến nội tạng bị cắt đứt bên trong rơi ra ngoài, cuối cùng hắn cũng về chầu trời sau một khoảnh khắc đau đớn dữ dội.
“Hừ, đám người cổ đại ngu dốt, ngươi nghĩ tu luyện một chút mà đánh bại một cường giả như ta được sao ?” Tên tóc đen nói.
“Hay quá bạn ơi, bạn đi mổ heo được rồi đấy.” Tên tóc xám đứng nhìn và vỗ tay một cách mỉa mai. ”Mày gáy kinh quá, đánh có bốn thằng, mà một thằng tao b·ắn c·hết rồi.”
“Ai nhờ đâu ? Để tao múa một tí thể hiện cho bọn nó biết tôn trọng chứ.”
“Mấy thằng c·hết rồi thì tôn với chả trọng. Còn một kẻ địch nữa, đi hỗ trợ thằng hồi nãy đi”
Nói rồi, tên tóc xám bắt đầu nhìn quanh, bỏ qua những cái xác của các môn đồ bang Viêm Thủ mà hắn vừa tàn sát, nhằm tìm lại Hắc Lâm cùng Kỳ Vương đang đấu tay đôi.
Lại nói đến Hắc Lâm, hắn tuy thua một cấp bậc, nhưng nhờ có pháp bảo của Ma Tổ nên sức mạnh ngang ngửa Kỳ Vương, nhưng với bản tính hung hăng hơn và liều lĩnh hơn. Cả hai đang giao đấu cách đó không xa nhưng lại ở trên không nên hai tên lạ mặt phải mất một lúc mới nhìn ra được.
"Sư huynh, đồng minh của ta dường như đã diệt lũ tiểu đệ lâu la của ngươi rồi, hà cớ gì ngươi còn trụ lại? thân là sư huynh nhưng thức thời ngươi lại không có thì cũng chỉ là công cụ cho lão sói già Lưu Văn Công kia thôi"
Hắc Lâm lơ lửng trên không mặt đối mặt với cựu sư huynh của hắn, vừa thủ thế vừa cố gắng chọc tức Kỳ Vương. Nhưng vô dụng, Phàm Kỳ Vương với kinh nghiệm chiến trường đầy mình cũng biết được mục đích của hắn, cứ bỏ ngoài tai mà t·ấn c·ông liên tục như vũ bão. Từng nhát đao chém xuống đều bị tên phản nghịch đánh bật đi, kể cả Lục Đạo Phi Đao cũng chẳng đủ nhanh để phá vỡ thế thủ của hắn. Hắc Lâm tiếp tục đắc ý, t·ấn c·ông liên tục không phòng thủ thì chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, dù ít hay nhiều, và hắn sẽ chớp thời cơ thật nhanh để tung đòn kết liễu. Nhưng Kỳ Vương cũng biết điều đó, chỉ có điều hắn lại không thể làm gì khác được. Ma Năng Sáo Thủ dù là pháp bảo của Chưởng Môn bang Viêm Thủ, sư phụ của Kỳ Vương và Hắc Lâm, nhưng chưa bao giờ hắn thấy nó được sử dụng, cũng chẳng biết nó có tác dụng gì nên hắn sẽ không hề biết được tên phản đồ kia sẽ làm được gì với nó, tốt nhất là ồ ạt t·ấn c·ông để hắn chẳng làm được gì cả, rồi cuối cùng hắn sẽ bị thứ ma pháp bảo kia hút cạn sinh khí và c·hết. Vị đại sư huynh nghĩ thầm, hắn phải cố gắng không sai sót để câu đủ thời gian cho tác dụng phụ của Ma Năng Sáo Thủ tiêu diệt được Hắc Lâm, và sau đó hắn có thể lấy lại nó, mặc kệ hai kẻ lạ kia và trở về thành bang. Nhưng thật đen đủi cho hắn, một kẻ khác cũng biết điều đó. Tên tóc xám tay cầm súng, nã một phát trúng đầu Kỳ Vương. Với thân thể của một Nguyên Anh Kỳ Giả, viên đạn vào đầu hắn cũng chỉ như một món đồ chơi, hắn tuy có mất tập trung nhưng vẫn cố gắng tung đòn liên hoàn.
“Không c·hết kìa, tao đã nói rồi. Cứ có cảm giác thằng này hơi khó xơi.” Tên tóc đen nhắc nhở bạn
“Không c·hết, nhưng mục đích của tao không phải g·iết nó.” Tên tóc xám trả lời, lại bắn vào Kỳ Vương liên tục đến hết đạn.
Phàm Kỳ Vương bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn không thể cứ vừa t·ấn c·ông vừa phải chịu vài món đồ chơi ném vào đầu được, nhưng hắn vẫn cố lờ đi. Tuy nhiên tên tóc xám cũng không buông tha dễ dàng, hắn nạp thêm đạn và cầm cả khẩu súng của bạn hắn xả vào kẻ cầm đao ấy liên tục. Kỳ Vương không thể tập trung khi bị t·ấn c·ông liên tục như vậy, hắn đã lỡ mất một nhịp công kích. Hắc Lâm chớp thời cơ lập tức, tung ra một đòn mà hắn tích tụ từ lâu, đánh bay cả Kỳ Vương và nghiền vụn sáu thanh đao sau lưng hắn, thanh đao hắn cầm thì gãy làm đôi.
“Ma Sát Quyền !”
Đòn công kích mạnh mẽ ấy khiến Kỳ Vương rơi vào trạng thái yếu đuối, toàn thân như bị ràng buộc bởi những mắt xích vô hình, linh khí của hắn không còn tuôn chảy mạnh mẽ được. Hắc Lâm tiếp tục t·ấn c·ông, hắn trả đòn hệt như cách mà sư huynh đã đánh hắn trước đó, liên tục và điên cuồng. Hắn khiến Kỳ Vương phải dùng thể thuật để chống đỡ, nhưng tên này nhanh chóng b·ị đ·ánh bại khi tốc độ và sức mạnh thuần tuý của hắn không thể so bì với một kẻ đã hiến sinh lực để dùng pháp bảo của Ma đạo. Một tay hắn bị bứt rời ra, thanh đao cuối cùng cũng theo cánh tay ấy mà chạm đất, cơ thể hắn bị phá huỷ gần như hoàn toàn.
“Địa Ngục chi Hoả !”
Hắc Lâm tung sát chiêu tự thân, phóng đại hỏa cầu thiêu thân Kỳ Vương khu vực. Kỳ Vương là 1 Luyện Khí đại năng, dù chịu trọng thương thì sát chiêu của một kẻ chỉ tu lên Luyện Khí Thập Kỳ chưa đủ để hắn bó thân nhưng giờ khắc này 1 thân linh lực lại vô dụng vì kẻ phục ma, hay ma tu đều được sự phụng bồi của Tử Hỏa chốn âm tà. Giãy dụa thêm vài nhịp thở thân thể "Đại sư huynh" Phàm Kỳ Vương oanh liệt một thời liền cùng gió đưa tro tàn về nơi đại địa.
“Xong chưa vị huynh đài ?”
Tên tóc xám gọi. Hắc Lâm liền đáp đất, thở dài một cái và bước đến gần hai kẻ lạ mặt. Bỗng hắn đứng khựng lại, tay chân toàn bộ như bị phong ấn, la hét điên cuồng, các mạch máu nổi rõ trên da. Ma Năng Sáo Thủ đang đòi sinh lực của hắn, nó rút huyết tế từ từ, khiến cho Hắc Lâm mất đi khả năng kiểm soát cơ thể phàm trần trong chốc lát rồi sau đó ngừng lại, để hắn đứng thất thần một thoáng.
“Đúng là tà ma pháp bảo, ta cần phải tu luyện thêm để dùng được thứ này.” Hắn nghĩ thầm.
“Đa tạ, thật là quý hoá mới gặp được một cao nhân giúp đỡ những lữ khách lang thang bọn ta. Chẳng hay ngươi có bị vấn đề gì sau khi chiến đấu không ?” Tên tóc đen nói.
“Các vị thiếu hiệp thứ lỗi, chẳng qua là vì thứ v·ũ k·hí của ác ma này hút lấy sinh lực của ta.” Hắc Lâm đưa đôi găng tay Ma Năng ra. “Khiến ta không thể nào cảm tạ hai vị một cách đường hoàng được. Hôm nay quả là định mệnh dẫn lối, đã đưa hai vị ân nhân đến cứu ta. Ta thật không biết nói sao với hai vị.”
“Đây cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là cơ duyên trời ban, không nên khách sáo. Chỉ có điều, ta cùng với vị bằng hữu này đây là người từ phương xa đến nơi này, địa thế hiểm trở khiến chúng ta lạc mất phương hướng nên muốn nhờ ngươi chỉ giúp nơi có dân cư.”