Chương 1: Thiên tinh hạ phàm
“Hắc Lâm ! Hôm nay để xem ngươi còn đường nào để chạy !”
Mười hai tên tu chân giả vây quanh một thanh niên áo trắng đang giữ một đôi găng tay màu đen tuyền, đao kiếm lăm lăm trong tay.
“Ma Năng Sáo Thủ của sư phụ mà ngươi cũng dám lấy cắp ? Định theo ma đạo hay sao hả ?” Một tên hét lớn, vung kiếm xông về phía kẻ bị vây định chém hắn thành nghìn mảnh. Kẻ đó cũng lập tức hành động, dùng cặp găng tay của Ma Tổ cường hoá thể thuật, đấm một nhát gãy kiếm của người t·ấn c·ông. Nhưng chẳng phải Ma Năng Sáo Thủ, một bảo vật quý giá của giới ma tu lại không là con dao hai lưỡi, sinh lực của kẻ dùng nó lập tức giảm xuống trông thấy, khiến hắn choáng váng mất vài giây.
“Ma tu, Huyết tu,... cái gì thuộc về Tà Thuật đều cần có hiến tế, không phải cứ muốn là dùng được đâu Hắc Lâm tiểu đệ à. Khôn ngoan thì đưa đôi găng tay đó đây, bọn ta sẽ cho ngươi một đường sám hối.” Một tên đứng ngoài nói, hắn cũng là mặc một trang phục giống với tất cả những kẻ khác, áo trắng và quần màu đen, cùng với ấn hiệu bàn tay màu đỏ sau lưng, trên tay nắm một thanh cự đao khắc cổ ngữ.
“Chà chà...vị sư huynh của ta hiểu rõ nhỉ ? Ngươi là sư huynh trưởng, đồ đệ cưng của sư phụ, ngươi thì biết được những gì mà ta đã hiến tế cho thứ này chứ ? Nếu chẳng phải do ngươi không giúp ta tu luyện lên Luyện Khí Kỳ Thập Ngũ thì ta đã không phải chịu thua một cách nhục nhã trước Bang Thần Sơn rồi. Tất cả là do ngươi, Phàm Kỳ Vương.”
“Hồ đồ ! Nhà ngươi đạo tâm còn vướng tư thù, tu lên Thập Ngũ chỉ có thể là tẩu hoả nhập ma. Ngươi còn dám một mình t·ấn c·ông Bang Thần Sơn trực tiếp, sư phụ không ra tay thì nhà ngươi chắc cũng cao âm sáu trượng rồi, thế mà ngươi vẫn cứng đầu. Nay tên tiểu tử nhà ngươi lại tiện tay lấy trộm v·ũ k·hí của Ma Tổ, chắc là muốn trả thù tiếp chứ gì ?”
Hắn chĩa thanh đao về phía Hắc Lâm, ra giọng đanh thép.
“Thù chín đời nhà ta, chưa cần ngươi đại sư huynh lên tiếng. Tiếp chiêu.”
Hắc Lâm nắm chặt tay bên trong cặp thủ pháp, nghiến răng cố gắng tăng cường thêm ma lực vào cơ thể. Nhưng dù có được pháp bảo mạnh mẽ, sức mạnh của hắn cũng chẳng thể so được với mười một vị huynh đệ còn lại và tên Phàm Kỳ Vương, kẻ vừa độ kiếp Luyện Khí Thập Ngũ.
“Một tên nhãi ranh như ngươi, thó được vài ba cái pháp bảo cũng chẳng có cửa với bọn ta, xuống địa ngục chào tám đời trước của nhà ngươi hộ ta nhé.”
Phàm Kỳ Vương vuốt dọc lưỡi đao của hắn, những ký tự bắt đầu sáng lên, thanh đao bắt đầu rực cháy dưới ảnh hưởng của cổ ngữ. Sau lưng hắn cũng xuất hiện sáu thanh đao khác giống hệt, xếp thành hình bán nguyệt lơ lửng trên không đợi lệnh của chủ nhân.
“Các vị huynh đệ, g·iết tên phản đồ !”
Nói rồi hắn cùng mười một sư đệ của mình cùng một lúc lao về phía Hắc Lâm.
Bị dồn vào thế bí, tên đệ tử phản bội cũng chẳng còn đường nào ngoài chiến đấu tới c·hết, bắt đầu thủ thế phản công. Tuy nhiên mệnh của hắn ắt vẫn còn dài, khi từ trên trời bỗng dưng rớt xuống một khối kim loại khổng lồ, đè nát một sư đệ của Phàm Kỳ Vương, khiến tất cả những kẻ t·ấn c·ông còn lại phải giật mình đứng lại.
“Ngừng lại !” Tên đại sư huynh ra lệnh. “Mộc Chân, Thủ Ước, theo ta kiểm tra vật thể này, các huynh đệ còn lại canh chừng tên Hắc Lâm không cho hắn động thủ.”
Hắc Lâm cũng cảm thấy tò mò vô cùng, chẳng biết cơ duyên thế nào mà thiên đạo lại ban cho hắn một khối thiên thạch hạ sát lập tức một địch thủ, chắc là hắn chưa tận số ngay hôm nay. Mà nói về thiên thạch kia, nó lại ở khá xa phía ngoài vòng vây của các môn đồ truy đuổi hắn, bao bọc trong một lớp khói dày đặc, nên dù có muốn thì hắn cũng không thể đến ngắm một phát được. Nhưng nếu thế thì hắn sẽ nhân lúc này chạy biến ngay. Đúng vậy, kẻ địch đang bị thứ đó gây phân tâm, cơ hội chạy trốn chính là đây ! Đó là nếu như hắn không bị tám tên còn lại vây kín. Bọn này cũng thật là khó chịu quá đi, một vòng vây hoàn toàn không có kẽ hở, đứng trước thế tiến thoái lưỡng nan này, hắn chỉ có thể chờ đợi sư huynh của mình ra lệnh t·ấn c·ông trước.
“Vương huynh, nhìn kìa, có bóng người sau màn khói !”
Mộc Chân chỉ tay về phía thiên thạch kia, hét lớn, tay còn lại của hắn nắm chắc lấy thanh đoản kiếm, dường như sợ rằng sẽ bị t·ấn c·ông bất ngờ như tên môn đồ vừa c·hết. Thủ Ước cũng lập tức phản ứng với hiệu lệnh của Mộc Chân, bước chậm lại, chĩa mũi thương về phía trước và di chuyển thật thận trọng.
“Lục Đạo Phi Đao: Thiết Phiến !”
Phàm Kỳ Vương hô vang thuật chú, khiến sáu thanh đao sau lưng hắn xếp thành một chiếc quạt giấy, lập tức thổi bay màn khói phủ quanh thiên thạch. Hai hình người dần hiện rõ ra, một tên tóc đen, nhìn dáng dấp có vẻ tương đồng với các huynh đệ xung quanh, tên còn lại tóc màu xám, màu da hắn nhợt nhạt hơn, vóc dáng cũng khá cao lớn đối với một Nhân tộc bình thường. Cả hai người này đều mặc những trang phục thật quái lạ, kể cả một kẻ đã sống khá lâu như Phàm Kỳ Vương cũng chưa bao giờ thấy kiểu quần áo này.
“Ở đây có người sống kìa.” Tên tóc đen nói với kẻ bên cạnh.
“Bọn này đều là người Á Đông, trang phục cổ đại. Có lẽ nơi này chưa phát triển quá nhiều.” Tên tóc xám trả lời, nhưng bỗng dừng lại, dường như hắn nhận ra có điều gì đó không đúng trong lời nói của mình, cứ như hắn đang phát ra những âm thanh quen thuộc mặc dù biết rằng trước đây bản thân chưa bao giờ học được thứ ngôn ngữ này. “Kỳ lạ, tao có thể nói được một ngôn ngữ khác ! Không thể nào !”
“Khoan đã, tao cũng nói được. Nếu đây thực sự là Hoa ngữ, thì tao nghĩ là do các nanobot đã tải toàn bộ dữ liệu về ngôn ngữ trên toàn thế giới về cho chúng ta, đó là lý do vì sao cả tao và mày đều sử dụng được ngôn ngữ này. Nhưng mà tại sao là Hoa ngữ ?” Tên tóc đen suy nghĩ, nhưng tên môn đồ Thủ Ước lại nói lớn.
“Các người là ai ? Tại sao lại g·iết đồng môn của ta ?! Trả lời đi!”
Hắn nắm chặt cây thương trong tay, vào thế chuẩn bị t·ấn c·ông.
“Nghe được ! Vậy là nó đã thích nghi đúng như chương trình ! Lũ nanobot này giúp chúng ta thích nghi với môi trường xung quanh, và nó xử lý các âm thanh nhận vào để giúp chúng ta nói được ngôn ngữ mới.”
Tên tóc xám cười thật to, hắn gần như chả để tâm tới c·ái c·hết của kẻ mà phương tiện của hắn vừa đè lên hay sự đe doạ của những con người xung quanh.
“Ngươi dám...Tên khốn kiếp, ngươi g·iết huynh đệ của ta, vậy mà vẫn thản nhiên cười nói ? Đi c·hết đi !!”
Thủ Ước phi thẳng về phía hai kẻ lạ mặt, muốn đâm thẳng thương vào mặt tên tóc xám.
“Khoan đã sư đệ !” Kỳ Vương la lên ngăn cản hắn nhưng vô hiệu, tên đàn em ngu ngốc đã xông tới quá đà và không dừng lại được nữa, dường như hắn sẽ chọc nát đầu kẻ cao lớn kia khi hắn vẫn còn chưa phản ứng kịp.
“Đùng ! Sợ quá cơ.”
Một t·iếng n·ổ vang lên cùng với lời nói của tên tóc xám, âm thanh rít dữ dội của viên đạn plasma chặn đứng đòn công kích của Thủ Ước, khiến hắn mất đà mà ngã dập mặt xuống đất, trong khi kẻ tóc xám chỉ việc lách nhẹ qua một bên để né cái xác cầm thương gây hại cho đôi giày của hắn. Giương khẩu súng lục plasma lên bằng tay phải, hắn nói lớn để tất cả cùng nghe.
“MẸ nó ! Các vị ở đây có thể bình tĩnh được không ? Vừa đến đã lao vào đánh rồi, các người không thể nói chuyện đàng hoàng sao ?” Hắn đưa họng súng vòng quanh, lần lượt chĩa vào mặt tất cả những người mang trang phục cổ đại. “Súng đây, tất cả bỏ kiếm xuống.”
Tất cả ngơ ngác đứng nhìn một hồi lâu, chẳng biết cái tên tiểu tử này, trên tay chỉ có một thanh sắt ngắn cũn mà cũng dám thách thức cả một nhóm tu chân giả hay sao ? Các vị môn đồ lại càng nổi giận hơn khi chính hắn bằng một cách lạ kì nào đó đã g·iết được một huynh đệ của họ dù không hề động tay chân. Nhân lúc tất cả sự chú ý dồn vào lũ người lạ, Hắc Lâm chớp thời cơ ẩn nấp ngay vào địa hình xung quanh, trốn thật kỹ để những cựu đồng môn không tìm ra hắn sau khi chúng bình tĩnh lại.
“Tiểu tử to gan, dám g·iết cả môn đồ bang Viêm Thủ bằng Bộc Hoả pháp ! Kẻ nguy hiểm như ngươi không nên tồn tại nữa đâu.”
Phàm Kỳ Vương nói, mặc dù rất bình tĩnh nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy sự sỉ nhục đối với bang phái của sư phụ khi một đồ đệ b·ị đ·ánh bại bởi chính thứ tiên pháp đơn giản nhất mà chúng được học. Nhất thời, hắn vung tay, khiển các lưỡi đao bay về phía tên tóc xám hòng chém nát hắn thành trăm mảnh. Nhưng Phàm Kỳ Vương đã phạm phải một sai lầm lớn, hắn đã quên mất Hắc Lâm, tận đến khi tên này từ dưới đất trồi lên chặn đứng đòn t·ấn c·ông của hắn bằng kình lực của Ma Năng Sáo Thủ, Vương mới nhận ra điều này.
“Tại sao ngươi…?”
“Kẻ địch của ngươi là đồng minh của ta, hắn g·iết một Viêm Thủ môn đồ, chắc chắn sẽ g·iết được nhiều Viêm Thủ môn đồ.”
Hắc Lâm mỉm cười quái dị, quả nhiên trời cao có mắt, gửi đến cho hắn hai đồng minh đắt lực để thoát khỏi thế vây khốn này.