Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 3: Hướng về Thành bang, Đông phương thẳng tiến.




Chương 3: Hướng về Thành bang, Đông phương thẳng tiến.

“Đây cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là cơ duyên trời ban, không nên khách sáo. Chỉ có điều, ta cùng với vị bằng hữu này đây là người từ phương xa đến nơi này, địa thế hiểm trở khiến chúng ta lạc mất phương hướng nên muốn nhờ ngươi chỉ giúp nơi có dân cư.”

“Ta có một tấm bản đồ, có thể hướng dẫn hai vị đến các thành bang và làng mạc.” Nói rồi Hắc Lâm ngồi xuống, lấy trong túi ra một cuộn giấy da trải ra phía trước.

“Mời hai vị ngồi.” Hắn đưa tay về phía đối diện. Hai kẻ lạ mặt kia cũng ngồi xuống.

“Chẳng hay quý danh của các vị ân nhân là gì ? Có thể cho tại hạ biết để tiện xưng hô được không ?” Hắc Lâm bắt đầu hỏi.

“À, tên ta là-“ Tên tóc xám trả lời nhưng bạn hắn nhảy vào.

“ -Phan Xích, người này là Phan Xích, còn tại hạ là Đỗ Nhân. Hai chúng ta là những tri kỉ bằng hữu đang du ngoạn để cảm ngộ nhân giới vĩnh hằng.” Tên tóc đen nói thật lớn.

“Khoan đã ! Phan Xích là cái đéo gì ?” Tên tóc xám trừng mắt nhìn hắn một cách ngạc nhiên.

“Đó từ giờ sẽ là tên của mày.”

“Hả ? Tại sa-“ Tên tóc xám lại ngạc nhiên hơn.

Chưa kịp dứt câu, tên tóc đen đã kéo hắn lại và bắt đầu thì thầm. “Nghe kỹ này, tao cảm nhận được rằng thế giới này sẽ rất giống với thế giới trong các truyện tiên hiệp huyền huyễn mà tao hay đọc, và nếu cảm nhận của tao đúng, mà chắc chắn là thế, thì tao có thể dùng những kiến thức từ trong truyện áp dụng vào đây để khiến cho chúng ta hoà nhập và có cuộc sống dễ dàng hơn trong lúc tìm kiếm thứ năng lượng vũ trụ gì đó cần cho con tàu. Nên khi tương tác hoặc ở gần những người bản địa thì mày phải làm theo những gì tao hướng dẫn để không lộ danh tính.”

“À được rồi, thế bây giờ tao phải lấy tên tiếng bản địa là Phan Xích chứ gì, rồi nói chuyện theo kiểu “cổ trang” chứ gì ?”.



Tên tóc xám nghe xong thì nói, hắn cứ như vừa được thiên đạo khai mở thần nhãn.

“Hiểu rồi đấy.” Tên tóc đen tiếp lời, sau đó cả hai cùng quay lại Hắc Lâm.

“Xin thứ lỗi.” Tên tóc đen, kẻ vừa xưng là Đỗ Nhân nói. “Chúng ta đến từ một lục địa xa xôi, không hiểu lễ nghĩa ở vùng này. Mời đạo hữu tiếp tục chỉ dẫn.”

Hắc Lâm nhìn hắn một chốc, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, hắn chỉ biết cả thế giới có một lục địa duy nhất nơi bản thân đang sinh sống, lẽ nào thế giới ngoài kia so với hiểu biết của hắn mà nói lại còn quá rộng lớn hay sao ? Cách cả ức dặm kia, ngoài đại dương xa xôi vượt qua cả lãnh địa của loài Hải Long, chẳng lẽ vẫn còn lục địa khác ? Nhưng hắn bình tĩnh lại suy nghĩ, nhận ra rằng những kẻ này mặc nhiên không thể là người thường, chúng đến từ trên trời, bước ra từ một thiên thạch sắt, lại vô cùng mạnh mẽ mặc dù chẳng hề có tu vi, có lẽ nào chúng là ác quỷ, là lũ Dạ Nguyệt Ma tộc chuyên hút máu người ? Lục địa mà chúng nhắc tới kia lẽ nào là Hắc Nguyệt Giới Diện được nhắc tới trong Huyết Tu Bí Kỹ, nơi tràn đầy các chủng tộc hắc ám nhất mà thế giới từng chứng kiến ? Không, hắn lại nghĩ tiếp, chắc chắn không thể, Dạ Nguyệt Ma không thể nào chịu được ánh sáng từ Thái Dương, cũng chẳng có lý nào chúng lại đến được đây cả, với lại những kẻ này là rơi từ trên trời xuống, chúng hẳn phải là Ma Vương đến từ cái chốn quái quỷ đấy thông qua một tà thuật cấp cao nào đó, khiến cho Thái Dương không thể tạo ra ảnh hưởng quá lớn đến chúng. Vừa nghĩ, ánh mắt hắn lóe lên nhìn về phía tên trầm tính, hắn tỏ rõ vẻ chán ghét khi ngồi đây, chắc hẳn là do đặc tính của dương khí làm ảnh hưởng đến tâm tình... Dù gì đi chăng nữa, những tên lạ mặt này chắc chắn là mối nguy hại cho Hắc Lâm, nếu không nói là cả lục địa này. Hắn, dù là tâm ma đạo quỷ, nhưng với thế giới hắn chẳng thể quay lưng, vì không có thế giới hắn lại không tồn tại được, hắn, lần này chắc chắn phải là kẻ cứu nhân độ thế. Nghĩ vậy, Hắc Lâm định sẽ tự tay tiêu diệt chúng, nhưng trước tiên cần phải tìm đồng minh, tu luyện, đồng thời theo dõi nhất cử nhất động của kẻ thù. Tuy nhiên lần này, hắn phải đích thân chỉ đường cho chúng đến một nơi có thể dễ dàng định vị được.

“Đây là vị trí của chúng ta.” Hắc Lâm chỉ tay lên bản đồ. “Nếu đi về hướng này, chỉ cách ba ngày đường thì các vị đạo hữu có thể đến Thành Bang Viêm Thủ, nhưng đừng nên. Các vị vừa hạ sát mười môn đồ của Viêm Thủ Tiên Đạo, chúng sẽ phát hiện ra ngay, hạ sách, hạ sách.” Hắn lắc đầu.

“Thế chúng ta nên hướng đến đâu ?” Tên tóc xám, kẻ vừa được gọi là Phan Xích hỏi.

“Phía đông, gần một cái biển hồ rộng lớn. Ở đây này.” Hắc Lâm chỉ tay, vẽ một đường từ vị trí cũ đến nơi khác. “Đây, ngay bên cạnh biển hồ này, ở vị trí của ký tự Thành Bang là một nơi rất hiếu khách, đất đai trù phú thích hợp cho các lãng khách giang hồ. Thành Bang Địa Long. Nơi này được Địa Long Võ Phái trấn giữ, có thể tu luyện dưới sự hướng dẫn của phái này với giá cũng khá rẻ thôi. Thành Bang này đi cách tận bảy ngày đường ngựa, bộ hành thì còn lâu hơn, nhưng giữa đường lại có nhiều thôn làng nên cũng không quá gian nan. Chỉ có một đoạn này.” Hắc lâm di ngón tay xuống giữa đường vẽ. “Gần đây có đạo tặc, vũ trang tận răng, quân số đông đảo nhưng tu vi bằng không, cũng không quá đáng sợ nếu có chuẩn bị trước. Qua được bọn chúng là đến Cổ Thụ Ẩn Lý, một làng chuyên làm trà lên men, ở đây cảnh đẹp trà ngon, không khí mát mẻ, nên nghỉ lại nhiều ngày để thưởng thức. Sau đó đi ba ngày đường nữa là đến nơi, nếu có ngựa, không thì khoảng sáu ngày.”

“Chậc, nhà ngươi quả là thổ địa, hiểu biết sâu rộng. Lần này bọn ta phải cảm tạ ngươi thật rồi.”

Đỗ Nhân mở lời, cười nhẹ một cái. Hắn lập tức đứng dậy, lại nhìn ra xa mà nói.

“Hướng đông, có phải đi về dãy trường sơn kia không ?”

“Đúng vậy đạo hữu, ngươi vượt qua đó chính là đã đến Cổ Thụ Ẩn Lý thôn, cứ men theo con sông này mà đi là chẳng thể lạc được. Nhưng hãy cẩn thận, bọn đạo tặc kia sẽ phục kích ngay giữa khe núi, lúc đó sẽ khó có thể đối đầu với lợi thế địa hình thuộc về chúng. Cầm lấy tấm bản đồ này, ta cũng không cần nữa đâu.”

Hắc Lâm nói xong cuộn miếng giấy da lại và đưa cho Đỗ Nhân.



“Đa tạ, nhưng giờ ngươi sẽ đi đâu ?”

“Bản thân ta đã có kế hoạch sẵn sàng, ta sẽ tu luyện ở một nơi rừng thiêng nước độc, để hoàn toàn kiểm soát được Ma Năng Sáo Thủ này, rồi mới trả thù lão già chưởng môn của băng Viêm Thủ. Thôi ta xin cáo từ, chúc hai vị thượng lộ bình an.” Hắn cúi chào một cái, rồi quay lại bước đi thật nhanh.

Phan Xích bước đến gần Đỗ Nhân, mắt vẫn nhìn thẳng về phía tên Hắc Lâm đằng xa. Hắn nói thầm

“Ê tao thấy thằng này không bình thường. Mày có nghe nó nói chuyện không ? Cái gì mà tu vi với cả tu luyện, rồi mấy cái địa danh tên nghe cũng lạ, có cả võ phái với tiên đạo.”

“Tao nghĩ thằng này khá là bình thường, nếu không nhầm thì đây sẽ là tu tiên giới, giống như trong truyện tao đọc, hoặc cũng có thể là võ giả giới. Nói chung là ở đây, giới diện khác với chỗ của chúng ta, có thể tu luyện để tăng sức mạnh bằng cách nào đó. Mà đó là tao nghĩ thế thôi, cần phải tìm hiểu thêm.”

Nói xong Đỗ Nhân nhìn lại bản đồ trên tay phải, tay trái hắn rút lấy súng lục của Phan Xích đeo bên hông, xả cả băng đạn về phía Hắc Lâm nhằm g·iết c·hết hắn. Hắc Lâm bị t·ấn c·ông bất ngờ không kịp phản kháng, trúng hai viên đạn và c·hết lập tức.

“Khoan đã.” Phan Xích nói thật lớn.”Sao mày b·ắn c·hết nó rồi ?!”. Hắn như đang tức giận tột cùng vì tên tri kỉ của bản thân lại làm một chuyện thế này, lại lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt.

“Thằng này không đáng tin đâu, nó dùng Ma đạo để tu luyện, lại nói chuyện với tên cầm đao mà xưng hô huynh đệ, chắc chắn là môn đồ phản trắc. Nó cũng nghĩ chúng ta là mối hoạ lớn, chỉ giúp lần này để trả ơn, lần sau gặp lại ắt là kẻ thù. Nên trừ hoạ trước.” Đỗ Nhân bình tĩnh giải thích.

“Mẹ nó ! Tao hỏi là sao mày b·ắn c·hết nó, không phải là sao mày g·iết nó. Mày cầm mấy cái kiếm xung quanh đây chém nó hay làm gì không được à, lại lấy súng bắn ? Mà mày bắn ngu vãi, thề. Cả một băng đạn trúng mỗi hai viên, thôi đừng đụng vào súng tao nữa. Tốn đạn vãi.”

Phan Xích vẫn khó chịu, hắn lại mở ổ đạn ra và chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn phải cắn răng nạp thêm đạn mới vào.



“Mà thôi lỡ rồi.” Hắn nói tiếp. “Mày ra coi mấy cái xác, xem có tiền của hay cái gì giá trị thì lấy hết đi, vào khu dân cư có tí tiền sống cho dễ.”

Nói đoạn, hắn đi về phía “thiên thạch” kia, trong khi Đỗ Nhân lục lọi những xác người nằm la liệt.

Phan Xích chạm vào “thiên thạch” thứ thật ra là một con tàu vũ trụ cỡ nhỏ, nó mở ra để lộ một cabin chất đầy đồ bên trong.

“Eski !” Hắn nói lớn. “Ra ngoài với chủ cho tao lấy đồ.”

Tức thì từ trong cabin, một con chó lớn phóng qua mặt Phan Xích ra ngoài, dáng dấp trông như loài Bạch Lang của tiên giới, và lớp lông màu trắng của nó càng củng cố thêm cho hình dạng tuyệt vời đó. Nó quay lại nhìn hắn, vẫy đuôi và thè lưỡi ra.

“Ngoan, qua với thằng Nhân đi. Tao lấy đồ xong thì chúng ta sẽ đi một chuyến dài đấy.” Phan Xích chạm lên đầu nó, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết, rồi bước vào trong con tàu. Con chó cũng dường như hiểu chuyện, liền chạy đến gần bên Đỗ Nhân.

Phan Xích nhìn ngắm xung quanh một lượt, rồi lại bước đến ngồi xuống trước bảng điều khiển. Hắn kiểm tra thông tin của các hệ thống trên tàu, rồi thở dài một cái. Gần như toàn bộ, ngoại trừ các hệ thống phía trong cabin điều khiển đã ngừng hoạt động vì v·a c·hạm mạnh, khiến con tàu này giờ chỉ như một túp lều bằng kim loại lớn. Tuy nhiên bộ phận quan trọng nhất, động cơ tích hợp biến đổi thời không mà hắn tự chế ra bằng một xác tàu cũ của Quốc Xã, vẫn còn hoạt động, chỉ có điều nó sẽ cần một nguồn năng lượng khổng lồ, một thứ mà thế giới cổ đại này khó mà có được. Nghĩ đến đây, hắn chợt cảm thấy khó chịu vô cùng, ở nơi hoang vu rộng lớn, nhân loại kém phát triển thế này, tìm ra nguyên liệu sửa chữa vỏ tàu còn khó, nói gì đến một nguồn năng lượng tương đương với hàng nghìn ngôi sao như thứ pin vừa được nạp cho động cơ kia ? Bản thân Phan Xích có thể sửa chữa hoàn toàn con tàu, thậm chí nâng cấp và trang bị v·ũ k·hí cho nó nếu như có đủ nguyên liệu, thế nhưng một viên pin cần cho động cơ biến đổi thời không hắn lại chẳng hề chế tạo ra được, bởi vì hắn, cũng chỉ là lấy được nó từ một chiếc Diệt Tinh Hạm của q·uân đ·ội Quốc Xã bỏ sót lại mà thôi.

“Chậc.” Hắn đưa tay lên ôm đầu, nghĩ thầm.”Chả nhẽ phải ở đây lâu vậy sao. Hên là thời gian không phải vấn đề của bọn ta… Nhưng mà, mẹ nó cái thế giới này thiểu năng quá ! Vừa đến đã đánh nhau, lại còn lũ người nói chuyện theo kiểu bại não nữa…” Nói đoạn, hắn lại đứng phắt dậy. “Không được, không còn cách nào khác. Thôi thì ta cứ cố gắng làm những gì có thể. Giờ phải đến nơi có dân cư xem thế nào đã.”

Bước đến mở một cái tủ cạnh đó, Phan Xích lấy ra một cái máy nhỏ nơi hắn ghi chép và xem lại các dữ liệu nghiên cứu, mà đa phần là về v·ũ k·hí, vứt vào một cái túi lớn. Sau đó hắn lại nhét một đống quần áo kỳ lạ vào ngăn khác của cái túi đó, cùng với một số nhu yếu phẩm. Hắn cũng kiểm tra lại đạn dược, chất đầy một túi khác và cho vào đó một khẩu súng trường tự động.

“Súng đạn vào túi này, thêm vài túi đồ ăn thức uống, và...cái vali này nữa.” Vừa chất đồ vừa suy nghĩ, Phan Xích mở một cái vali ra, nhìn một lúc vào đôi găng tay màu đen tuyền trong đó rồi đóng lại, định bụng sẽ mang đi như v·ũ k·hí dự phòng khi hết đạn. Hắn lại chất thêm rất nhiều đồ khác vào các túi, như muốn chuyển toàn bộ đồ đạc trong con tàu này đi vậy. Sau nửa tiếng sắp xếp, lấp đầy cabin điều khiển là một đống các túi chứa đồ, đến mức không còn chỗ để Phan Xích di chuyển. Hắn chạm vào vòng đeo tay, lập tức tất cả túi chuyển đổi thành các hộp vuông nhỏ một cách gọn gàng. Các hộp đồ này thực chất là các không gian riêng, có thể chứa được với dung tích của một túi lớn, được phát triển chuyên dụng cho q·uân đ·ội viễn chinh, chúng sẽ được gắn lên thắt lưng của họ như cách mà Phan Xích đã làm để tiện cho việc mang nhiều đồ. Hắn ôm đống hộp còn lại, xách theo chiếc vali cùng hai ba lô ra ngoài, nơi Đỗ Nhân và con chó Eski đang chờ hắn.

“Lâu thế thằng kia ?” Đỗ Nhân hỏi, bản thân tên này cũng đã làm xong việc từ lâu, chôm toàn bộ tiền của n·gười c·hết, và khoác lên mình một bộ đồ mới còn nguyên từ đám xác kia. “Mày cầm lấy tiền này.” Hắn đưa một hộp nhỏ cho Phan Xích, lại cầm về một đống hộp khác mà tên kia đưa cho.

“Đồ của mày chất vào ba lô này, còn lại cứ gắn lên Eski cho nó chở, đầy đủ không sót cái gì đâu.” Phan Xích trả lời bạn hắn.

“Được rồi, nhưng mà thay bộ đồ này đi, đến khu dân cư nên mặc trang phục như người xung quanh là tốt nhất.” Đỗ Nhân đưa ra một trang phục cổ còn nguyên vẹn mà hắn thó được từ một tên đồ đệ Viêm Thủ. Phan Xích cũng chẳng nhiều lời, liền đón lấy và đi vào lại trong tàu. Hắn thay bộ trang phục, lấy sáp vuốt lại mái tóc xám khói, giắt thêm một con dao vào chân rồi bước ra, không quên khoá cửa tàu và gắn định vị lên nó.

“Cứ thế này.” Hắn nhìn vào hình chiếu từ chiếc vòng đeo tay. “Chừng nào cần sẽ quay lại được.”

Nói đoạn, Phan Xích cùng tri kỉ Đỗ Nhân đeo ba lô lên vai, xách theo chiếc vali cùng Eski chở theo nhu yếu phẩm bắt đầu viễn du đến phía Đông khi mặt trời bắt đầu lặn phía sau lưng chúng.