Chương 18: Tuyển sinh
“ y da, vị huynh đài à !” Đỗ Nhân nói với thương nhân trang phục đã chỉ cho chúng đến hội thợ săn. “Chúng không tuyển bọn ta, chúng đòi chứng nhận vượt môn của bang Địa Long thì mới để bọn ta vào hội. Ngươi xem, làm cách nào bọn ta có thể nhập môn được đây ?”
“Nhập môn sao ? Vậy thì phải tham gia đại hội võ thuật tuyển sinh đang được tổ chức kia, nếu ngươi vào được bốn vòng, chắc chắn sẽ thành công gia nhập môn phái. Hiện tại chỉ mới là sáu giờ sáng, các ngươi còn ba tiếng nữa để đăng ký trước khi bắt đầu thi đấu, đây này, giữ lấy.” Người bán phục trang đưa cho Đỗ Nhân một tờ giấy giới thiệu về đại hội. “Các ngươi phải vào thành trong thì mới tham gia được, đi bộ cũng hơi xa đấy. Từ đây lên phía đông một chút, đi đến khi nào gặp cổng thành là được.”
“Đa tạ, ngươi đúng là ân nhân của bọn ta. Chúng ta chừng nào săn bắt được sẽ chia cho ngươi.” Đỗ Nhân nói, cùng Phan Xích rời đi. Chúng theo chỉ dẫn đi vào thành trong, đưa tờ giấy cho dân cư xung quanh để hỏi đường, cuối cùng cũng đến một võ đài ngoài trời, nơi diễn ra đại hội tuyển sinh của bang Địa Long.
“Một vị thợ săn tên là Lý Bạch Lang nói bọn ta đưa cho ngươi cái này.” Đỗ Nhân đưa miếng xương khắc chữ cho người ghi danh. Hắn nhìn món đồ một lúc rồi nói: “ Lão Bạch Lang muốn các ngươi nhập môn sao ? Thôi được, ta đã ghi danh cả hai vào trước một vòng, nghĩa là bốn tiếng nữa sẽ đến lượt các ngươi. Đây là bảng thể lệ thi đấu, nhớ tuân theo luật, nhất là luật cấm sử dụng binh khí và linh lực.”
“Ôi dào, nhớ rồi. Bọn ta biết đọc cả mà, phải không bằng hữu ?” Đỗ Nhân cười nói, huých tay vào Phan Xích. Nhưng tên bằng hữu lại không hề phản ứng, hắn bên này đang quan sát những hoạt động diễn ra trên võ đài. Dưới ánh mắt của một kẻ ngoại giới, mọi thứ đối với Phan Xích đều trông thật lạ lẫm, từ thiết kế sàn đấu với những hình rồng chạm khắc vào đá cho đến khán đài lợp mái ngói đỏ hồng. Hắn dù là một người đã du ngoạn gần như khắp hành tinh cũng chưa hề thấy được các thiết kế kỳ lạ như vậy, thứ gần giống nhất mà hắn từng thấy có lẽ là những di tích của Trung Hoa và Đại Việt cổ. Tất nhiên, Phan Xích cũng chỉ nhớ một phần nào vì hắn cũng chẳng phải kiến trúc sư, hắn đến châu Á cốt là để nghiên cứu các loại binh khí cổ đại nhằm áp dụng cho các phát minh của bản thân nên tất cả các kiến trúc ấy chắc chắn đều lu mờ trước những thiết kế v·ũ k·hí độc đáo mà cả châu lục này mang đến.
Lại nói đến hiện tại, những hiểu biết về binh khí cổ chắc cũng chẳng thể giúp Phan Xích được bao nhiêu khi hắn sắp phải chiến đấu bằng tay không, kể cả Thiết Lôi Pháp Thủ cũng không được dùng nên có lẽ sẽ gặp nhiều bất lợi. Nhưng đó chỉ là một trong những yếu tố quyết định thành bại, hắn vẫn có nanobot trong cơ thể, vậy chắc chắn thể lực sẽ vượt trội bất cứ người thường nào dù khoẻ mạnh đến đâu, dòng máu lai ban cho hắn cơ thể cường tráng và cao lớn hơn so với loài người ở thế giới này, có vẻ là thuần Á Đông, và bản thân Phan Xích cũng không phải tay mơ trong việc dùng quyền cước vì hắn được nuôi lớn bởi một quân nhân, sau còn được lính đặc nhiệm đào tạo tự vệ. So với kẻ khác vẫn có nhiều lợi thế hơn, thế nên hắn chẳng hề lo lắng một chút nào.
Phan Xích nhìn sang Đỗ Nhân đang nói chuyện với người ghi danh. Sau nhiều năm làm tri kỷ với tên này, bản thân Phan Xích cũng biết được rằng Đỗ Nhân trước là con cháu của một gia tộc lớn ở châu Á, nơi rất tôn trọng truyền thống của tổ tiên, hắn ít nhiều cũng sẽ được truyền dạy võ thuật phương Đông một cách bài bản. Phan Xích cũng từng tận mắt chứng kiến khả năng võ thuật của Đỗ Nhân, dù là với binh khí hay chỉ là quyền cước, để đủ biết được tên này cũng sẽ không gặp khó khăn gì với giải đấu, nhất là khi những đối thủ khác đều sử dụng võ thuật phương Đông. Tất nhiên, không phải tự nhiên mà tên bằng hữu của hắn lại có thể giỏi võ, ông nội của Đỗ Nhân, người có thể coi như một trưởng lão của Đỗ Gia thực chất là kẻ rất nghiêm khắc, ông sẽ không để đứa cháu đích tôn của mình chịu lép vế trước bất kỳ thành viên nào khác trong gia tộc dù là về mặt thành tích học tập hay khả năng chiến đấu trên võ đài của Đỗ Gia. Tiếp xúc với ông nội nhiều, vì thế từ nhỏ Đỗ Nhân đã phải luyện tập rất nhiều, từ quyền cước cho đến đao
kiếm, hay cả những thứ binh khí kỳ quặc như kích, thương và rìu chiến. Đi kèm với đó là nhiều thứ thuộc về văn hoá phương Đông như thư pháp, cầm kỳ thi hoạ và cả trà đạo,…thời gian giải trí của hắn chỉ thực sự bắt đầu khi lên cấp ba, khi mà ông nội gửi hắn vào thủ đô của Quốc Xã ở Bắc Mỹ để du học, và đó cũng là lúc hắn gặp được Phan Xích.
Khi cả hai trở thành tri kỉ, bản thân Phan Xích cũng được tham gia vào nhiều sự kiện của Đỗ Gia như các lễ hội khánh thành, tiệc mừng hay kể cả làm khán giả trong những đợt đấu võ đài của gia tộc này. Hắn cũng quen biết được với nhiều thành viên tai to mặt lớn thuộc Đỗ Gia, đặc biệt là ông nội của Đỗ Nhân, ông ta vô cùng thích nhà phát minh trẻ tuổi này và luôn luôn tiếp đón hắn thật trang trọng như đang đối đãi với các đối tác lớn. Ông cũng tặng hắn nhiều thứ như những đồ trang trí phương Đông đắt tiền, các loại bảo vật phong thuỷ và những dụng cụ dành cho trà đạo, tất nhiên, Phan Xích không hề biết công dụng của tất cả mọi thứ nên đã trưng bày chúng như những món đồ chơi trong cùng một chiếc tủ. Vị trưởng lão Đỗ Gia bên cạnh đó còn bơm kinh phí cho những thí nghiệm của hắn và sẽ luôn đặt hàng các loại v·ũ k·hí mới mà hắn chế ra, kể cả những thứ b·ất h·ợp p·háp mà q·uân đ·ội không thể nhận vì “quá mất nhân tính”. Ông nội của Đỗ Nhân giải thích rằng, đối với các gia tộc kinh tế lớn như Đỗ Gia, tiềm lực quân sự cũng là một trong những yếu tố quan trọng cho việc bành trướng thế lực hay bảo vệ tài sản, vì thế ông ta không chỉ xem Phan Xích như một đứa cháu, một người bạn của Đỗ Nhân, mà còn tôn trọng hắn như một đối tác lớn và như một thành viên chủ chốt của gia tộc. Ông ngưỡng mộ tài năng và trí óc của hắn, đồng thời cũng hi vọng hắn sẽ đồng ý hợp tác lâu dài để tất cả cùng có lợi, và tất nhiên, những giao dịch b·ất h·ợp p·háp giữa cả hai sẽ được bảo mật hoàn toàn kể cả đối với Đỗ Nhân.
Những giao dịch với ông nội của Đỗ Nhân cùng với việc cung cấp v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội, tiền đối với Phan Xích đã không phải là vấn đề từ những năm hắn vừa tròn 18. Hắn mua một ngôi nhà đẹp, một chiếc xe điện thể thao để đi chơi, xây một cái bếp thật chất lượng và nhét đầy tủ những nguyên liệu đắt tiền để thoả mãn yêu thích nấu nướng của hắn, kể cả tầng hầm của ngôi nhà hắn lại biến thành một phòng thí nghiệm được bảo mật như bunker chống bom. Nhưng mối quan hệ với Đỗ Gia vẫn là quan trọng hơn. Đối với một kẻ không gia đình như Phan Xích, được nhận vào một gia tộc lớn mang đến một cảm giác đặc biệt cho hắn, như có những người cùng huyết thống mà hắn có thể tin tưởng và gắn bó. Tuy nhiên tất cả những điều đó đều bị huỷ hoại khi những tên nổi loạn của đảng Xã Hội thả những con ác quỷ mang mã gen của tổ tiên hắn để tận diệt cả thế giới, khiến cho những người mà hắn từng gọi là gia đình hiện tại không biết sống c·hết thế nào. Sau thảm hoạ đảo lộn cuộc sống của Phan Xích, những thứ duy nhất hắn còn giữ lại được là Đỗ Nhân, con chó Eski và chiếc bàn chế tạo đa dụng, giờ đây hắn chỉ có thể cố gắng quay lại thế giới cũ để chiếm lại những gì thuộc về hắn. Đó có thể là một con đường rất dài, nhưng may mắn thay, hắn có thừa thời gian để chuẩn bị tất cả mọi thứ.
“Ê, đứng đó làm gì, mày đọc kỹ luật rồi vào xem vòng một để lát còn đánh cho hợp pháp chứ.” Đỗ Nhân nói, vỗ vai Phan Xích khiến hắn quay lại.
“À ừ, vào xem đi.” Phan Xích nói, sau đó theo tên bằng hữu tiến lên khán đài.