Chương 19: Tuyển sinh 2
“Không v·ũ k·hí, không phép hay linh lực. Còn gì nữa nhỉ ? Không g·iết đối thủ.” Phan Xích nhẩm lại luật đấu trước khi bước lên võ đài tỉ thí, đôi mắt hắn liếc ngang dọc quan sát kết cấu của sàn đấu, tính toán một số khoảng cách trong đầu.
“Ê thằng kia.” Đỗ Nhân gọi vọng tới từ phía sau. “Mày là hay bị quá đà lắm đấy, nhớ kìm cái máu chiến lại một chút, đừng có mà g·iết ai. Kế hoạch thành hay bại là do mày đấy nhé.”
“Không sao, không sao. Tao, sinh ra như kẻ theo đạo Phật, hiền từ hơn thầy tăng, làm sao có thể nhập ma g·iết chóc được.” Phan Xích cười khẩy, tuy vậy trong thâm tâm hắn cũng biết những lời cảnh cáo của tên tri kỉ không hề sai, rằng bản thân hắn thường có xu hướng trở nên b·ạo l·ực và tàn độc mỗi khi xô xát với kẻ khác. Hắn ngẫm nghĩ, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, tháo đai hành lý cùng Thiết Lôi Pháp Thủ đang nguỵ trang như hai chiếc vòng tay và đưa cho Đỗ Nhân. Nói đoạn, Phan Xích vuốt ngược mái tóc màu khói của mình rồi tiến lên võ đài.
Đối thủ của hắn là một đứa con gái. Dù vóc dáng nhỏ bé, thấp hơn hắn cả một cái đầu và trông có vẻ chân yếu tay mềm nhưng vẫn là đối thủ của hắn, và Phan Xích trước giờ chưa từng xem thường bất kỳ kẻ địch nào. Hắn cực kỳ thận trọng, nhất là trong những cuộc ẩ·u đ·ả, luôn tung hết sức mặc cho mục tiêu thuộc giới tính nào. Người đời nói hắn vũ phu, nhưng kẻ khôn sẽ biết hắn công bằng.
Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, như muốn áp đảo tinh thần đối thủ trước khi bắt đầu động tay chân. Phan Xích tất nhiên chẳng hề sợ nữ nhân kia chút nào, nhưng với cô ta thì hoàn toàn ngược lại, hắn trông như một kẻ địch đáng gờm. Hắn cao lớn hơn, khiến cô phải nhìn lên, và điều đó cũng khiến hắn phần nào tỏ vẻ áp đảo. Cô không thể nhìn hắn lâu hơn nữa, phần vì không thể cứ ngước đầu lên mãi, nhưng đa phần là vì đôi mắt của hắn. Đôi mắt của đối thủ này không như những kẻ bình thường, nó mang màu thép lạnh không khác gì những binh khí làm từ kim loại, và cách mà hắn nhìn thẳng vào đối phương với biểu cảm điềm tĩnh khiến bất kỳ ai cũng phải lạnh sống lưng. Đối thủ của Phan Xích cũng là người học võ thuật, đã đủ kinh nghiệm để nhận biết được sát khí toả ra từ người khác, và điều đó càng khiến cô ta nhận thức rõ ràng độ nguy hiểm của hắn khi vừa nhìn vào ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén ấy. Và cô ta phải thật cẩn trọng trong từng bước di chuyển.
Phan Xích thủ thế, đối thủ của hắn liền lùi lại một bước. Nhận ra bản thân đang nắm thế chủ động, Phan Xích liền từ từ tiến tới, đồng thời di chuyển chéo về bên phải. Đúng như dự đoán, đối thủ của hắn cũng tiếp tục lui về phía sau và di chuyển chéo sang trái. Dường như cô ta đang muốn giữ khoảng cách để phân tích rõ hơn về hắn trước khi t·ấn c·ông, Phan Xích nghĩ rằng, có lẽ đối thủ này không đọ được sức mạnh vật lý của hắn nên phải lợi dụng kỹ thuật cùng tốc độ để chiếm được thế thượng phong, vì thế cô ta mới đang tìm cách quan sát hắn thật kỹ từ xa.
Nhưng Phan Xích không hề để cho điều đó diễn ra, hắn muốn ván đấu kết thúc thật nhanh chóng. Sau bốn bước chân, hắn bất ngờ lấy đà phóng nhanh tới phía nữ nhân kia, đồng thời tung một đòn đấm thẳng. Cô ta giật mình khi thấy đối thủ đột ngột t·ấn c·ông, định lui ra sau để né đòn nhưng chợt nhận ra bản thân đã chui thẳng vào bẫy của Phan Xích, vì muốn giữ khoảng cách với tên cao lớn ấy mà cô phải di chuyển một cách bị động, không thể ngờ hắn lại lợi dụng điều này để ép cô vào góc sàn đấu. Hành động thật nhanh, cô ta liền cuộn người lộn dọc theo mép sàn đấu, né tránh Phan Xích từ phía dưới và thoát ra ngoài trước khi hắn lao đến khiến cú đấm của hắn trúng vào trụ đá góc sàn. Một lần v·a c·hạm như vậy đã khiến chiếc trụ nứt ra, tưởng như chỉ một lần t·ấn c·ông trực diện nữa của Phan Xích cũng khiến nó vỡ tan. Nhìn vào uy lực của đòn t·ấn c·ông ấy, đối thủ kia chỉ cảm thấy may mắn khi né được nó kịp thời.
Nhận ra không thể cứ để Phan Xích chiếm thế chủ động mãi, cô ta bắt đầu t·ấn c·ông. Lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn của mình, cô di chuyển liên tục vào những điểm mù của Phan Xích, buộc hắn phải liên tục quan sát xung quanh, cũng nhờ điều này mà thời gian phản ứng của hắn tăng lên đáng kể, tạo ra nhiều khoảng trống hơn để cô ta chuyển đổi vị trí sau khi ra đòn. Tốc độ của đối thủ này rất nhanh, kể cả Phan Xích với nanobot cường hoá cũng khó mà bắt kịp, cộng với việc cô ta biết cách tận dụng một chút khác biệt này kết hợp với kỹ năng võ thuật cao hơn của bản thân khiến hắn không thể phản công dễ dàng được. Đối thủ này t·ấn c·ông liên tục từ nhiều hướng, vừa ở phía sau đã nhảy lên trên, từ trên lại qua trái. Cô ta không ngừng công kích một cách khó đoán, nhằm áp đảo hoàn toàn Phan Xích.
Tuy nhiên nữ nhân ấy đã không thể lường trước được bộ óc thiên tài của tên ngoại giới mà cô ta đang đối mặt. Phan Xích trong khi đỡ đòn cũng đã tính toán được những điểm mù của bản thân mà đối thủ có thể nhắm tới, nhờ đó có thể dễ đoán được đòn t·ấn c·ông tiếp theo mà phản ứng nhanh hơn. Hắn còn tìm cách ước lượng quãng đường và vận tốc di chuyển của đối thủ giữa các điểm mù, xác nhận được thời gian ngắn nhất cô ta có thể di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, sau đó cố gắng phản ứng nhanh hơn chỉ một chút nhờ vào việc hắn biết được trước các điểm đến khả thi. Thế trận cũng bắt đầu xoay chuyển nhẹ, Phan Xích phản ứng nhanh hơn khiến đối thủ của hắn chỉ đủ thời gian di chuyển đến điểm mù gần nhất với vị trí trước đó của cô ta để t·ấn c·ông trước khi hắn có thể phản công. Tất nhiên cô vẫn nhanh hơn hắn một bước, vẫn né được đòn phản công của hắn. Nhưng tên ngoại giới liền ép bản thân vào góc sàn đấu, hạn chế số lượng điểm mù của hắn chỉ còn hai. Thấy vậy, đối thủ của hắn lập tức dừng lại, cô ta cũng biết chắc nếu t·ấn c·ông vào một trong hai điểm mù thì hắn chắc chắn sẽ bắt được cô dễ dàng, vì thế cô ta chỉ đứng đợi. Phan Xích lại khác, chỉ vừa đứng vài giây, hắn lập tức phóng thẳng tới t·ấn c·ông trực diện đối thủ dọc theo hàng rào dây thừng bao quanh sân đấu. Nữ nhân kia liền tránh ra, đồng thời t·ấn c·ông vào một vị trí mà Phan Xích không thấy được. Nhưng cô ta không ngờ được rằng tên đối thủ ranh mãnh đã tạo ra một cái bẫy dễ đoán để lừa cô vào một cái bẫy khó đoán hơn. Hắn tự chui vào góc sàn đấu để quan sát phản ứng của cô ta, nếu cô t·ấn c·ông vào một trong hai vị trí mà hắn đã biết trước, hắn sẽ lập tức phản công và kết thúc trận đấu, tuy nhiên cô ta ngừng lại khiến hắn phải thực hiện theo kết quả thứ hai. Nếu cô ta không t·ấn c·ông vì sợ sập bẫy, hắn sẽ có thời gian đánh trước một đòn để ép cô phải tránh sang bên trái, phải hoặc phía trên, nếu cô ta nhảy lên trên và đáp sau lưng hắn, Phan Xích sẽ nghe được âm thanh đáp đất và có đủ thời gian phản ứng trước khi cô ta kịp né tránh, vì thế đối thủ của hắn chỉ có thể tránh sang phải hoặc trái mà không rời khỏi mặt đất. Bằng việc di chuyển dọc theo mép sàn đấu, phía bên trái của Phan Xích đã được bảo vệ bởi hàng rào dây, vì thế hắn biết chắc đối thủ của mình sẽ phản công từ bên phải. Và đúng theo dự đoán, hắn nhắm trước một đòn về bên phải, tung quyền trúng nữ nhân kia trước khi cô ta kịp ra đòn.
Chỉ trúng một đòn duy nhất vào mặt mà đối thủ của Phan Xích đã cảm thấy choáng váng, cô ta không thể di chuyển đủ nhanh để chiếm ưu thế trước hắn nên liền bị công kích liên tục. Khác với kẻ đối đầu của mình, Phan Xích chẳng cần phải t·ấn c·ông quá khó đoán hay di chuyển liên hồi, hắn dùng cách dễ hơn chính là đánh trực diện, tận dụng sức mạnh vật lý áp đảo để vượt qua thế thủ của đối phương. Những đòn quyền cước của hắn tuy đơn giản, nhưng uy lực không khác gì búa tạ, không ngừng đập vào đối thủ của hắn. Đến khi thế thủ của cô ta đã không còn vững chắc, Phan Xích liền lao đến nắm lấy tay và vật cô xuống mặt đất, bồi thêm một quyền để kết thúc trận đấu, nhưng nữ nhân ấy đã lăn sang một bên và tránh kịp thời, khiến đòn của hắn chỉ sượt qua mặt cô và trúng vào đất. Sau đó cô ta liền bật dậy và lùi lại để giữ khoảng cách.
Phan Xích tập trung quan sát đối thủ của mình, và cô ta cũng quan sát hắn, cả hai không rời mắt khỏi nhau. Nhưng từ góc nhìn của nữ nhân đang đối đầu Phan Xích, đối thủ của cô bỗng có những biểu hiện bất thường so với khoảng thời gian trước đó của trận đấu, và điều đó càng khiến cô ta lo lắng hơn. Cô bất giác đưa tay lên chạm vào mặt mình, ngay trên má trái đã chảy máu do một vết cắt nhỏ, có lẽ nào tên kia chỉ đấm sượt qua nhưng đã tạo nên một v·ết t·hương như kiếm cắt. Nhìn lên Phan Xích, cô thấy hắn như đã thay đổi hoàn toàn, đôi mắt hắn như trợn tròn ra, hai con ngươi không ngừng rung lắc, những mao mạch nổi rõ lên xung quanh đồng tử giờ đã chuyển sang màu máu tươi, hắn cười nhẹ, nhưng khoé miệng từ từ kéo dãn ra, dần để lộ hàm răng đang nghiến chặt như kìm nén sự điên cuồng phía trong không tuôn trào ra và khiến hắn gào thét lên như một con quỷ. Nữ nhân liền giật mình lùi lại, cả đời cô ta dù chỉ mới hai mươi năm vẫn chưa thấy kẻ nào quỷ dị thế này, hắn mỉm cười khi thấy b·ạo l·ực, thích thú với mùi máu của con mồi như loài sói trắng săn đêm, hắn là kẻ sẽ không dừng lại một khi đã bắt đầu chiến đấu. Nỗi sợ chiếm lấy đối thủ của Phan Xích, nếu cô ta tiếp tục chiến đấu có khi sẽ phải về với giun đất khi vẫn còn đang quá trẻ, và mặc dù tham vọng gia nhập bang Địa Long rất lớn, nhưng dù sao cũng không thể mạo hiểm tính mạng cho giải đấu tuyển sinh diễn ra hàng năm được, vì thế cô ta quyết định rút lui trước khi quá muộn.
“Khoan đã huynh đài à, ta chịu thua. Đừng đánh nữa.” Đối thủ của Phan Xích nói, đồng thời lùi lại một bước.
Tuy nhiên, mặc kệ cô có nói gì, hắn vẫn lao tới như một con thú điên cuồng, nhanh chóng vật ngã đối phương xuống đất trước khi cô ta kịp phản ứng. Tên ngoại giới sau đó liền ghì chặt cô xuống bằng toàn bộ cơ thể và dùng hai tay siết lấy cổ để g·iết cô ta thật chậm rãi nhưng đau đớn.
Hắn như một con trăn quấn mồi, khi những sinh vật đã b·ị b·ắt giữ càng cố gắng thoát ra thì nó càng siết chặt hơn, dùng các cơ bắp trên chiếc đuôi dài của nó bóp nát từng khớp xương của con mồi và khiến chúng ngạt thở, con mồi của nó sẽ không c·hết ngay, nhưng mỗi khắc đồng hồ nằm trong vòng đuôi của con trăn cho đến khi lìa đời, cả cơ thể chúng phải chịu những cơn đau kinh khủng đến mức hệ thần kinh trở nên quá tải. Tất nhiên Phan Xích với hai bàn tay của hắn không thể nghiền nát cả cơ thể đối thủ như con trăn, nhưng hắn đủ sức khiến cô ta phải cảm thấy cơn đau tương tự. Nghe tiếng xương gãy vụn, cảm nhận các bó cơ và thần kinh chèn ép lên nhau, trải nghiệm sự vô vọng khi cố gắng hô hấp nhưng khí quản như bị nén chặt không để cho dưỡng khí đi qua, nó khiến nữ nhân ấy như muốn gào lên nhiều lần nếu như cả dây thanh quản của cô không cùng số phận với những cơ quan khác nằm trong phần cổ. Cô ta cố gắng kéo tay Phan Xích ra xa, dùng chút sức lực còn lại của mình để t·ấn c·ông hắn nhưng đều vô hiệu, hắn sẽ không dừng lại. Cô vùng vẫy, giơ tay cầu cứu những người xung quanh, và trọng tài đã đến giúp, nhưng không thể nào kéo được hắn ra. Thêm ba người khác đến hỗ trợ cũng không thể nào khiến hắn rời bỏ n·ạn n·hân của mình. Đối thủ của Phan Xích đã dần mất đi ý thức. Trong những giây phút cuối cùng của mình, cô ta nhìn vào tên ác quỷ đang g·iết dần bản thân, khoé miệng của hắn như kéo đến tận mang tai, hình thành một nụ cười quái dị như thể đang phấn khích khi nhìn cô c·hết. Quá kinh hãi, nữ nhân cố gắng quay mặt đi để khỏi phải đối diện với hắn, rồi tình cờ thấy được một người thứ năm đang từ khán đài chạy vào sàn đấu. Cô ta chỉ thấy một nhân dạng mờ ảo, không rõ mặt mũi ra sao, nhưng người đó bằng một cách kỳ lạ đã khiến cô cảm thấy đôi tay của Phan Xích nới lỏng ra, không khí lại tràn vào phổi và cứu sống trước khi cô về thế giới bên kia. Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng đứng dậy, nhưng sau đó b·ất t·ỉnh vì những nội thương mà Phan Xích gây ra khi b·óp c·ổ. Cả sàn đấu như bỗng im lặng hoàn toàn, cô ta chỉ nghe thoáng được vài tiếng nói vang vọng lại từ người kia: “Đủ rồi người anh em, bình tĩnh lại đi.”